Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 8: Đuổi kịp




, tổng số chữ: 2000
- ----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Tiểu Tây nghe tiếng va chạm vang vọng ở phía sau nhưng chỉ với kính chiếu hậu thì khó biết được quá nhiều điều trong hoàn cảnh đường núi đen kịt. Khi thấy Cổ Trần vẫn lái CE theo sau, hắn không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục trận đấu.
“Không dễ rồi...” Cổ Trần dập điếu thuốc, nghiêm mặt: “Xem ra phải tập trung một chút.”
CE lại tăng tốc một lần nữa. Lái xe trên sườn núi với tốc độ này, chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ dẫn đến việc lao vào hàng chắn bảo vệ và táng thân xuống núi, song Cổ Trần không thể không chạy như vậy. Hắn muốn chạy lên trước M5 để chặn đối phương lại, khi đó mới có thể chuyên tâm đối phó hồn ma. Còn nếu mặc kệ chiếc M5 rời khỏi một mình, e rằng gã lái xe sẽ khó thoát khỏi quỷ cảnh.
Tiểu Tây lại không biết tình cảnh lúc này, thấy chiếc CE càng ngày càng lại gần và muốn vượt qua mình, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Đùa à? Chiếc xe này bám chặt phía sau đã đủ khiến hắn phát điên, giờ lại còn muốn vượt qua!
Vì vậy, Tiểu Tây đành bỏ đường đi tốt nhất, thay vào đó thầm nghĩ cách ngăn cản đối phương vượt qua. Nếu dùng những phương pháp này ở các ngã rẽ thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, bởi vì hướng chạy và tốc độ đều bị ảnh hưởng, chỉ có điều chiếc CE sẽ không thể vượt qua.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là sự chênh lệch về cấu tạo!
Ngay lúc hệ thống châm lửa và mã lực siêu mạnh của M5 thể hiện ưu thế tuyệt đối của mình bằng cách gia tốc thật nhanh khi ngoặt cua, CE lại lướt qua cua một cách hoàn mỹ mà không hề lãng phí bất cứ mã lực nào. Có lẽ nhiều nhất sẽ chạy ngang hàng với M5 ở cuối vòng cua.
Tuy nhiên, ống xả của đối phương lại phun ra vô số hoa lửa, tiếp tục tạo ra một khoảng cách ngắn ngủi.
"Thật cứng đầu... Lại nói hệ thống đánh lửa kia thật quá chướng mắt! Có thể bù lại tốc độ bị tổn thất khi ngoặt cua bằng cách gia tốc trong khoảnh khắc. Kì lạ nhất chính là động cơ, thật chẳng khác nào xe có gắn tên lửa.” Cổ Trần ngoài miệng phàn nàn, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vô số đối sách.
Dù chiếc CE của Đầu Cây Lau Nhà nhìn qua không khác xe bình thường nhưng Cổ Trần lại cảm thấy không tệ. Có một số việc ngồi trên ghế điều khiển mới biết rõ, như việc Đầu Cây Lau Nhà đúng thật là một người yêu xe, hắn dùng lượng tiền ít ỏi của mình điều chỉnh chiếc xe này rất tốt. Bất kể là độ cân đối, tính ổn định hay độ thoải mái khi ngồi điều khiển đều vô cùng lý tưởng, chỉ có điều động cơ bị giới hạn.
“Không có cách khác, đành dùng chiêu này vậy… Dù sao không vượt được lên trước thì sớm muộn gì cũng bị hồn ma đụng hỏng.” Cổ Trần quyết định gì đó, rồi lại nhấn chân ga nhằm đẩy tốc độ lên tối đa trước khi đến khúc cua kế tiếp.
Tiểu Tây thầm nghĩ: "Sao? Hắn muốn làm gì vậy? Phía trước là khúc cua chữ U, tại sao hắn còn gia tốc? Lẽ nào hắn chuẩn bị thực hiện cách thức di chuyển qua khe nước trong truyền thuyết? Không thể! Không thể nào!” Tiểu Tây lắc đầu để vứt những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Những tình tiết kiểu đó chỉ xuất hiện trong điện ảnh, không thể nào xảy ra trong hiện thực.
Thế là Tiểu Tây vẫn giảm tốc để vào khúc cua như bình thường.
M5 không thể không nhường đường trong. Trên đường cao tốc kiểu chữ U, nếu bám sát đường trong thì sẽ không thể chuyển hướng. Tiểu Tây thật không thể tưởng tượng ra chiếc CE không ngừng gia tốc đến để làm gì, cứ lao tới như vậy chắc chắn sẽ đâm vào hàng chắn bảo vệ.
Chiếc CE chạy vào đường trong, lần này hai xe chạy song song trước khi ngoặt cua. Một khi duy trì tốc độ này, xe ở đường trong sẽ vượt qua. Song vấn đề là CE ngoặt cua kiểu gì?
Tiểu Tây thấy CE đuổi đến bên cạnh, sau đó một việc khó tin xảy ra...
Cổ Trần đá bay cửa chiếc CE ra khỏi xe. Tốc độ CE không đổi, tiếp tục chạy song song M5. Đoạn đường hẹp dần, CE nhanh chóng đối mặt với vấn đề chuyển hướng.
“Thằng điên này! Hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Trong vài giây ngắn ngủi, Tiểu Tây thấy cảnh tượng mà cả sự nghiệp đua xe của hắn sẽ khó có thể quên được, thậm chí không thể nào gặp được đến lần thứ hai.
Tiểu Tây nhìn Cổ Trần vươn tay ra ngoài bằng ánh mắt kinh hãi. Hai xe gần như dán sát vào nhau. Bấy giờ, do không có cửa xe nên Cổ Trần dễ dàng dùng tay nắm cánh gió trên đuôi chiếc M5. Vấn đề chuyển hướng của CE được giải quyết như thế…
Cổ Trần trực tiếp mượn ngoại lực khiến CE lệch đi 30 độ, mà M5 thành vật hi sinh. Tuy Tiểu Tây liều mạng khống chế xe nhưng vì bị buộc chuyển hướng quá độ nên hắn không thể không giảm tốc độ để điểu chỉnh, chẳng qua trong lòng hắn lại xuất hiện một vấn đề...
Gã lái chiếc CE vẫn còn là người sao?
Sau khi bứt phá thành công, CE liền giảm tốc độ.
Cổ Trần vừa nháy đèn sau liên tục, vừa giơ tay ra. Ý bảo Tiểu Tây dừng lại.
Năm phút sau, Cổ Trần xuống xe, đi về phía Tiểu Tây.
Lúc này, người ở trong xe đang thở hổn hển, mồ hôi chảy đầy lưng.
Cổ Trần ngậm một điếu thuốc, đập cửa xe: “Mở cửa, ta có chuyện muốn nói”.
Tiểu Tây mở cửa, ra khỏi BMW: "Ngươi... Ngươi vừa làm gì vậy? Có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Còn nữa, ngươi là siêu nhân hả? Nếu là người bình thường thì tay đã đứt lìa từ lúc đó rồi!"
Cổ Trần phà khói, vẫn trả lời với bộ dạng hữu khí vô lực: "A? Ngươi nói gì vậy nhóc? Nếu không phải ngươi không cho ta vượt qua thì việc gì ta phải dùng cách này."
Tiểu Tây nghe mà nghẹn lời. Trong giới đua xe, mặc dù lợi dụng tuyến đường để ngăn cản người khác vượt qua không có gì đáng trách, nhưng hắn lại dùng xe thể thao cấp quái vật đi ngăn cản chiếc Honda phổ thông nên trông vô cùng khó coi. Giờ tỉnh táo suy nghĩ, hóa ra tâm lý đã sớm thừa nhận kỹ thuật lái xe của đối phương hơn xa mình. Nếu tới đích trước, có lẽ hắn cũng không có được cảm giác chiến thắng.
“Ta là Cổ Trần, ngươi tên là gì?”
“À… Bạn bè trong đội đều gọi ta là Tiểu Tây.”
“Tốt lắm! Tiểu Tây, ta tin rằng ngươi vừa thấy ta làm một số chuyện. Dù sao tâm trạng của ngươi cũng đã khá hơn nên ta sẽ nói ngắn gọn..."
"Trên đường này có chuyện ma quái, hơn nữa nó đã tìm tới đây. Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi nơi này. Còn về trận đấu, ngươi cứ đến đích nói mình thua là được, như vậy Đầu Cây Lau Nhà sẽ không vì chiếc xe có vấn đề mà dông dài với ta. Giờ nếu ngươi không có ý kiến nữa thì mau chúng ta mau đi thôi.”
"Ta... A!" Tiểu Tây định nói gì đó thì một chiếc Ferrari màu hồng đột ngột chạy ra khỏi bóng tối, tông vào đuôi chiếc BMW. Tiểu Tây đứng cạnh chiếc xe nên hoảng sợ không thôi, bản năng khiến hắn nhảy sang một để tạo khoảng cách với chiếc xe.
Trong lúc đầu óc hắn vẫn chưa kịp phản ứng với tình huống này, hai gã đàn ông máu thịt bầy nhầy bước xuống xe. Một tên trong đó không có một miếng thịt ở hông, chỉ thấy mỗi khúc xương sống nối nửa người trên với nửa người dưới, ruột da lúc ẩn lúc hiện bên trong; một tên khác thì bị một miếng thuỷ tinh lớn chặn ngang cổ.
Nhìn từ góc độ nào, hai vị này đều không có một phần giống người, đến mười phần là giống quỷ. Điều đó khiến Tiểu Tây suýt nôn mửa khi thấy rõ bộ dạng của họ.
Cổ Trần thấy hắn sợ hãi đến mức sững người, lập tức nắm cổ áo hắn và cùng chạy về phía xa.
Tiểu Tây bị kéo chạy hơn mười mét mới có phản ứng: “Họ… họ… Quỷ! Đó đúng là quỷ!”
“Ờ, không sai! Sở dĩ ta đuổi theo ngươi là vì một mình ngươi thì sẽ chết chắc.”
“Ngươi… Ngươi... Không phải ngươi rất lợi hại sao? Có thể đối phó với chúng nó không?”
“Vì một vài nguyên nhân đặc biệt, ta không những khó đối phó với chúng mà còn không thể tìm thấy lối thoát khỏi quỷ cảnh...”
Cùng lúc đó, ở khách sạn Đông Danh.
Lữ Bình ngồi uống rượu trong phòng Dư An: “Đường lên núi xuất hiện quỷ cảnh. Hình như Cổ Trần đang ở trong đó, ta không cảm ứng được linh thức của hắn. Quả nhiên không hề dùng năng lực linh hồn.”
Dư An cười nói: "Ta không hề việc lo hắn phạm quy, chỉ có điều hắn là một thằng nhóc thông minh, sau bữa cơm tối sẽ đi tìm Lowes, từ đó biết được đầu mối trong giấc mơ, bây giờ đang đối đầu với một quỷ hồn trong bọn.”
Lữ Bình hơi giật mình: “Trong bọn? Ý ngài là hồn ma ở Đông Danh không phải chỉ có một?”
“Đương nhiên! Ta khác với gã thanh niên kia, cách làm của ta là thu thập tình báo, sau đó chậm rãi phân tích cho đến khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện thì sẽ hành động. Cũng chính vì thế, ta biết nhiều thứ hơn so với hắn... E rằng đầm nước Đông Danh còn sâu hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Nếu không cần linh thức thì nắm chắc mấy phần cũng khó nói... Ha ha! Lại nói đã lâu không gặp phải một chuyện thú vị như vậy. Thật giống như ta và những người phương Tây trong câu lạc bộ này, hoàn toàn dùng năng lực của người thường để đấu với hồn ma.”
Lữ Bình rót một chén rượu: “Vậy phải chờ xem đêm nay Cổ Trần có bị ép buộc đến mức phải ra tay hay không? Nếu hắn bị ép dùng linh thức thì coi như trò chơi đã kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.