Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 12: Cái bẫy suy luận




3, tổng số chữ: 1800
- ----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Lữ Bình đến trước cửa phòng Cổ Trần, vừa định gõ cửa, lại nghe bên trong truyền ra một câu: “Vào đi, cửa không khoá.”
Đẩy cửa, Lữ Bình bước vào phòng.
Bấy giờ, Cổ Trần đang ngồi hút thuốc bên cửa sổ, tàn thuốc chất đầy gạt tàn. Hiển nhiên hắn đã không ngủ một đêm.
“Nghĩ không thông vấn đề nào sao?” Lữ Bình ngồi trên ghế đối diện Cổ Trần, lấy một điếu thuốc đút vào miệng mình.
Cổ Trần lấy bật lửa châm thuốc cho Lữ Bình: “Đương nhiên không phải, chỉ thuần tuý là ngủ không được mà thôi.”
“Cám ơn.” Lữ Bình rít vài hơi, sau đó lại hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết một ít tiến triển hay không? Đương nhiên ta sẽ không nói lại cho Tống Đế Vương tiền bối. Hắn đã nói cho ta biết suy luận của hắn, ta chỉ lấy thân phận trọng tài để xem xét tình huống đôi bên.”
Cổ Trần đi tới bên giường, nằm ngửa mặt ở đó.
“Ban đầu, hồn ma này chọn Lowes để báo mộng, sau đó ta lại gặp một đoạn tử vong tái hiện trên đường lên núi, tiếp theo nó phụ thể lên người Roy và tập kích John. Những tình huống này ngươi đều biết rõ chứ?”
“Đúng vậy, ta đều dò xét mỗi khi linh thức dao động.”
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
"Đừng lảng tránh vấn đề...”
“Được rồi, ta sẽ nói ra suy luận của ta. Ta, Lowes, Roy và John, gần như không hề có điểm giống nhau, ngay cả tuổi tác, tính cách, thậm chí quốc tịch cũng khác nhau. Ta đã tra qua tư liệu về những người chết trong mười năm qua, dường như hồn ma này giết người không cần lựa chọn. Điều đó khiến ta có một suy luận, đó là trên núi này không chỉ có một hồn ma, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện: Trừ Lý Di ra thì còn những oan hồn nào?
Trong đoạn tử vong tái hiện, ta nhìn thấy toàn bộ quá trình nàng bị giết. Dựa vào khoảng thời gian được xem, người có liên quan đến chiếc Ferrari màu hồng chỉ có Lý Di, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc. Như vậy tồn tại hai giả thiết, thứ nhất, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bị oan hồn Lý Di hại chết. Nếu giả thiết này được thành lập, hồn ma xuất hiện trong chiếc Ferrari màu hồng chỉ có thể là Lý Di, bởi theo ta biết thì người bị oan hồn lấy mạng sẽ không biến thành oan hồn mới.”
Lữ Bình gật đầu: "Định luật này có tồn tại, người bị hồn ma giết chết sẽ trực tiếp rời khỏi thế gian.”
Cổ Trần tiếp tục nói: “Chỗ không thông xuất hiện ở đây. Khi gặp quỷ cảnh trên đường lên núi, ta bị cương thi Trịnh Mặc và Khang Lĩnh tập kích. Lúc đó, ta vẫn chưa biết chuyện của mười năm trước, chỉ nghe qua giấc mộng của Lowes. Ta cho rằng ba người kia chết vì tai nạn xe cộ nên không cảm thấy kỳ lạ, kế tiếp ta thấy đoạn tử vong tái hiện, sau đó được đưa ra khỏi quỷ cảnh.
Nếu Khang Lĩnh và Trịnh Mặc là ảo giác do Lý Di tạo ra, như vậy nàng đã muốn giết ta, thế thì tại sao cuối cùng lại thả ta đi? Tại sao cho ta thấy chân tướng nhiều năm trước? Điều này mâu thuẫn với nhau, bởi vậy ta có giả thiết thứ hai, đó là vào mười năm trước, Lý Di không chết.”
Nghe xong, Lữ Bình không hề có phản ứng gì, vẫn bình tĩnh hút thuốc. Cổ Trần lập tức hiểu ra, có lẽ Dư An đã nói qua với Lữ Bình, do đó không hề cảm thấy kinh ngạc.
“Giả thiết này có thể giải thích như sau: Bọn họ cho rằng Lý Di đã chết, ném nàng vào hồ nước dưới chân núi nhưng người phụ nữ này chỉ hấp hối, sau đó bò lên, dưỡng thương ở một bệnh viện. Không lâu sau, nàng khỏi bệnh, tự tay giết chết Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bằng cách mổ bụng móc ruột, tạt acid sulfuric, cuối cùng đặt thi thể bọn họ vào trong xe và đẩy xuống núi, thế là hai oan hồn kia được ra đời…
Về sau, tám chín phần Lý Di đã phát điên và tự sát ở một nơi không người biết. Điều đó khiến cả ba hồn ma đều ở ngọn núi này. Vào những thời điểm đặc biệt trong năm, hồn Trịnh Mặc và Khang Lĩnh đi ra giết người, còn Lý Di thì lại ngăn cản bọn họ và không ngừng cung cấp tin tức, hy vọng có người tra được chân tướng vào mười năm trước.”
Lữ Bình cau mày, nửa ngày sau mới nói một câu: “Hai người các ngươi thật lợi hại, suy đoán ra kết quả gần như giống nhau, chỉ có điều Dư tiền bối không biết chuyện xảy ra ở hồ nước. Hắn đoán là sau khi Lý Di bị bạo hành, nàng giết chết hai người, sau đó tự sát.”
“Ngươi đã nói cho ta biết những tiến triển của hắn, không sao chứ?” Cổ Trần hỏi.
“Nếu các ngươi suy đoán khác nhau, ta sẽ không nói. Bây giờ không khác nhau lắm, cần gì phải giấu diếm nữa.”
“Không cần biết thế nào, ngươi vẫn phải nói cho lão cáo già kia một tiếng để bày tỏ sự công bằng. Dù sao bây giờ suy luận của ta tiến triển khá tương đồng so với hắn."
Lữ Bình dập tàn thuốc, đứng dậy nói: “Được thôi, ta sẽ nói cho hắn biết. Chỉ là ta vẫn phải nhắc ngươi một chuyện: Thi đấu là thi đấu, đừng vì quá tuân thủ quy tắc mà bỏ qua tính mạng. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp thì cứ việc dùng linh lực.”
“À, ta biết rồi. Trời sắp sáng, ta muốn ngủ một lát, nhớ đóng cửa giúp ta khi ra khỏi phòng.”
Lữ Bình vừa ra khỏi cửa, Cổ Trần lập tức nở nụ cười âm hiểm.
“Lão cáo già thật khá. Ta đã trải qua quỷ cảnh, còn hắn hoàn toàn dựa vào điều tra tư liệu song vẫn suy luận được đến nước này. Tiếc rằng hắn đã bị dẫn vào một ngã rẽ sai lầm..”
Mười phút sau, phòng của Dư An.
Lữ Bình nói: “Ta vừa hỏi tiến triển của Cổ Trần. Suy luận của hắn gần giống ngài.”
Dư An nhìn hắn, rồi nói: “Vì sao ngươi nói cho ta biết?”
“Do hắn yêu cầu, vốn dĩ các ngươi suy luận hoàn toàn giống nhau, ta cảm thấy không có gì cần phải giấu. Vì thế, ta nói cho hắn biết suy luận của ngài gần giống hắn, kết quả hắn yêu cầu ta phải nói lại tình huống của hắn cho ngài biết, như vậy mới công bằng.”
Dư An lập tức cười lớn: “Thằng nhóc thật gian trá, lại còn tính kế ta. Ha ha ha! Khá lắm! Không chỉ thông minh hơn người mà còn quỷ kế đa đoan nữa.”
Lữ Bình cảm thấy mù tịt, hỏi lại: “Tiền bối, vậy là có ý gì?”
Dư An cười đến đỏ cổ. Hắn uống một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Suy luận của ta có chỗ sai lầm, hơn nữa hắn còn biết rõ vấn đề đó.”
Lữ Bình nói: “Không thể nào, hắn suy luận giống ngài mà?”
“Hắn biết ngươi nghe qua suy luận của ta nhờ nhìn biểu lộ trên khuôn mặt. Chính từ lúc đó, hắn cố ý suy luận sai giống ta.”
“Vì sao?”
“Rất đơn giản! Việc hắn cố ý để ngươi nói tiến triển cho ta biết không phải để công bằng, mà để ta lạc lối.”
“Hai người các ngươi đang làm gì thế? Sao ta hoàn toàn không rõ gì hết?”
Dư An vừa cười vừa nói: “Đây là thú vui của việc đấu trí. Giống như khi đánh cờ, nếu đi sai một bước thì sẽ thua cả ván cờ. Ha ha!”
“Ta giải thích rồi đó! Như ngươi nhìn thấy, thứ ta điều tra được đều dựa trên tư liệu, những tư liệu này tất nhiên hắn cũng tra được. Với những suy luận trên thì sẽ cho ra kết quả giống vậy, thế nên hắn không khó để suy luận giống ta.
Thật ra trong lòng hắn lại nghĩ khác, bởi vì hắn biết những chỗ ta không biết, điều đó khiến hắn tiếp cận chân tướng, một chân tướng hoàn toàn khác suy luận của ta. Nếu ngươi hỏi tiến triển của hắn, hắn sẽ nói thật cho ngươi biết. Vấn đề là ngươi lại hỏi ta trước, sau đó mới đến hỏi hắn. Trong lúc kể, hắn phát hiện điểm ấy, liền nghĩ ra mưu kế này, dẫn đến việc nói suy luận giống ta, tiếp đó để ngươi nói cho ta biết hai người tiến triển như nhau. Vậy thì ta sẽ nhận định suy luận của mình chính xác, cuối cùng đi vào ngõ cụt.”
Nghe xong, Lữ Bình im lặng suốt năm phút, cuối cùng nghĩ thông suốt: “A! Ta hiểu rồi! Thằng nhóc đó biến ta thành một con cờ!”
Không thể không nói hắn tổng kết rất chính xác...
Dư An nói tiếp: “Xem ra bộ xương già này nên hoạt động rồi. Thật đúng là hậu sinh khả uý! Một việc nhỏ nhặt như thế hắn cũng có thể tuỳ cơ lợi dụng, suýt nữa đã đi theo hướng hắn muốn. Để thắng hắn, lão phu chỉ có thể đích thân đến con đường lên núi một chuyến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.