Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 27: Bày mưu




Mắt thấy Cao Kiếm sẽ bị thanh sắt nghiến thành một đống thịt vụn, mọi người ở đây đều bó tay hết cách. Trên thực tế, bọn họ chẳng thể nào kịp phản ứng vì sự cố thường chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, đến khi lấy lại tinh thần cũng là lúc nhìn thấy kết cục.
Nhưng vài giây ấy vẫn còn đủ để Tề Bằng làm rất nhiều việc...
Tốc độ quét xuống của thanh sắt bỗng nhiên chậm lại, không khí ở chỗ Cao Kiếm hóa thành sương trắng. Ngay sau đó, hắn cảm thấy vai trái bị đẩy mạnh, hơi lạnh ập đến. Hệt như vừa có một bàn tay vô hình đẩy hắn về phía trước, còn thanh sắt thì quật xuống sân khấu.
Tiếng nổ đì đùng. Sân khấu bị vỡ một mảng lớn, mảnh gỗ văng tung tóe khắp nơi như mảnh bom, thế mà không một ai ở gần đó bị thương. Điều này không phải là trùng hợp, bởi vì có vài miếng gỗ nhọn hoắt bay đến cổ họng Cao Kiếm bị băng bao lấy, sau đó rơi lả tả xuống đất.
Người ngoài nhìn không ra những chuyện bên trong, chỉ thấy Cao Kiếm phản ứng nhanh nên tự cứu được mạng mình. Xem chừng câu lạc bộ kịch là một nơi đã lâu không tu sửa, may mà tình huống này không xảy ra trong lúc diễn, bằng không sẽ gây thương vong nặng nề.
Vương Hủ thấy Tề Băng cứu Cao Kiếm nên yên tâm hơn nhiều. Hắn lại lấy danh sách tử thần ra nhưng nó vẫn không thay đổi gì. Chỉ là hai cơn nguy hiểm vừa rồi khác hẳn với cách đuổi giết trong phim, khiến cho nghi vấn từ đó mà sinh ra.
“Tất cả ra ngoài đi, ở đây không an toàn lắm, hôm nay tạm ngừng hoạt động ở đây. Giờ ta sẽ đi báo với nhân viên nhà trường đến dọn dẹp chỗ này, vài ngày tới cũng đừng đến, khi nào câu lạc bộ hoạt động trở lại thì ta sẽ đích thân đi thông báo cho mọi người.”
Yến Ly vẫn còn đủ tỉnh táo để ra lệnh. Qua hai lần nguy hiểm ập đến liên tục, mọi người cũng cảm thấy mình bị đặt trong tình huống báo động, liền tranh thủ rời khỏi theo lời của chủ tịch câu lạc bộ.
Cao Kiếm vẫn còn nằm bệt trên sân khấu ngay cả khi mọi người đi ra ngoài. Chỉ đến lúc được Vương Hủ kéo xuống, hắn mới lấy lại tinh thần.
"Vừa... vừa rồi..."
Vương Hủ cắt ngang câu nói lắp bắp của Cao Kiếm: "Ngươi đừng để ý đến chuyện vừa rồi, từ giờ cho đến nửa đêm hôm nay ngươi phải ở cạnh ta, không thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm."
Tề Băng bước tới nói: "Cần ta hỗ trợ chứ?"
Vương Hủ mỉm cười: "Qua tình huống vừa rồi thì ta thấy rất cần."
“Vì sao ngươi và Miêu Gia luôn chọc vào những chuyện phiền phức vậy? Vừa rồi là cái gì? Không hề có phản ứng với hồn ma, xung quanh cũng không có linh thức lạ. Lẽ nào là người có siêu năng lực điều khiển tầm xa?”
Vương Hủ trả lời: "Ta sẽ giải thích kỹ cho ngươi sau. Giờ chúng ta hãy rút lui đi thôi. Ta lo rằng sắp tới... vì giết Cao Kiếm mà nó sẽ phá cả khu nhà này."
Mặc dù Cao Kiếm là người có kiến thức rộng rãi nhưng khi nghe hai người thoải mái nói ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, tự nhiên cũng thấy giật mình: “Này, bạn Vương Hủ, bạn Tề Băng, có phải các ngươi đang phối hợp với chương trình Prank Shows để trêu chọc ta hay không? Ta thấy hơi sợ rồi đấy.”
Vương Hủ kéo lấy bả vai của hắn: “Đừng nói nhiều nữa, mau đi theo ta.”
...
Năm giờ chiều, cả bọn cùng ăn cơm trong phòng. Có điều Cao Kiếm cảm thấy khắp người không được tự nhiên, bởi vì Vương Hủ không hề rời mắt khỏi hắn trong lúc ăn.
“Vương Hủ à, trên mặt ta có dính gì à?”
Vương Hủ trả lời: “Ta chưa từng thấy người nào chết vì bị nghẹn, do đó không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào.”
Yến Ly chen miệng nói: "Yên tâm, hắn không chết được đâu. Ít ra không đến mức chết nghẹn trong lúc ăn cơm."
Vương Hủ quay đầu nói: “Nè Yến học tỷ, ngươi đừng có thấy náo nhiệt mà bu vào được không? Những chuyện này phải để cho người chuyên nghiệp xử lí. Hay là ngươi không nhớ lần suýt chết ở khách sạn Phong Vân?”
Yến Ly lại nói tiếp, làm bộ như không nghe thấy Vương Hủ nói gì: “Dựa theo logic giết người của tử thần, hai sự cố trong sân khấu đều cùng một trình độ.
Và cũng nhờ vẫn còn thuộc phạm trù “sự cố”, chứ nhỡ mà tử thần đuổi giết quyết liệt hơn nữa, thế thì Cao Kiếm sẽ chết theo cách quái đản nào đó cũng không biết chừng. Kể cả chết nghẹn khi ăn, uốn ván vì dẫm đinh trên đường, trượt ngã vỡ ót, thậm chí máy bay rơi xuống ngay nhà hắn.”
Tề Băng gật đầu: "Đúng lắm, có rất nhiều phương pháp để giết một người. Dù là sự cố thảm thiết cũng không đồng nghĩa với cường độ đuổi giết của tử thần."
Vương Hủ cười gượng một tiếng: “Chiếu theo lời các ngươi nói thì kỹ xảo giết người của tử thần là khiến người ta chết bất ngờ?”
“Suy luận của ngươi rất khá. Nếu tất cả vận mệnh đều là do Thần sắp xếp thì tử thần cũng chỉ là người chấp hành. Có điều người chấp hành được bao nhiêu năng lực và quyền hạn đây? Chuyện này cần phải được xem xét lại...”
Vương Hủ ngẩng đầu lên nhìn người nói chuyện, rồi thì suýt chút nữa nghẹn cơm mà chết: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Miêu Gia ngồi xuống nói: “Ta đã cho Elbert theo dõi người có tên xếp sau Cao Kiếm. Vừa rồi, ngươi nói trong điện thoại rằng Cao Kiếm bị đuổi giết hai lần liên tục, cho nên ta vừa nghĩ ra một cách mới.”
Đây là lần đầu tiên Cao Kiếm gặp Miêu gia. Hắn hỏi: "Vị này là?"
“Ta khuyên ngươi không nên biết ngươi này... tốt nhất là quên đi hết thảy tướng mạo của hắn...”
Miêu Gia chẳng thèm để ý đến lời nói nhảm của Vương Hủ, chỉ nghiêm mặt nói: “Ta nói sơ qua về tin tức lấy được và suy luận của mình.
Đầu tiên, trình tự giết người là quy tắc cơ bản nhất. Khi con ngươi đánh vỡ quy tắc cũng là lúc vấn đề xuất hiện. Trình tự tiếp theo sẽ như thế nào? Còn nữa, khi thời gian diễn ra cái chết bị thay đổi, hiệu ứng bươm bướm theo sau không thể lường trước được. Một người lẽ ra phải chết vào sáng hôm nay, thế mà vẫn đang sống thảnh thơi trên thế gian, điều đó khiến mỗi chuyện hắn làm gây nên ảnh hưởng khó lường với toàn bộ thời gian và không gian.
Đến giờ, ta đã cứu trên trăm người. Nếu dựa vào lý luận này thì thời không của chúng ta phải nhận lấy sự đáp trả vì bị lệch đi, ví dụ như sấm chớp đì đùng, núi lửa phun trào, vỏ trái đất nứt vỡ, v.v... Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra, danh sách tử thần bỏ qua những người này và ra tay với người kế tiếp, không hơn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hóa ra ta đã đánh giá thấp năng lực chấp nhận của thời không. Cho dù thế giới của chúng ta có thay đổi vượt xa so với trong tưởng tượng thì vẫn không cần phải quay ngược thời gian để duy trì hiện trạng.
Bởi vì sự tồn tại của “sự cân đối” có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.”
Dụ Hinh đang đứng im lắng nghe thì bỗng dưng thay đổi sắc mặt, đứng lên nói: “Ta không muốn tham gia vụ này, Tề Băng... ngươi phải cẩn thận.”
Nói xong, nàng liền phẩy áo bỏ đi.
Tề Băng nhìn bóng lưng nàng mà trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Miêu Gia mỉm cười: “Coi bộ làm người biên giới đã giúp nàng biết được rất nhiều chuyện.”
Vương Hủ vẫn chưa hiểu hết: “Vậy ngươi hãy nói xem ‘sự cân đối’ là cái gì?”
Miêu Gia tiếp tục nói: “Ta không thể nói cho ngươi biết. Vấn đề này cũng không cần hỏi thêm nữa. Nói tóm lại, đêm nay đi đến bệnh viện với ta. Tề Băng cứ tiếp tục bảo vệ Cao Kiếm, trước nửa đêm bọn ta sẽ báo tin về.”
Tề Băng nói: "Tin gì?"
Miêu Gia trả lời: "Đương nhiên là tin Cao Kiếm có thể sống qua ngày hôm nay hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.