Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 30: Hứa hẹn




"Vào lúc này, ta nhìn thấy rất nhiều chuyện: Tình cảnh năm năm trước, nụ cười hờ hững của sư phụ nàng, bộ dạng khóc không thành tiếng của nàng. Ta đã hiểu ta là người ích kỷ. Người được bảo vệ năm năm trước không phải là nàng, mà là ta.
Bởi vì sợ bị người khác cự tuyệt nên ta cự tuyệt người khác. Ta cảm thấy làm vậy đối với ai cũng tốt, nhưng thật sự không phải vậy. Ta nhận tất cả thù hận và hiểu lầm để trốn tránh những thứ khác. Những thứ ta trốn tránh lại do nàng chịu đựng. Lòng nàng bị thương rất sâu, rất sâu..."
Một chuỗi lời thoại và suy nghĩ như vậy đột ngột chui vào trong đầu Thủy Ánh Dao. Nàng buông vũ khí trong tay, nhìn chằm chằm người đàn ông hôn mê trước mặt, nước mắt vòng quanh.
Miêu Gia mở mắt: "Gần đây ta mới nắm giữ được năng lực va chạm linh hồn."
Thủy Ánh Dao trông có vẻ bi thảm, nàng hỏi: "Vậy... những lời đó đều do ngươi cố ý bịa ra để ta nghe thấy..."
"Nếu ta muốn lừa ngươi thì ta sẽ dùng miệng, chứ không phải là tim."
"Bây giờ ngươi nói với ta điều đó thì có tác dụng gì?"
"Đương nhiên có tác dụng. À, thật ra còn một số lời nữa. Ta luôn muốn nói với ngươi nhưng cảm thấy rất xấu hổ."
Miêu Gia vừa nói vừa nắm lấy tay Thủy Ánh Dao, rồi áp lên ngực trái của mình: "Nghe lại lần nữa, tiếng nói của linh hồn ta."
...
"Chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như sắp phân rõ thắng bại, sao lại ngừng tay rồi? Bây giờ tình hình hơi kỳ lạ, không giống như đang dùng chiêu thức gì đó." Vương Hủ hỏi.
Ninh Phong quay đầu lại để chờ câu trả lời của Đoạn Phi.
"Đúng là rất lạ, vừa rồi linh hồn và thân thể của Miêu Gia hoàn toàn bị tách rời, cho dù dùng Trở Về cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng dường như hắn dùng cách khác để lập lại liên hệ với thân thể. Còn vì sao Thủy tiền bối lại dừng tay, e rằng chỉ có họ mới biết..."
Thật ra không phải Đoạn Phi không nhìn thấy điều gì. Trời sinh cho hắn khả năng cảm ứng linh lực rất mạnh. "Va chạm linh hồn" của Miêu Gia làm hắn chú ý nhưng trước giờ hắn chưa từng thấy năng lực loại này nên không nói được nguyên do.
...
Thủy Ánh Dao rút tay lại: "Ta không muốn nghe nữa..."
Nàng lại vung vũ khí lên: "Giờ bất kể trong lòng ngươi nghĩ thế nào thì đều đã muộn rồi.”
Miêu Gia duỗi người: "Ta hiểu rồi, ngươi hoàn toàn không chấp nhất danh hiệu Miêu Gia, mà chỉ muốn lấy đi một thứ quý giá đối với ta mà thôi."
Nói tới đây, hắn lại cười: "Bởi vì ta cũng lấy đi một vài thứ rất quan trọng đối với ngươi. Ngươi muốn mở nút thắt thì phải làm chuyện này.”
"Phải thì sao?!"
"Tiếc quá, ta rất thích cái tên này nên sẽ không giao cho ngươi. Ngươi muốn Miêu Gia thì ta giao bản thân mình cho ngươi là được." Dao phẫu thuật màu đỏ lại hiện ra trong tay, Miêu Gia định sử dụng Minh Động.
Kim thép trong tay Thủy Ánh Dao lóe ánh sáng màu lam, nghênh đón Miêu Gia.
Hai màu ánh sáng đan xen. Lấy nơi đây làm trung tâm, mấy chục luồng linh lực hình lưỡi dao bắn ra xen kẽ nhau, xé tan mặt nước và bắn thẳng tới chân trời. Tốc độ của hai người nhanh tới mức vượt quá lẽ thường. Giữa tốc độ ánh sáng, họ đã giao phong vô số lần.
Mặt nước chóng tĩnh lặng. Toàn bộ kim thép màu lam gãy gọn. Bốn lưỡi dao phẫu thuật đỏ tươi chỉa vào cổ họng Thủy Ánh Dao.
Nàng cúi đầu, không nói một lời, bởi vì thắng thua đã rõ.
"Thật ra ta không cố ý che dấu thực lực, chỉ sau khi dùng "va chạm linh hồn" thì trình độ linh thể hợp nhất mới tiến bộ nhảy vọt."
Thu vũ khí, Miêu Gia lại lấy thuốc ra hút theo thói quen nhưng khi đưa tay ra mới nhớ mình đang ở trong nước nên không mang thuốc theo.
Thủy Ánh Dao vẫn im lặng, không biết cúi đầu suy nghĩ những gì.
"Đầu tiên phải nói trước, ta sẽ không nhận vị trí Tống Đế Vương." Miêu Gia nói với vẻ thong dong.
Vẫn không ai đếm xỉa đến hắn...
"Sao ngươi không nói gì?"
Thủy Ánh Dao ngẩng đầu nói: "Bây giờ ta còn nói gì được nữa?"
"Ngươi không nói cũng không sao, ta nói là được." Miêu Gia ghé sát tai nàng để nói vài câu.
Nghe xong, Thủy Ánh Dao trợn mắt, sau đó hình như muốn khóc, rồi cười, cuối cùng nhào vào lòng Miêu Gia.
Nhưng hai giây sau, nàng lại đẩy Miêu Gia ra rồi nắm lấy cổ áo hắn: "Nếu lần này ngươi dám lừa ta..."
"Không dám, không dám..." Khuôn mặt hắn lại khôi phục vẻ chán chường trước kia.
Lúc hai người lên bờ, Đoạn Phi và Ninh Phong đã đi mất. Vương Hủ thì vẫn đang ăn thịt nướng.
Hắn ném cho mỗi người một chiếc khăn lông lớn, rồi hỏi: "Chúng ta tiêu hủy chứng cứ rồi đi, hay cứ để nguyên đó?"
Miêu Gia không trả lời mà hỏi: "Đoạn Phi và Ninh Phong đâu?"
"Chắc sợ phá vỡ gian tình nên đã bỏ đi khi các ngươi ôm nhau."
Lạ là ở chỗ khi hắn nói vậy Thủy Ánh Dao lại không đánh hắn mà tiếp tục cảm động đến mức vừa khóc vừa cười.
Vương Hủ thấy mình nói nhảm mà không ai để ý nên đành bỏ qua. Hắn cầm lấy gói thuốc Miêu Gia bỏ lại bên cạnh, rồi đưa sang và hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã nói gì với nàng mà lại khiến nàng điên điên khùng khùng vậy?”
Miêu Gia không đưa tay nhận thuốc mà nắm tay Thủy Ánh Dao nói: "Về thôi."
Vương Hủ nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Sau khi đi được vài bước, Miêu Gia quay đầu nói: "À, ta cai thuốc rồi."
Nghe xong, Vương Hủ sửng sốt thật lâu. Chẳng lẽ đầu óc của tên này cũng chập mạch rồi sao?
Kể từ hôm đó, quả thật Miêu Gia không hút một điếu thuốc nào nữa. Mãi tới rất nhiều năm về sau, Vương Hủ nhớ lại chuyện đêm nay mới hiểu Miêu Gia đã nói những gì. Đó chỉ là một câu rất đơn giản mà thôi.
Rất nhiều người đã từng thề non hẹn biển, lời thề thiên trường địa cửu. Nhưng trừ một số ít những phần tử tinh anh như Lương-Chúc và La-Chu, phần lớn những người nói ra những lời này đều đã làm tốt công tác chuẩn bị cho việc thất hứa.
Chuyện trong tình yêu không có lí lẽ để theo, lấy thời gian để hứa hẹn thật ra là một cách rất ngu ngốc, bởi vì thời gian là một sát thủ dịu dàng có thể giết chết phần lớn tình cảm của nhân loại. Tình yêu thì lại là một trong những kẻ chết thảm nhất.
Miêu Gia là người thông minh và là người có khả năng siêu nhiên. Một người đàn ông có cảnh giới cuộc đời cao như vậy tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời đường tiếng mật. Hắn chiếm được trái tim của thiếu nữ chỉ cần một câu thế này: "Hãy trở về bên ta, ta chấp nhận cai thuốc vì ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.