Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 87: Sự Thật






Nghe đến đây ngay cả Mặc Thanh cũng ngước lên nhìn Dư Phong, hắn mặt không biến sắc trả lời: “Trước kia còn ở phái Thanh Liên ta nghe sư phụ nói qua, có gì lạ sao?”
“Đến chuyện này mà cũng nói, xem ra sư phụ đối xử rất tốt với ngươi, lý do gì khiến Dư công tử lại rời phái Thanh Liên vậy?”
Dư Phong nhìn chằm chằm Doãn Tình, gằn giọng: “Không phải Doãn đạo trưởng cũng biết?”
“Bí mật của Dương gia được xếp vào năm điều cấm kỵ không được nhắc đến ở Thiên Châu, nhưng trưởng môn các phái đều phải biết.
Ta là trưởng môn tiếp theo của Sương Phong biết cũng không có gì là lạ.”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Dư Phong, Doãn Tình thích thú khẽ nhướn mày lên, lại không ngờ Doãn Tình đột nhiên chủ động bỏ vấn đề này qua một bên.
Mặc Thanh cũng lập tức bị Doãn Tình kéo đi sự chú ý.
“Một năm trước, trên núi Vân Sơn thường xuyên xảy ra chuyện lạ, tri huyện nơi này khá là mê tín nên đổi tên từ Vân Sơn thành Thái An.
Nói cách khác, đây chính là nơi khi xưa Dương Ngọc cùng con chạy trốn, cũng là nơi ông ấy bỏ mạng đó sư đệ.”
Mặc Thanh kinh ngạc nhìn về phía Doãn Tình, mi mắt không ngừng run lên, run giọng hỏi: “Nếu sư huynh đã biết từ trước, sao lại không nói với ta?”
“Chẳng phải bây giờ đệ đã biết rồi sao?”
Doãn Tình trả lời với lẽ đương nhiên.
Đúng như hắn nói, hiện tại thì y cũng biết rồi, nhưng mà giống nhau sao?

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, mặc kệ lời khuyên ngăn của Dư Phong, Mặc Thanh đứng dậy đi quanh nơi này một vòng, ngay cả từng nhánh cây ngọn cỏ đều cố nhìn thật kỹ, nhưng một chút ký ức cũng không có.
Ngoài giấc mơ kia ra Mặc Thanh đều không nhớ thêm bất cứ thứ gì, nói là trở về nhà tìm manh mối thật ra chuyện này không khác gì mò kim dưới đáy bể, mọi thứ đều thay đổi từng ngày, huống chi đã qua mười ba năm, y còn có thể tìm được gì cơ chứ?
Đòi đến Lương Thành cũng chỉ vì cố chấp không muốn tin y thực sự là Dương Niên.
Dư Phong nói, những con quỷ kia rất có thể khi xưa từng chạm mặt với người của Dương gia, nên vừa ngửi được máu của y đã lập tức khẳng định.
Thiên Ma Nhãn với chúng như ngấm vào trong máu thịt, đến chết cũng không thể quên, làm sao có khả năng nhận nhầm.
Nhưng giống như trước đó Dư Phong không muốn tin, Mặc Thanh càng không muốn tin hơn gấp trăm lần.
Dư Phong lặng lẽ nắm chặt lấy tay y nhỏ giọng hỏi: “Ngươi còn muốn đến Lương Thành nữa không?”
“Hiện tại ta còn đến đó làm gì, đều biến mất cả rồi.”
Trong giấc mơ gia đình của y chỉ sống ở một căn nhà nhỏ, chưa nói đến chuyện y không biết vị trí chính xác, Lương Thành rộng lớn như vậy biết tìm ở đâu.
Hơn nữa tìm đến rồi thì sao, rất có thể nơi đó đều đã bị người ta phá đi rồi.
Dư Phong thở dài nói: “Đừng lo lắng, ngươi là Dương Niên cũng là Thanh Thanh của ta.”
Mặc Thanh nhìn hắn chớp chớp mắt, cố gắng nở ra một nụ cười.
“Huynh dạy ta làm pháp trận được không? Cả vẽ bùa, trừ ma, ngay cả khẩu pháp hay cái gì đó lợi hại đều dạy cho ta.”
Dư Phong kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Mặc Thanh trầm xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu ta đã là người của Dương gia ít ra cũng phải làm gì đó chứ.”
Dư Phong gật đầu cũng không hỏi thêm, quả thật nếu giỏi những thứ này không chỉ có thể đối phó với ma quỷ mà còn đối phó được với người thường, nếu Mặc Thanh chăm chỉ học, sau này còn có thể tự bảo vệ bản thân không có gì là không tốt.
Hắn muốn y dựa dẫm vào mình, càng muốn y trở nên mạnh mẽ.
Ánh mắt Dư Phong dàng hẳn đi, nhưng trong đó xen lẫn vài tia cảm xác không rõ.
“Ta sẽ nghiêm khắc đấy, không vì Thanh Thanh là người ta thích mà nương tay đâu.”
“Được.” Mặc Thanh gật đầu, gương mặt cuối cùng cũng có phần tươi tỉnh lên.
“Ta đợi xem huynh sẽ nghiêm khắc với ta như thế nào.”
Bốn người lại trở về khách điếm, đến tối Lâm Du Nhiên mới tỉnh lại, còn luôn miệng kêu hắn xui xẻo.
Mặc Thanh vốn không có tâm trạng ăn uống nên về phòng nghỉ sớm, dạo gần đây y lúc nào cũng không yên giấc nên Dư Phong luôn ở bên cạnh, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Dư Phong đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi lâu, đến tận khi tối mịt cũng không về giường.
Mặc Thanh cũng không làm phiền hắn, ở bên cạnh chăm chỉ học thuật pháp.
Đợi đến khi trăng lên cao, Dư Phong vừa trở về sắc mặt không tốt lắm, ngập ngừng một lúc lâu rồi nhìn y hỏi: “Mặc Thanh… Nếu như Doãn Tình không còn đứng về phía ngươi nữa, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tâm tình thoáng chốc lại căng thẳng, Mặc Thanh đặt sách xuống, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn hắn: “Huynh hỏi như vậy… chẳng lẽ là phát hiện được gì rồi?”
“Ta không chắc lắm, nhưng mà…” Giọng của hắn nhỏ dần, những từ phía sau khỏi phải nói Mặc Thanh cũng tự đoán được.
Mặc Thanh ũ rũ cúi đầu, hai tay bấu chặt vào nhau, nhìn thoáng qua ngọc bội Doãn Tình tặng cho y vào lúc sinh thần, qua lúc lâu mới hít sâu một hơi lấy hết can đảm nói: “Dư Phong, ta phải đối mặt.”
Ánh mắt thiếu niên trong đêm lại càng thêm sáng, nhưng trong đó lại kiên cường đến lạ, Dư Phong đau lòng khẽ đưa tay sờ nhẹ lên tóc y.
“Được, đều theo ý ngươi.”
Nói xong hắn dẫn Mặc Thanh trở lại con đường ban sáng mới đi qua, đường dẫn lên núi Thái An.
Mặc Thanh hơi ngạc nhiên không nhịn được tò mò hỏi: “Sao ngươi lại dẫn ta trở về đây?”
“Ban nãy Doãn Tình đi về hướng này.”
“Làm sao ngươi biết đi đường nào?”
Trả lời y là một khoảng im lặng, Dư Phong đưa tay ra đưa cho Mặc Thanh một lá bùa, vừa nhìn y đã nhận ra chính là bùa truy tung.
“Huynh mà cũng đem thứ này lên người sư huynh của ta được.”
Dư Phong đáp: “Dù người có cẩn thận đến đâu cũng có lúc sơ hở.”
Hai người cũng không tán gẫu thêm nhanh chóng tiến về phía trước, trong lòng Mặc Thanh không kìm được mà có một chút sốt ruột, đã muộn như vậy sư huynh còn đến nơi này làm gì?
Bỗng phía trước có tiếng nói chuyện làm bước chân cả hai dừng lại, Mặc Thanh hơi nhích người về phía trước, nhìn thấy trước mặt Doãn Tình là một nam nhân trẻ tuổi, vừa nhìn y đã kinh ngạc nhíu mày lại: “Sao Du Nhiên cũng ở đây?”
Cách họ không xa, quả thật là Lâm Du Nhiên và Doãn Tình, hai người nói với nhau gì đó nhưng khoảng cách quá xa không cách nào nghe rõ.
Chỉ thấy Lâm Du Nhiên mỉm cười xoay lưng lại, Doãn Tình đột nhiên lôi từ trong người ra một con dao sắc nhọn.
Mặc Thanh lúc này không nhìn nổi nữa hét lên: “Du Nhiên cẩn thận!”
Nghe thấy tiếng động Doãn Tình cũng hoảng hốt, nhưng động tác càng nhanh hơn đâm thẳng dao về phía Lâm Du Nhiên.
Dư Phong vội vàng lao lên đẩy Doãn Tình ra, nhưng con dao vẫn xoẹt qua người Lâm Du Nhiên một đường.
Lâm Du Nhiên mất đà ngã hẳn xuống, cũng may hắn tránh kịp, sắc mặt tái nhợt nhìn con dao lăn cách đó không xa, lại nhìn ánh mắt căm ghét của Doãn Tình.
Lâm Du Nhiên không tin nổi cười khẩy, giọng nói mang vài phần ai oán.

“Huynh vậy mà muốn giết ta? Huynh thật sự muốn giết ta???”
Mặc Thanh cũng vội chạy đến, nếu thật sự không chứng kiến tận mắt cũng không dám tin, vậy mà Doãn Tình muốn ra tay giết người!
Mặc Thanh chất vấn: “Sư huynh, huynh đang làm cái gì vậy? Du Nhiên đã làm gì mà đến mức huynh muốn giết hắn?”
“Mặc Thanh…”
Tiếng nói đầy phẫn nộ của Mặc Thanh làm Doãn Tình hoảng hốt, hắn định lên tiếng giải thích nhưng chưa kịp nói đã bị Dư Phong chen ngang.
Dư Phong hỏi Lâm Du Nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Du Nhiên khóe mắt đỏ ửng, vẫn không rời mắt khỏi người Doãn tình lắp bắp nói: “Ta… ta vô tình nhìn thấy trong phòng của Doãn Tình có Hắc Linh Phù…”
“Ngươi—” Doãn Tình nhìn chằm chằm Lâm Du Nhiên, lần nữa giọng nói của hắn bị tiếng nức nở của Mặc Thanh át đi.
“Sư huynh… là thật sao?”
Doãn Tình lắc đầu, nhìn gương mặt thất vọng của Mặc Thanh, không hiểu sao cả ngàn lời đều nghẹn trong cổ.
Mặc Thanh lùi về sau, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Huynh là người ta tin tưởng nhất, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa ta vẫn cố phủ nhận đó không phải là sư huynh, tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Doãn Tình gục dưới đất không ngừng lắc đầu: “Không phải đâu Mặc Thanh, đệ nghe ta nói…”
“Đủ rồi, ta không muốn nghe!” Mặc Thanh bịt chặt tai, càng ngày càng đi lùi về sau: “Sư huynh… huynh làm ta thực thất vọng!”
“Mặc Thanh!”
Nói xong Mặc Thanh lập tức chạy đi, Doãn Tình gọi với theo muốn giữ y lại nhưng vừa đứng dậy đã ngã xuống, Dư Phong do dự trong chốc lát, nhìn qua Doãn Tình rồi nhanh chóng đuổi theo Mặc Thanh.
“Mặc Thanh… không phải đâu...”
Doãn Tình tuyệt vọng tay cào loạn lên đất cát muốn đuổi theo nhưng không thể nào đứng dậy, bạch y trong phút chốc dính toàn bụi bẩn nhìn thực sự rất chật vật.
Đôi mắt hắn tuyệt vọng nhìn bóng dáng Mặc Thanh ngày càng xa, đến khi bóng lưng hoàn toàn khuất, giọt nước mắt bất lực tràn theo khóe mi rơi xuống.
Bỗng có tiếng bước chân làm Doãn Tình khẽ run lên, giọng nói lạnh lùng mang vài phần chế giễu vang lên sau lưng.
“Thì ra...!sư đệ tốt của huynh cũng chỉ đến vậy mà thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.