Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 19: Đốt hậu cung trong đêm




Có người nói cái đẹp là tập hợp hài hòa của những bộ phận vô cùng khác biệt. Khi Vương Hủ mặc quần áo dạ hành đem đến của người ta cảm giác như vậy. Hắn có thân hình gầy gò, ánh mắt hèn mọn, dáng đi lọm khọm bẩm sinh, lại còn có khí chất bỉ ổi khó có thể bắt chước. Quả thật rất hợp với kiểu ăn mặc này.
“Người đã nói hết chưa?”
Vương Hủ, vui lòng không cãi nhau với ta, bằng không sau 50 vạn chữ nữa thì người vẫn còn là trai tân.
"Tốt, coi như ngươi lợi hại."
Xin chư vị đại gia lượng thứ cho, nhân vật trong sách ngẫu nhiên nói nhảm với tác giả cũng là chuyện bình thường thôi. Giờ ta lại viết tiếp đây...
Đêm nay, có ba người áo đen xâm nhập hoàng cung. Bọn hắn như ba mũi tên nhọn vạch phá bầu trời đêm. Đương nhiên, hai người trong đó dựa vào khinh công tuyệt đỉnh, người còn lại thì chỉ nhảy cao hơn so với người bình thường.
Cao thủ trong cung cấm nhiều như mây trời. Cấm vệ trong hoàng thành ai ai cũng là hảo thủ lấy một chọi mười. Chính vì vậy, ba vị khách không mời mà tới phải hành động không có chút sơ xuất nào. Nếu như bọn họ bị phát hiện thì không nói đến chuyện toàn thân trở ra, chỉ cần giữ được toàn thây cũng đã là viên mãn rồi.
“Được rồi, bây giờ hãy tạm chia ra ở đây. Ta và sư muội lẻn vào thượng thư phòng tìm thánh chỉ, còn ngươi đi phóng hỏa vài nơi xa xa để thu hút binh lực trong thành. Đến khi xong chuyện, chúng ta sẽ tập hợp bên cây liễu cạnh con sông cách ngoại thành ba dặm.”
“Biết rồi, gì chứ phá rối thì ta làm được.”
Nói xong, Vương Hủ quay đầu đi ngay, trông có vẻ như không chờ đợi được nữa.
"Đợi đã." 
Yến Ly gọi hắn lại.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Trong ngự lâm quân có rất nhiều cao thủ, ngươi ngàn vạn lần không nên chống trả lại, hễ gặp được thì phải chạy cho nhanh."
“Biết rồi, ta tự có chừng mực, chút nữa gặp lại.”
Hắn bật lên, nhảy xa đến tận mười mét rồi đáp xuống một cái nóc nhà khác.
Nhìn bóng lưng của hắn, vẻ lo âu ngập tràn trong mắt Yến Ly.
Những chuyện này đều nằm trong mắt Dụ Hinh nhưng nàng không định phá rối: “Sư muội, mau đi thôi. Nơi này không nên ở lâu.”
“Vâng.”
...
Cùng ở trong hoàng thành, Miêu Gia đang đánh mạt chược với ba gã thái giám tại ngục giam gần Đông cung. Tuy chức vị của những gã này không cao nhưng kỹ năng chơi rất khá. Dù sao thái giám ngoài thu tiền lì xì và đánh bạc ra thì chẳng có mấy thú vui tao nhã.
Đang đánh, Miêu Gia bỗng mỉm cười rồi lầm bầm nói một câu: “Sắp tới rồi.”
Ba gã thái giám kia đều cảm thấy kỳ lạ. Tới thì tới, làm gì có cái gọi là ‘sắp tới’? Có người nào đánh bài mà nói cho người khác biết mình sắp tới bao giờ đâu? Về sau, bọn này mới biết Cổ đại nhân không hề nói bài của hắn sắp tới, mà muốn ám chỉ tẩm cung của bọn phi tần sắp cháy thành than.
Nói tới cái tay Vương Hủ thì quả thật phải nói tới tài nghệ phá hoại bẩm sinh của hắn. Hoàng thành rộng lớn nhường ấy và chẳng có lấy địa đồ hướng dẫn, thế mà hắn lại có thể lần ra hậu cung của người ta.
Cái gì gọi là ‘nội bộ mâu thuẫn’? Hoàng đế chính là đại diện cho nội bộ mâu thuẫn. Vả lại, hậu cung to đến mức không hợp với lẽ thường.
Ở đây, người viết muốn nói đến một vấn đề. 
Thường nghe người ta nói hậu cung của hoàng đế có tới hơn ba ngàn giai lệ. Thật ra là sai. Con số ba ngàn kia rõ ràng là số ảo, chẳng qua là để thể hiện khí thể của hoàng gia mà thôi. Cái này cũng giống như khi người cổ đại ra trận, dù mình đem có bốn năm mươi vạn nhân mã mà dám mạnh miệng nói là tám mươi vạn, thậm chí lên đến cả trăm vạn. Chuyện này không phải là hiếm, như lão Tào trong trận Xích Bích là một ví dụ điển hình.
Còn nữa, ngươi mà có hơn ba ngàn phi tử, há chẳng phải xây ba ngàn tẩm cung cho các nàng ở hay sao? Cái này đem phóng tới hiện đại thì phải ngang với ba ngàn biệt thự cỡ nhỏ. Đấy là chưa nói đến người hầu, nội thất và những thứ cỏn con khác. Mà nếu hoàng đế có nhiều tiền đến thế thì thổ địa ở đây chẳng làm ầm lên sao?
Cho nên cái gọi là ‘ba ngàn giai lệ’ trong hậu cung chỉ có hoàng hậu, phi tử và tính thêm cả cung nữ. Mỹ nữ được tuyển vào cung mỗi năm thì đều được tính nhân bốn, nhân năm lên.
Chúng ta hãy quay lại với câu chuyện khi nãy, rằng Vương Hủ không hề biết sự thật. Đường đường là sinh viên khoa lịch sử của trường Tường Dực mà lại không biết gì hết! Đây đúng là bi kịch!
Thân là một trạch nam, trong giấc mơ của hắn đã xuất hiện hơn ngàn mỹ nữ. Ấy vậy mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến nơi có hơn ngàn mỹ nữ. Ngày hôm nay, hắn được đi đến một nơi mà đàn ông ở đây có hơn ngàn mỹ nữ (ít ra Vương Hủ nghĩ vậy). Bạn nói xem, chuyện này mà xảy ra trên người mình thì nên làm như thế nào?
"Dâm tặc! Ngươi giác ngộ chưa! Ha ha ha ha ha ha!" 
Dưới ánh trăng, một người áo đen hèn mọn đứng trên đỉnh Tử Cấm Thành, tay cầm bó đuốc, cười đến điên dại. Có lẽ hắn vô tri. Thế nhưng, phần vô tri đó mang đến cho hắn cảm giác khoái trá lớn hơn bao giờ hết.
Hậu cung, nơi tiệm cận với giấc mơ thiên đường đối với đàn ông, đang gặp phải sự khủng bố vô tình của Vương Hủ. Ai ai cũng không thể ngăn cản được nữa!
Sau nửa canh giờ, trong hoàng thành có một mảnh lớn rất lớn bị cháy thành than. Nếu như có máy bay trực thăng thì người ngồi trên đó có thể dễ dàng hình dung ra tổn thất của lần tập kích này.
Yến Ly và Dụ Hinh đã chạy ra khỏi hoàng thành. Trên đường, các nàng không hề bị ai ngăn cản. Coi bộ hiệu suất làm nhiệm vụ của Vương Hủ đã đạt đến mức phi thường.
“Sư tỷ, ngươi tới điểm tập hợp trước đi. Ta muốn quay lại xem thử.”
Dụ Hinh thở dài một hơi: "Không hề có nơi nào là điểm tập hợp.”
Yến Ly cả kinh: "Cái gì? Sư tỷ, ngươi...”
“Trong nhiệm vụ này phải có một người phải hy sinh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn có thể mở đường sống trong lớp cấm vệ trùng trùng điệp điệp ư?”
"Thế nhưng... tại sao?"
“Tại sao là Vương Hủ phải không? Đơn giản thôi, hắn chết thì tốt hơn bọn tỷ muội trong Bách Hoa Hội chết. Hơn nữa, hắn chết thì lòng ngươi không còn nhảy loạn nữa.”
Yến Ly không nói gì thêm, vội vàng quay người về phía hoàng thành.
Song, Dụ Hinh lập tức đánh ngất nàng.
“Sư muội, xin lỗi.”
...
Vương Hủ không chết mà chỉ bị tóm gọn. Tuy trong ngự lâm quân có một ít cao thủ nhưng người có thể bắt Vương Hủ chỉ có một, đó là Miêu Gia.
“Giam vào thiên lao, tạm thời không dùng hình, chút nữa ta đích thân thẩm vấn.”
"Tuân lệnh." 
Sau khi nhận lệnh, mấy gã binh sĩ lập tức đè Vương Hủ xuống.
Vương Hủ im lặng, dễ dàng cho người ta trói gô lại rồi khiêng đi. Trong đầu hắn kết luận mình đã rơi vào âm mưu do Miêu Gia bày ra. Dựa vào kinh nghiệm từng trải, hễ đối mặt với Miêu Gia thì cũng giống như đối mặt với cây cưa thẳng đứng trong Saw. Cách tốt nhất là tuân theo quy tắc của hắn. Phản kháng vô ích chỉ mang đến kết thúc bi thảm.
Miêu Gia vươn vai một cái, vẻ như cứ như đại sự đã thành công.
“Đã gần với tình huống như ngươi muốn rồi đó, Thượng Linh Tuyết. Giờ thì hãy xem Vương Hủ sẽ lựa chọn như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.