Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 35: Con đường cùng hay là hi vọng sống?




Một xác chết nữ đã thối rữa bước vào rừng với gương mặt trống trơn, phía sau nó là một cái xác khác và tiếp theo lại là một cái xác khác nữa...
Vô số xác nữ dần dần ùa vào rừng như sóng biển. Vương Hủ nhìn đến nỗi to cả đầu, bởi hắn không thể phân biệt được đó là thật hay chỉ là ảo ảnh.
Trong khi hắn đang định xông lên thì chuyện bất ngờ lại xảy đến!
Hóa ra mục tiêu của ma nữ chính là người sói Hà Gia Mục.
Tuy động tác của ma nữ khá chậm chạp nhưng số lượng xác chết lại rất nhiều. Bọn chúng vừa bao vây Hà Gia Mục, trong miệng vừa lẩm bẩm: “Đừng bỏ ta lại đây một mình.” Sau đó mới tấn công.
Theo Vương Hủ thấy, cách tấn công của ác quỷ loại này bao gồm: một là cào, hai là cắn, ba là bóp cổ.
Nhưng cổ của người sói rất rắn chắc, đã vậy hắn còn vai u thịt bắp nên hẳn không thể chết vì bị cào hoặc vì bị bóp cổ. Bây giờ, hắn chỉ trông chờ đám ma nữ này có thể như kiến cắn chết voi hay không mà thôi...
Hà Gia Mục hoàn toàn không xem đám quỷ này ra gì, bởi dù chúng cắn hay cào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể tạo ra một vết xước lên người hắn. Thậm chí tất cả bọn chúng leo lên người hắn, trọng lượng vẫn chẳng thể làm khó hắn.
Giờ thì trong mắt Hà Gia Mục chỉ có người đàn ông cầm dao phẫu thuật, bởi vết thương do đao gió tạo nên trên người tên này đã bắt đầu khép miệng…
“Này Tề Băng, sao ma nữ lại giúp chúng ta thế? Vừa rồi ta đã đánh nó bị thương mà.” Vương Hủ lớn giọng hỏi Tề Băng.
Tề Băng đang suy nghĩ cách đối phó với người sói nên trả lời với vẻ không tập trung: “Nó chỉ ra tay với kẻ có linh thức yếu nhất mà thôi.”
Miêu Gia nghe xong lại “Ồ” một tiếng, sau đó cố ý quay đầu lại nhìn Vương Hủ. Dường như hắn muốn nói: Thì ra ngươi vẫn chưa phải là người yếu nhất ở đây.
Không ngờ trong thời điểm quan trọng mà hắn còn thực hiện hành vi lỗ mãng như vậy, điều này khiến Vương Hủ chẳng biết nói gì cho phải.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Hà Gia Mục lại gầm lên. Có thể thấy do toàn thân hắn rung lên mà đám quỷ đã bị chấn bay, rồi thì hắn lại giơ móng vuốt lên: “Trảo Đao Phong Nhận, nhị liên.”
Hà Gia Mục hoàn toàn phớt lờ đám hồn ma xung quanh, những lưỡi đao gió vẫn bay về phía Miêu Gia. Vài con quỷ nằm trên đường bay của đao gió bị chặt thành sáu khúc trong nháy mắt.
Lần này, Miêu Gia không nhảy lên mà nghiêng người né tránh năm lưỡi đao gió đầu tiên. Còn những lưỡi đao gió ngược tay theo sát sau đó vì lướt qua đám hồn ma nên đã lộ ra quỹ đạo, nhờ vậy Miêu Gia cũng tránh được.
“Tốt lắm, vậy trò chơi đến đây là kết thúc.” Lần này, Hà Gia Mục giơ cả hai móng vuốt lên, có lẽ hắn muốn dùng hai tay cùng một lúc.
Tề Băng có đủ thời gian để chuẩn bị. Ngay khi quay mặt về phía Hà Gia Mục, một tay của hắn bỗng nắm chặt lại giữa không trung rồi thét: “Băng Quan!”
Vô số hạt tuyết ùa về phía Hà Gia Mục khiến quanh người hắn bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa, đã vậy lớp tuyết này còn dày thêm không ngừng.
Thế là người sói đã biến thành một người tuyết trong vài giây ngắn ngủi, mặc dù hắn vẫn có thể di chuyển một cách chậm chạp.
Lúc này, Tề Băng đã dồn hết sức để khống chế bông tuyết. Khi băng đóng ngày càng dày hơn, hình dạng của người tuyết cũng dần dần biến mất. Cuối cùng, từ giữa hư không chợt xuất hiện một khối băng hình vuông khổng lồ rộng tới năm mét.
Tuy khối băng không hề trong suốt nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng đen lờ mờ ở bên trong.
“Tạm thời Hà Gia Mục sẽ cử động không được. Đến khi thân thể của hắn hoàn toàn bị đông cứng, chúng ta sẽ đánh vỡ khối băng.” Vừa nói, Tề Bặng vừa hít một hơi thật sâu. Rõ ràng là chiêu thức vừa rồi tốn rất nhiều sức.
Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng sói tru bỗng vang lên. Ngay sau đó, quan tài băng to lớn bắt đầu vỡ ra.
Không ngờ Hà Gia Mục đã đánh vỡ khối băng từ bên trong!
Tề Băng kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn được nữa. Vừa rồi, nhờ lợi dụng thời gian Miêu Gia đang kiềm chế đối phương nên hắn mới kịp chuẩn bị chiêu thức này. Có thể nói độ cứng của băng còn hơn cả sắt thép, thật chẳng ngờ rằng nó vẫn chưa đủ để áp chế sức mạnh của người sói.
Cũng không biết rốt cuộc Hà Gia Mục đã mạnh đến mức nào nữa...
“Thằng nhóc dùng băng kia, đừng gấp gáp. Chờ ta xử lý xong hắn rồi sẽ đến lượt ngươi thôi.” Thái độ của Hà Gia Mục vẫn ung dung như trước. Sau khi nói xong, hắn lại giơ hai móng vuốt to lớn về phía Miêu Gia.
“Trảo Đao Phong Nhận, tứ liên!”
Miêu Gia đành lắc đầu, rồi nở cười bất đắc dĩ: “Ầy, thông tin không đủ. Quả nhiên ngươi còn khó đối phó hơn ta tưởng.” Nói xong, hắn lại biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đao gió lướt qua, cả một đám ma nữ bị cắt nát. Nhưng Miêu Gia còn nhanh hơn cả đao gió. Hắn đã né tránh toàn bộ đòn tấn công, khi thân hình hắn hiện ra lần nữa thì đã ở bên hông Hà Gia Mục.
Một tia sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trên thân thể của người sói và máu tươi bắt đầu phun ra từ trong các cơ thịt. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã trúng mấy chục nhát dao của Miêu Gia.
“Ha ha ha… ha ha ha ha! Người săn quỷ!” Dù bị chém nhưng Hà Gia Mục vẫn bật cười: “Ngươi không yếu như ta tưởng!”
Hà Gia Mục không hề để ý đến vết thương trên thân thể mà vung chân và đá văng Miêu Gia.
Cú đá đó khiến hắn bay về phía gốc cổ thụ y như một quả đạn pháo khiến thân cây vì thế nên bị gãy ngang. Sau khi phun một ngụm máu ra khỏi miệng, Miêu Gia ngồi im trên đất, cũng không biết còn sống hay đã chết.
“Ôi đệch!” Vương Hủ gào lên một tiếng rồi lao về phía Hà Gia Mục. Một luồng khí nóng không ngừng bốc lên từ thân thể hắn, rõ ràng là hắn đang sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật để đốt cháy máu trong cơ thể.
“Hừ! Hắn còn chưa tắt thở, ngươi gấp gáp nộp mạng làm gì?” Hà Gia Mục nhìn Vương Hủ như nhìn một người đã chết. Còn khi hắn nhảy lên không thì Hà Gia Mục tung một đấm, tốc độ và sức mạnh thế này có lẽ sẽ dễ dàng biến Vương Hủ thành xiên thịt mất.
Ngay thời khắc Hà Gia Mục định ra tay, hắn bỗng phát hiện đôi tay và ngực của mình lại bị đông cứng nên không thể động đậy được trong chốc lát.
Một đấm tích tụ tất cả sức mạnh của Vương Hủ nện lên trên cổ của người sói. Cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy đau đớn đến thấu xương như vừa dùng hết sức đánh lên một khối bê tông cốt thép. Cả cánh tay đau như muốn vỡ toạc ra, còn nắm đấm thì bị lớp lông tua tủa của người sói đâm đến nỗi máu thịt lẫn lộn.
Đôi mắt của Hà Gia Mục lóe lên loại ánh sáng hung dữ. Năng lực của Tề Băng vốn đã khiến hắn rất bực mình, bây giờ thì ngay cả Vương Hủ cũng nện cho hắn một đấm nên càng khiến hắn bực bội hơn bao giờ hết.
Hà Gia Mục vừa gào thét, vừa giãy giụa khỏi sự trói buộc của băng tuyết rồi sau đó phóng một bước đến trước mặt Vương Hủ.
Lúc này, Vương Hủ vừa đáp xuống đất nên chưa thể đứng vững. Bấy giờ cũng là lúc hắn cảm thấy tiếng gió rít đang lại gần, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào để tránh né...
Đây chính là chênh lệch tuyệt đối về thực lực.
Hà Gia Mục không đâm xuyên qua ngực của Vương Hủ mà chỉ bóp chặt cổ hắn rồi ném đi bằng một tay, hướng hắn ném chính là hướng của Tề Băng.
Vương Hủ còn chưa văng vào Tề Băng thì giọng nói của Hà Gia Mục lại vang lên kèm theo vô số lưỡi đao gió: “Trảo Đao Phong Nhận, loạn!”
Vô số lưỡi đao gió bắn ra với trung tâm là Hà Gia Mục. Những đòn tấn công này không có mục tiêu rõ ràng mà chỉ bay loạn xạ khắp nơi như một cơn lốc xoáy. Cây cối bị chém ra thành vài khúc, trên mặt đất liên tiếp xuất hiện những rãnh sâu, những hồn ma vốn đã tơi tả giờ lại bị đánh cho không còn mảnh giáp.
Tề Băng đỡ lấy Vương Hủ rồi không ngừng ngưng kết những tấm khiên bằng băng trước mặt mình. Cái này tan vỡ, cái khác lại hình thành rồi lại tan vỡ. Dù sao hắn biết mình đã không thể gắng gượng được bao lâu nên quyết định dốc hết sức đánh cuộc một ván.
Trên lưng chừng không, một lưỡi đao khổng lồ đang ngưng tụ lại. Cho dù là cánh của máy bay Boeing 747 cũng chỉ thế này mà thôi. Rồi thì lưỡi đao đó chém thẳng đến trung tâm của cơn lốc. Đồng thời, máu tươi cũng chảy ra từ miệng Tề Băng.
Đây là đòn cuối cùng của hắn, thậm chí hắn cũng không thể duy trì được băng thuẫn nên đành kéo Vương Hủ trốn vào rừng cây.
Từ nãy giờ, Vương Hủ đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều, có lúc Tề Băng còn tưởng cổ của hắn đã gãy rồi.
Còn Miêu Gia, tuy hắn chỉ bị đánh bay đi thật xa nhưng dù gì thì khi trúng một đòn như vậy, rất khó có thể xác định sống chết của hắn.
Lại nói nếu một đòn này vẫn không giết nổi người sói thì rất có thể hôm nay ba người bọn họ phải chôn xác tại nơi này.
Lưỡi đao bằng băng khổng lồ phải nặng đến hơn ngàn cân, uy thế từ trên trời chém xuống càng thêm đáng sợ. Khi Hà Gia Mục đang điên cuồng bỗng phát hiện ra nguy cơ đang đến gần nhưng đã khó có thể né tránh nổi.
Một tiếng động lớn đến nỗi dường như cả mặt đất đều run rẩy vang lên, khói bụi ngập trời. Trên mặt đất xuất hiện một rãnh nứt khổng lồ như tác nhân là một cơn động đất, chỉ là trong lòng rãnh có một khối băng khổng lồ mà thôi.
Những lưỡi đao gió… đã ngừng lại.
Khi Tề Băng đang cõng Vương Hủ chạy vào rừng, bên cạnh khe nứt trên mặt đất xuất hiện một cánh tay bị chặt đứt nhưng vẫn còn cử động. Rõ ràng là chủ nhân của cánh tay đã bị cả lưỡi đao đè xuống mặt đất. Giống như dùng dao phay để chặt một con bọ ngựa, kết quả là ngoài cánh tay ra thì chắc hẳn chỉ có lại đống bùn nhão.
Hai người đã tìm được Miêu Gia. Lúc trước hắn vẫn chưa hôn mê, may mà dù bị đá đến nỗi hít thở không thông nhưng hắn chưa đến nỗi mặc xác mình cho đao gió bay loạn xạ giết chết.
“Ngươi xem thử cổ của Vương Hủ đã gãy chưa, tốt nhất cứ xử lý một chút đi đã.” Thoạt nhìn thì có vẻ như Tề Băng chưa bị trọng thương mà chỉ hụt hơi do sử dụng linh lực quá độ mà thôi. Trên thực tế, hắn có cảm giác nội tạng như bị lửa đốt nên sau khi nói xong câu trên liền ngồi tựa vào gốc cây bên cạnh Miêu Gia, rồi vừa thở dốc, vừa phun máu.
Bấy giờ, ma nữ lại đến tham dự cuộc vui. Xung quanh ba người lại xuất hiện cảnh tượng xác chết ùa tới như sóng biển. Vì cả ba đều bị thương nên đây đúng là thời cơ để khiến bọn họ lật thuyền trong mương.
Nhưng dường như ông trời lại không muốn ba người chết trong tay cuả bọn tép riu nên tiếng nói của Hà Gia Mục lại vọng tới...
“Bắt đầu từ ai nào? Ba quả tim của các ngươi, chậc chậc, chắc chắn mùi vị sẽ không tệ một chút nào.”
Một bóng đen cao lớn từ từ bước ra khỏi đám bụi đất. Gã người sói kia giờ chỉ còn lại một cánh tay, vậy mà vẫn chưa chết.
Trên mặt của Miêu Gia như được viết hai chữ nghi ngờ, hắn lẩm bẩm một mình: “Sao hắn vẫn chưa chết?”
Thật ra Vương Hủ vẫn chưa hôn mê, nhưng do cổ bị trọng thương nên không thể phát biểu ý kiến. Cũng may nhờ Miêu Gia sắp xếp lại xương và khí quản nên hắn mới có thể la hét: “Này, các ngươi có cách nào không?”
Hà Gia Mục đã bước đến trước mặt ba người, không ngờ hắn đang nhai cánh tay đứt của mình.
“Vừa rồi là cơ hội cuối cùng, ta thật sự cảm thấy đáng thay cho các ngươi. Nếu trong một giây cuối cùng ta không dùng một tay để cản lưỡi đao thì có lẽ đã không thể chạy thoát rồi.”
Hắn quẳng cánh tay đi rồi nói tiếp: “Giờ đã đến lúc ta tiễn các ngươi lên đường.”
Hà Gia Mục vươn tay ra, hắn định lấy đầu của Tề Băng trong lúc đối phương đã không còn sức để né tránh.
Còn Miêu Gia thì chỉ thở dài một hơi, rồi không màng tới vết thương mà muốn đỡ đòn này.
Sau đó một giây, máu đã thấm đỏ toàn thân hắn.
Một cánh tay của người sói bỗng bay lên, đó chính là cánh tay còn lại của Hà Gia Mục, kẻ đang nhìn Vương Hủ với vẻ hoảng sợ khôn cùng.
Tề Băng thở phào rồi nói với Miêu Gia: “Hắn lại biến hình rồi à?”
Miêu Gia cười nói: “Trước mười lăm tuổi, Vương Hủ thật sự rất lợi hại...”
Vương Hủ quay đầu lại mắng Tề Băng: “Biến cái giề, đây là thực lực của ta.”
Tóc và đôi mắt của hắn vẫn chưa biến đổi, giọng nói vẫn là cái giọng mà ngươi khác không thể bắt chước được.
Đây chắc chắn vẫn là Vương Hủ lúc bình thường!
Miêu Gia lại nói tiếp câu mới nãy: “...Nhưng từ đầu ta đã biết bây giờ hắn cũng không tầm thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.