Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 12: Giết ngay




"Nó không ra tay mà chỉ một mực phòng ngự cũng là vì đợi thời khắc vừa rồi..."
Vincent nói.
"Ê hê hê, đến giai đoạn hiện tại thì nó mới được coi là chính thức đến với không gian này."
Woody lại nói tiếp: "Đây là điều có thể tiên đoán được nhưng chúng ta đều mắc phải sơ sót. Chắc chắn bên trong cái Chân Thần Ma Phương có quy tắc và trật tự không giống chúng ta, thậm chí là một thế giới khác. Vì vậy, Sodom muốn tới không gian này thì phải có một quá trình tích lũy kinh nghiệm, chẳng hạn như sinh ra trên đời thêm một lần nữa..."
Thật ra Sid không hiểu hai vị tiền bối này đang giảng giải cái gì, bèn hỏi thăm: "Các ngươi có thể nói đơn giản một chút hay không?"
Vincent nói: "Nói cách khác... lý do gọi Sodom là “vị thần bất tử” không phải vì nó không bao giờ chết, cũng không phải vì khả năng phục sinh vô tận. Trên thực tế, nó đại diện cho một thứ hình thái tính mạng mới có năng lực thích ứng tuyệt vời.
Không khác nào rút ngắn con đường tiến hóa mấy tỷ năm thành vài phút trong tế bào cơ thể. Nó có thể biến thành người khi ở trên mặt đất, biến thành cá khi ở trong biển, biến thành rồng khi hành tinh chỉ toàn không khí mà không có lục địa, thậm chí là Alien khi ở trong không gian...
Đương nhiên, ví dụ của ta không đủ để diễn tả độ kinh khủng của Sodom. Năng lực thích ứng của nó đã vượt qua khỏi giới hạn vật lý và tinh thần, đủ khả năng chạm đến lĩnh vực của Thần. Nó có thể tới bất cứ thế giới nào khác, đồng hóa với trật tự ở đó và phát triển đến trạng thái lý tưởng nhất."
Sid nói: "Ah! Ta hiểu rồi. Ví dụ như nó có thể biến mình thành đồ vật 2D nếu chui vào phim hoạt hình. Mặc dù thế giới này chỉ có ý thức mà không có thân thể, nhưng mà nó vẫn có thể chuyển đổi. Nói tóm lại, mặc kệ tới nơi nào đi nữa thì cũng nhanh chóng phát triển đến cấp bậc cao nhất."
Woody nói: "Ê hê hê, đúng vậy. Chân Thần Ma Phương chính là vật phẩm mấu chốt. Nó giống một cánh cửa thông với bốn hướng. Khi Sodom buộc phải rời khỏi không gian nào đó, trước hết nó có thể nấp đi, sau đó dùng nơi đây làm cứ điểm để đến nơi khác, hoặc về chỗ cũ để chuẩn bị."
Sắc mặt của Vincent càng lúc càng tỏ ra nghiêm trọng: "Nhìn kìa... tiến hóa đã xong, Ma Phương màu vàng vào lúc nó sinh ra, màu xanh lá cây vào lúc nó phát triển, còn màu hồng rốt cuộc là..."
Đang lúc bọn hắn trò chuyện, màu sắc của Chân Thần Ma Phương trên tay Sodom trở nên lộn xộn như trước. Nó mở miệng nói: "Ba vị kia, chẳng lẽ chỉ muốn đứng ngoài quan sát thôi sao?"
"Ê hê hê, ngươi đã phát hiện ra bọn ta từ sớm phải không? Vừa rồi cảm thấy không có phần thắng nên làm bộ kéo dài thời gian. Bây giờ mới chuyển sang khiêu khích."
Lời nói của Woody vô cùng cay nghiệt. Hắn không định hiện thân, chỉ có Sodom muốn giao lưu mà thôi.
"Cái đám sứ giả của quỷ Satan... trước sau vẫn luôn khiến cho người ta chán ghét..."
Nói rồi, đôi mắt của Sodom bỗng nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng hồng. Cuộc tấn công này được phát động một cách lặng lẽ, không hề có dấu hiệu báo trước.
Hai luồng ánh sáng hồng gần như ngay lập tức xuyên qua cơ thể của Woody. Gã kia vẫn duy trì nụ cười bỉ ổi trên khuôn mặt. Ánh sáng trắng trên cặp kính mắt khiến người ta không nhìn thấy ánh mắt của hắn. Chỉ có Sid ở bên cạnh là tỏ ra lo lắng mà thôi.
Nương theo tiếng cười lạnh lẽo của Vincent, Sid hiểu ra công kích của Sodom gãi không đúng chỗ ngứa...
"Ê hê hê, muốn chơi chết ta hả? Bộ tưởng rằng cấp Thứ Thần là giỏi lắm à?"
Giọng điệu của Woody bắt đầu có thêm vài phần châm chọc. Đến lúc nói tới mấy chữ cuối, thái độ trở nên lạnh lẽo đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Vincent giơ tay ngăn cản: "Xem thêm một lát đi đã! Dù sao nơi đây cũng là thế giới loài người, tốt nhất hãy để họ tự giải quyết. Hành động của chúng ta rất ầm ĩ nên chỉ tích lũy thêm ‘Nghiệp’ không cần thiết."
Giờ phút này, ba người săn quỷ vẫn chưa hiểu gì cả. Họ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Sodom và sứ giả Địa Ngục, chỉ thấy Sodom đột ngột bắn hai chùm sáng về bầu trời phía xa. Chẳng ai biết nó làm vậy với mục đích gì.
Tiết Linh đã lùi đến bên cạnh Thủy Vân Cô và Dư An: "Lần đầu tiên sử dụng Vô Niệm, nó khôi phục ý thức ngay đúng lúc Đả Thần Tiên đánh xuống, liền biến thành quả cầu để đỡ đòn. Lần thứ hai sử dụng thì độ hiệu quả kém một nửa so với lần thứ nhất..."
Mấy lời nói đơn giản vừa rồi đã miêu tả tình huống một cách hết sức tỉ mỉ.
Dư An nói: "Nó phòng ngự chứng tỏ tổn thương vật lý ít nhiều có tác dụng. Khi nó khôi phục lại từ quả cầu, ta để ý bên hông có vết thương vì đón đỡ đòn đánh. Thế nhưng, sau khi Chân Thần Ma Phương biến thành màu xanh lá, thương thế của nó đã khôi phục hoàn toàn...
Hơn nữa, nó đem lại cảm giác rất khác. Tuy ban đầu nó tỏa ra khí thế kinh người nhưng nếu so với con quái vật trước mặt, quả thật cách nhau một trời một vực..."
Đúng lúc này, Sodom hỏi: "Loài người kia, các ngươi cũng biết sợ và tự cảm thấy mình nhỏ bé. Vậy tại sao vẫn còn đứng ở đó?"
Thủy Vân Cô trả lời với vẻ kiên định: "Dù sợ hãi hay đối diện với cái chết thì bọn ta không bao giờ lùi lại một bước!"
Sodom im lặng vài giây: "Cái này là ‘giác ngộ’ ư? Có lẽ vì nó mà những vị thần kia mới quan tâm đến các ngươi.
Nếu là vậy, bọn người trần mắt thịt như các ngươi có thể nói lý do ngăn cản ta hay không? Cớ gì cứ luôn tỏ vẻ thù địch? Chẳng lẽ là do ta phá hủy trật tự nào đó trong mắt các ngươi? Hay khiến các ngươi cảm thấy uy hiếp?"
Thủy Vân Cô đến gần nó từng bước một: "Ta chỉ biết những người biến mất ở nghĩa trang phía Bắc! Ta chỉ biết Tiêu Cẩm Vinh vừa bị ngươi giết! Vì vậy, ta không thể để mặc ngươi hại người nữa!"
Có vẻ như Sodom chẳng thèm ngó ngàng tới lý do của hắn: "Ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ nói vài câu có ý nghĩa. Ví dụ như ngăn cản ta hủy diệt thế giới chẳng hạn. Nếu là vậy thì ta có thể suy nghĩ theo kiểu: Ta bị ý thức chủ quan của ngươi nhận định là 'cái ác'.
Nhưng mà, loài người các ngươi có nghĩ tới chuyện này hay không? Các ngươi có tư cách gì mà tự xưng là thẩm phán? Và có sức mạnh cỡ nào để hành pháp? Giờ này phút này, ngay cả bản thân các ngươi còn chưa tự bảo vệ được mình nữa là..."
Nói đến đây, nó liền gây khó dễ. Chỉ thấy đầu ngón tay trái vung lên, ngực của Thủy Vân Cô đã nứt toác ra một đường dài, máu tươi bắn tung tóe. Hắn rên rỉ và ngã xuống trong vũng máu.
Sau đó, Sodom lại tiếp tục nói: "Vậy thì tại sao vẫn nghĩ đến chuyện bảo vệ người khác chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.