Quỷ Hoàng Phi

Chương 91: Ngủ lại hoàng cung




Lý Nguyên Dịch tạm thời an bài, nhưng cũng thỏa đáng. Hắn an bài Lâm Lang ở Vân Tiêu điện, còn Quân Thương nghỉ ngơi ở Thừa Càn cung. Mặt ngoài đều bình thường, cung điện hai nơi này quy chế khá cao, đủ để biểu lộ thái độ tôn trọng Quân Thương cùng Hòa Lâm lang, nhưng ngẫm nghĩ liền phát hiện mấu chốt trong đó, vị trí Vân Tiêu điện gần với Cam Lộ điện của hoàng hậu, chuyện này không nói, Thừa Càn cung cùng Vân Tiêu điện trống đánh xuôi, kèn thổi ngược ; vừa khéo một bên đông một bên tây, lỡ như xảy ra chuyện gì, tin tức thông truyền tất nhiên chậm hơn nhiều !
Lâm Lang nghe an bài của hắn, sau đó tầm mắt chuyển về phía Lý Nguyên Dịch ánh mắt chợt lóe lên, trong mắt sáng lóa tràn ra nụ cười cợt nhã, xoay người chu mỏ kéo ống tay áo QuânThương không chịu buông tay : "Ta muốn ở cùng chàng !"
Nàng vừa nói xong câu đó, sau lưng bọn cung nữ thái giám lại không nhịn được phát ra một hồi than nhẹ, toàn bộ đều mở to mắt vốn có chút buồn ngủ nhất loạt nhìn về phía nữ tử trước mắt —— nghe nói vị nữ tử này trước kia là nhị tiểu thư phủ Diệp thượng thư , nghĩ đến cũng là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa , tại sao có thể trước mặt người lôi kéo ống tay áo nam tử còn nói muốn ở cùng nhau ? Đây cũng quá kinh thế hãi tục rồi .
Bất quá, chờ mọi người từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, trong mắt vài cung nữ dần hiện ra hâm mộ ghen ghét đố kị đan nhau, nhìn qua thật buồn cười !
Trong lòng Lý Nguyên Dịch là bảy ngoặt mười tám cong , ánh mắt rét lạnh quét qua đám người sau lưng, tươi cười hướng Lâm Lang nói: "Tạ tiểu thư dù sao cùng Thành chủ nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu ở cùng một chỗ, sợ là không hợp thích ! Vì suy nghĩ cho danh dự tiểu thư, hạ quan an bài thế này cũng là muốn tốt cho người !"
Lâm Lang nghe vậy, thân thể tựa tại trong ngực Quân Thương, cười khẩy nhìn về phía hắn: "Bản tiểu thư còn không để ý danh dự, ngươi quan tâm quá làm gì ? Chỉ là. . . . . . . . . . . . . Bản tiểu thư cũng không phải khăng khăng muốn ở cùng Thành chủ , kỳ thật. . . . . . Cũng có thể chọn cách khác !"
Lý Nguyên Dịch vốn nghe Lâm Lang nói nàng không thèm để ý, trong lòng sốt ruột, nếu là thật khiến hai người này ở cùng một chỗ, phá hỏng chuyện của hoàng thượng, hắn quả thật không gánh nổi, lúc này lại nghe Lâm Lang nói chọn cách khác , trên mặt không khỏi cười tươi như hoa: "Hạ quan đã nói ! Tiểu thư là người tuân thủ lễ nghĩa , làm sao sẽ. . . . . . . . . . . . . . Ha ha, tiểu thư mời nói !"
Lâm Lang cười híp mắt nhìn hắn: " Biết hay không biết giữ lễ nghĩa bản tiểu thư không quan tâm ! Ngươi cần phải nghe cho kỹ ! Nghe không rõ thì chốc lát nữa cũng đừng oán trách bản tiểu thư chưa nói rõ ràng !"
Quân Thương thấy đáy mắt Lâm Lang lộ ra giảo hoạt, ánh mắt hàm chứa cưng chìu mỉm cười, đưa tay ôm thắt lưng nàng , con ngươi nhíu lại, hàn khí nguy hiểm trong nháy mắt chiếm lấy cả đáy mắt !
Bàn tính của Triệu Tễ đánh rất vang, thời thời khắc khắc đều không quên đánh chủ ý lên người Lâm Lang; chỉ là, Triệu Tễ lá gan thật không nhỏ, cho là bản thân có hai núi dựa U Minh cùng Thái Tố liền không sợ trời không sợ đất rồi sao ?
Mâu quang Quân Thương cũng không có trực tiếp nhìn về phía Lý Nguyên Dịch, Lý Nguyên Dịch đánh rùng mình một cái , chỉ cảm thấy từ sau lưng dâng lên một cỗ ớn lạnh không rét mà run, hắn gượng cười nói: "Tiểu thư mời nói, mời nói !"
Lâm Lang nhìn hắn, cười vẻ mặt vô tội, đáy mắt cũng là không thể khinh thường kiên định: "Ta cùng Thành chủ là phu thê, dĩ nhiên là muốn làm bạn tùy tướng. Một là ta ở cùng phòng Thành chủ ; hai là Thành chủ ở cùng phòng ta. Người xem cái nào thích hợp, chọn một đi !"
Quân thương nghe được lời Lâm Lang, cả người bỗng nhiên run lên, trong con ngươi tĩnh mịch lộ ra vui mừng vô hạn, cúi đầu nhìn về phía Lâm Lang, vừa đúng chống lại ánh mắt sáng long lanh của Lâm Lang, bất giác hé ra nụ cười dịu dàng—— đời này kiếp này đây là lần đầu tiên Lâm Lang ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ hai người !
"Chuyện này. . . . . . . . . . . . . sợ là cả hai đều không thích hợp ! Người không phải còn chưa cùng Thành chủ bái đường sao ?" Lý Nguyên Dịch nghe xong lời Lâm Lang, chỉ cảm thấy trên trán toát đầy mồ hôi ; hoàng thượng mặc dù không nói rõ muốn xử trí nử tử trước mắt thế nào, nhưng tâm tư của hoàng thượng hắn cũng đoán được một chút ——hoàng hậu nương nương tương lai tự xưng là phu thê cùng nam thân khác , như thế sao được ? Hơn nữa , còn là cô nam quả nữ ở chung một phòng cả đêm !
Nếu hoàng thượng chỉ muốn vui đùa cho qua, không để nàng ở trong lòng thì cũng thôi, nhưng trải qua mấy ngày nay , hắn thấy hoàng thượng nóng lòng lo lắng, biểu hiện này chứng thực người đã động tâm , lại nói Diệp nhị tiểu thư vốn chính là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hoàng thượng đối với nàng luôn hổ thẹn, vị trí hoàng hậu là tuyệt đối không thiếu được, chỉ sợ chuyện này đến tai hoàng thượng, người sẽ rất tức giận, tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên mình !
Trong lòng Lý Nguyên Dịch hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng không để Lâm Lang cùng Quân Thương ở chung một phòng : " Tuy rằng quá quan trọng việc lễ giáo sẽ bị nói là văn nhân cổ hủ, nhưng Đại Dận hướng đến việc siết chặt pháp lễ , tiểu thư ngây thơ thuần lương có lẽ chỉ là nhất thời bướng bỉnh nhưng trong mắt thế nhân lại không phải vậy, việc này mong tiểu thư suy xét cẩn thận !"
Lý Nguyên Dịch nói xong, len lén xem xét sắc mặt Quân Thương mặc dù âm trầm cũng không có nổi giận, rồi mới hướng Lâm Lang lộ ra một nụ cười ranh mãnh nói: "Nếu tiểu thư không muốn cách Thành chủ quá xa, có thể chuyển đến ở Tử Hà cung sát vách Thừa Càn cung !"
Lâm Lang nghe hắn một mực ngăn cản nàng và Quân Thương ở cùng một chỗ, cười lạnh nói: "Trong cung này quy củ quá nhiều, bản tiểu thư sợ là tiếp thu không nổi!" Xoay người hướng Quân Thương nói: " Chúng ta xuất cung đi! Ta không muốn ở lại nơi này !"
Quân Thương nghe vậy, đáy mắt thoáng qua tia tối tăm, trầm giọng trấn an nàng nói: "Thương thế của nàng còn chưa khỏe, bôn ba cả đêm, cứ ở lại nghỉ ngơi một đêm ! Tóm lại chỉ có một tường ngăn cách !"
Lâm Lang nghe lời Quân Thương tựa hồ có chút giật mình, mở to một đôi con ngươi sáng trong nhìn Quân Thương, trong lúc nhất thời quên cả nói chuyện.
Ở trong ấn tượng của nàng, Quân Thương luôn là nói một không nói hai, kiên định cường thế, thế nào lần này lại thỏa hiệp trước Lý Nguyên Dịch ?
Quân Thương bị Lâm Lang nhìn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc không thể giãi bày, ở giữa quấn quanh sự chua xót khó nhịn, đáy mắt hắn nhất thời nửa sáng nửa tối lần lượt thay đổi, cuối cùng vẫn kiên định, xoay người không nhìn Lâm Lang, hướng về phía Lý Nguyên Dịch cất tiếng: “Đi an bài đi!” Triệu Tễ nếu cũng không muốn đem Lâm Lang liên lụy vào chốn hiểm nguy, hắn sao lại để nàng lâm vào nguy hiểm chứ!
Nếu như không thể xác định mình có thể bảo vệ nàng vạn vô nhất thất (không sơ hở), thì trước tiên phải bài trừ hết thảy mối nguy cơ xung quanh nàng!
Lâm Lang cứ như vậy nhìn Quân Thương, thấy ánh mắt kiến định của Quân Thương, bên trong con ngươi trong suốt không che giấu chút nào hàm ý nghi hoặc cùng khó hiểu khiến nét mặt Quân Thương cơ hồ có chút chật vật!
Cuối cùng, Lâm Lang thở dài một hơi, bướng bỉnh khoác lên cánh tay Quân Thương, giọng nói dịu dàng mang theo ý làm nũng: “Ngực ta đau quá, đi không được, chàng ôm ta!” Nếu đã cho rằng, lễ nghi thế tục chẳng là gì? Nàng tất nhiên chẳng để ý, mà Quân Thương cũng không phải là người quan tâm những thứ này, nhưng thái độ hiện tại của Quân Thương là thế nào?
Trong lòng nàng cười khổ, cách làm của Quân Thương làm lòng nàng có hơi chua chát, khó chịu! Nhưng mà, nàng biết nguyên nhân tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.... Quân Thương, thật ra là chuyện gì mà không thể thẳng thắn cùng nhau đối mặt
Lý Nguyên Dịch nghe Quân Thương lên tiếng, phảng phất như được đại xá, lập tức hướng về đám thái giám cung nữ sau lưng nói: “Còn không mau dẫn đường cho Thành chủ cùng tiểu thư!”
Quân Thương nhìn thiếu nữ quật cường bướng bỉnh, cánh tay dài duỗi ra ôm ngang nàng nâng lên, Lý Nguyên Dịch thấy cảnh này, không thể làm gì hơn là nhắm hai mắt!
Quân Thương ôm Lâm Lang, sau lưng Lý Nguyên Dịch mang chúng cung nữ thái giám đi theo.
Ánh trăng như nước chảy rải xuống hàng đá xanh trên mặt đất, phát ra hào quang màu bạc lạnh lẽo, Lâm Lang nằm ở trong ngực Quân Thương, tâm tình hờn giận cắn lên ngực hắn!
Thân thể Quân Thương cứng đờ, giơ tay lên ở trên mông nàng vỗ nhẹ, Lâm Lang tựa như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, lập tức ngừng cắn, sau đó trên mặt vọt lên vẻ đỏ ửng khác thường!
Quân Thương nhạy cảm phát giác Lâm Lang xấu hổ, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn!
Những người khác cõ lẽ không thấy, nhưng Lý Nguyên Dịch cũng lại đem động tác quấn quýt Quân Thương cùng Hòa Lâm Lang thu vào trong mắt, cách áo choàng thân mật có lẽ không sao, nhưng trong lòng hắn đối với chủ tử mình dâng lê tia đồng tình. Mặc kệ Vương phi Tạ Hoắng Thanh trước kia hay vẫn là Diệp Lâm Lang, hiện tại gọi là Tạ tiểu thư, hoàng thượng có lẽ chưa bao giờ lưu ý qua, cũng chưa từng phát hiện, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng trên người thiếu nữ này tỏa ra khí thế kiệt ngạo bất tuân, người như thế, bất luận đúng sai, chỉ cần trong lòng đã nhận định thậm chí biết rõ sẽ trả giá tất cả cũng không hề do dự, ngược lại nếu không phải mong muốn trong lòng, thì nhất định không để bản thân chịu ủy khuất!
Rất rõ ràng, mặc kệ thiếu nữ trước mắt này cùng trước kia ra sao, đã từng là người nào, hiện tại nàng đã nhận định Vãng Sinh Thành chủ, nếu không, Thành chủ quyết định không rời cung nàng liền nghe theo!
Hơn nữa, còn điều không thể không nói, hoàng thượng cùng Quân Thương, căn bản không thể so sánh. Người sáng suốt đều biết lựa chọn thế nào! Hoàng thượng muốn ôm được mỹ nhân về, chỉ sợ là phí công vô ích rồi!
Đi tới Tử Hà cung, Lâm Lang nói rõ có lời muốn nói với Quân Thương, khiến Lý Nguyên Dịch đành dẫn người hầu chờ ngoài điện, Lý Nguyên Dịch muốn cùng tiến vào, lại bị Quân Thương lạnh lùng ngăn trở!
Quân Thương ôm Lâm Lang vào trong điện, Lâm Lang rất phối hợp buông lỏng cánh tay choàng cổ hắn, sau đó hai tay ôm đầu vài Quân Thương mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt bình thản không che giấu chút nào vẻ tìm tòi nghiên cứu khiến nội tâm Quân Thương căng thẳng.
Quân Thương duỗi cánh tay dài ra ôm nàng đến trên giường, tự tay đắp chăn cho nàng, trịnh trọng nhìn Lâm Lang, âm thanh trầm thấp đầy từ tính, mang theo trấn an làm tâm Lâm Lang xao động: “Lang nhi! Nàng tin tưởng ta không?”
Lâm Lang gật đầu: “Ta tin chàng, nhưng ta không muốn chàng có chuyện gạt ta! Lấy tính tình của chàng, làm sao lại thỏa hiệp với yêu cầu của Lý Nguyên Dịch? Ta muốn biết lý do!”
Quân Thương nghe vậy, nét mặt thâm thúy như một cái đầm cổ tỉnh nước không hề gợn sóng, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Lâm Lang: “Lang nhi! Ngoan!”
Lâm Lang cho là kế tiếp Quân Thương sẽ nói với mình lý do hắn làm vậy, nhưng đợi nửa buổi, Quân Thương lại phảng phất như chẳng có gì!
Lâm Lang rất nghi hoặc nhìn Quân Thương, lại cái gì cũng không hỏi, trần thuật giống như đang kể chuyện xưa: “Ngày đó ở lãnh cung, ta thấy chàng, U Minh nói chàng tự phế pháp lực, hắn tập kích sau lưng muốn giết chàng, là A Tử cứ chàng, sau đó chàng mang theo..... Diệp Cẩn Huyên cùng A Tử, ba người các ngươi đi cùng nhau!”
“Ta chưa bao giờ tin lời U Minh nói chàng bỏ một thân pháp lực, thế nhưng ngày đó, U Minh dẫn ta trở về Ngọc Lâm uyển, ta gặp được chàng..... Ta đứng ở đại môn Vân Đình quán, chàng đi gặp Diệp Cẩn Huyên.... Chứng ta cơ hồ gặp thoáng qua, chàng tựa như.... Không quen biết ta!”
Lời nói Lâm Lang đứt quãng giống như đã dùng hết hơi sức cả đời, giọng nói tuy bình thản, nhưng trong đó lại tràn ngập cảm giác đau lòng cùng bất lực!
Nàng vẫn cho là chỉ cần mình kiên định tin Quân Thương không phế bỏ pháp lực, Quân Thương chắc chắn sẽ đến cứu nàng, tâm dàn tĩnh lại, nhưng không biết, thì ra sâu trong nội tâm của nàng đều tràn ngập lo lắng cùng bất an!
Quân Thương đêm nay nếu có thể tới Cấm Cung, dĩ nhiên là pháp lực không hề bị phế bỏ, phần tâm tư tính toán này thật là sáng suốt, thế nhưng, từ trong đáy lòng Lâm Lang cảm thấy hắn có chuyện đang gạt nàng, cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào!
Biển người mênh mông, gặp thoáng qua mà không quen biết, hơn nhiều năm trước kia, nàng luân hồi chuyển thế, có phải cũng từng cùng Quân Thương gặp thoáng qua như thế?
Đối mặt trước tình yêu, nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối!
Quân Thương đem thần sắc Lâm Lang tràn ngập hoang mang bất lực thu vào trong mắt, tâm thần khẽ động, nắm tay của nàng: “Ta biết!” Hắn đứng dậy ngồi vào trên giường, dịu dàng đem Lâm Lang ôm vào trong ngực, “Ngày đó ta thấy được nàng!”
Quân Thương muốn giải thích với Lâm Lang, lại phát giác như đánh mất ngôn ngữ; Lang nhi của hắn..... Hắn không muốn thấy mình không thể bảo vệ nàng, hắn không muốn giống thật lâu trước kia trở thành trói buộc của nàng, hắn nghĩ phải bảo vệ nàng, đem những thứ tốt nhất dành cho nàng!
“Chàng thấy được ta.....” Cổ họng Lâm Lang như bị ngăn lại, nàng muốn hỏi Quân Thương nếu đã thấy nàng, tại sao không ra tay cứu nàng thoát khỏi U Minh, lưu lại nàng, tại sao giả vờ như không biết, không thấy nàng đây? Hắn có biết rằng, tầm mắt lướt qua nhau như người xa lạ, trong nháy mắt lòng của nàng giống như chia năm xẻ bảy, cái loại đau đớn thấu xương ấy nàng thật không thể chịu được!
Thế nhưng, cuối cùng nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ lẩm bẩm lặp lại sự thật này!
“Ngươi thấy được ta.....” Nhìn thấy ta sao! Thật tốt....
Trong con ngươi của nàng hàm chứa mất mát không lừa được ánh mắt của Quân Thương, Quân Thương trầm giọng ở bên tai nàng nói: “Lúc ấy ta cùng với U Minh đấu pháp, bị thương rất nặng, mà lúc gặp nàng pháp lực mới chỉ khôi phục một nửa, căn bản không phải đối thủ của U Minh, mà nàng ở lại chỗ U Minh dưỡng thương, thật ra cũng không phải là chuyện xấu!”
Âm thanh Quân Thương trầm thấp, ngữ khí thong thả, giống như đang nói đến một vấn đề bình thường!
Lâm Lang nghe xong, chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, nàng cảm thấy Quân Thương có chuyện gạt nàng, nhưng nàng lại không thể không tin tưởng Quân Thương, nàng nỗ lực khuyên mình, Quân Thương nói đều là thật, là mình quá đa tâm mà thôi!
Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Thương, khóe môi giương lên nụ cười nhàn nhạt: “Hóa ra là như vậy!” Nói xong, nàng nhanh chóng cúi đầu, muốn che giấu tia buồn bã nơi đáy mắt!
Quân Thương chạm đến ánh mắt ảm đạm của Lâm Lang, trong lòng dâng lên tia đau lòng, đáy lòng vang lên giọng nói: Lang nhi, ta hy vọng nàng khôi phục thân phận vốn có, trôi qua vinh hoa bình an, mong rằng ta có thể bảo vệ nàng một đời vô lo! Ta sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ người nào, có thể để ta thỏa hiệp, chỉ có mình nàng....
Lúc này, ngoài điện truyền đến âm thanh của Lý Nguyên Dịch: “Thành chủ, thời gian không còn sớm, hạ quan mang ngài qua Thừa Càn cung!”
Quân Thương nghe vậy cau mày, từ trong mũi hừ lạnh ra tiếng!
Lâm Lang thở dài một hơi, xoay người chui vào trong chăn: “Được rồi được rồi, chàng mau đi đi!” Nếu Quân Thương không nói, thì tự nàng tìm đáp án vậy!
Lâm Lang dự cảm đêm nay đáp án nàng tìm rất nhanh sẽ được công bố!
Quân Thương đáp ứng một tiếng, thay Lâm Lang kéo chăn, lúc này mới sải bước ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.