Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 116: Mặc Lĩnh, Thủy Động




Trên đường mua công cụ, William báo cho Vương Hủ biết tư liệu về Đàm Hải nhưng lại không trợ giúp được bao nhiêu.

Khi hai người đem một đống xẻng về khách sạn thì bị bảo vệ chặn lại. Sau nhiều lần dây dưa, Vương Hủ bực mình vì mất ngủ cả đêm nên định dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. May mà William có chút quan hệ bên phía cảnh sát, thế là cả bọn giải thích hơn nửa ngày mới vào được.

Thế nhưng những vấn đề mới lại nối gót nhau mà đến. Công cụ đã là có rồi, thế thi thể ở đâu? Đi đâu đào? Còn nữa, giữa ban ngày ban mặt thì khách sạn bốn sao như thế này sao có thể để ngươi vào phòng đập phá?

Chính vì vậy, Vương Hủ sai William mang công cụ vào phòng để làm công tác chuẩn bị, hắn thì đi hỏi Miêu Gia coi thi thể của Đàm Hải ở đâu.

Hắn không hề gõ cửa mà tùy tiện xông vào, kết quả chạm mặt thẳng mặt ba người trong phòng. Lục Tranh và Gia Cát Tham ngồi trên sô pha hút thuốc, Miêu Gia vẫn tỏ ra lười biếng. Dường như lúc này cả ba đang nói chuyện gì đó, Vương Hủ vừa vào nên bọn họ không thể không dừng lại. "A! Ngươi là cái thứ kia!" Vương Hủ chỉ vào mặt Gia Cát Tham rồi gào lên.

Miêu Gia phun ngụm khói: "Ngươi đừng làm ta mất mặt nữa. Có gì phải ngạc nhiên chứ, ngươi tưởng rằng Thập Điện Diêm Vương dễ chết đến thế à?" Trong khi Vương Hủ không biết đáp thế nào, Gia Cát Tham đứng ra giải vây giúp hắn: "À, Quỷ Cốc Tử đã tới thì sẵn tiện để hắn bàn bạc với chúng ta một chút." Ý của hắn trông giống như nếu Vương Hủ không tới thì cũng chẳng sao cả...

Vương Hủ chào hỏi hai vị Diêm Vương, sau đó mới ngồi xuống. Thật ra hắn không muốn biết ba vị này bàn bạc chuyện gì, mà chỉ muốn tìm cơ hội hỏi nơi đặt thi thể Đàm Hải.

Ai ngờ vừa nghe được hai câu, Vương Hủ liền tỏ ra kinh ngạc. "Ngươi nói cái gì? Dùng mười vạn mạng sống hiến tế để mở cánh cửa thông với Âm Dương Giới?" Hắn vừa hét vừa đứng bật dậy. "Có gì phải kích động? Ngồi xuống rồi từ từ nói." Miêu Gia không kiên nhẫn nói. "Con mẹ nó! Tình huống thế này còn không cho kích động? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bị người Saiyan đánh tới địa cầu mới được kích động?" "Quỷ Cốc Tử, ngươi hãy bình tĩnh đi nào. Kế hoạch này không được thực thi một cách đơn giản đâu, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không thành hiện thực." Lời Lục Tranh rất hợp lý. Cái gã này nhìn từ phương diện nào cũng rất đáng để tin cậy.

Uy tín của Bình Đẳng Vương đại nhân làm Vương Hủ tạm thời câm miệng, thế là Gia Cát Tham tiếp tục nói: "Tổ chức Mặc Lĩnh chính là người sắp đặt kế hoạch này. Ước chừng từ bảy năm trước, bọn họ đã bắt đầu thực hiện thực nghiệm về một loại virus linh thể có thể lây nhiễm cho người bình thường, song luôn thất bại trong khâu lan truyền. Mãi đến gần đây hình như có đột phá..." "Chờ một chút... chứng trạng gặp phải virus không phải là suy tim chứ?" Miêu Gia ngắt lời.

Trong lòng hơi kinh ngạc nhưng trên mặt Gia Cát Tham vẫn tỉnh bơ: "Không sai, sao ngươi biết?" "Đã sáu năm rồi, xem ra câu đố năm đó phải do ta hóa giải..." "Này! Này! Này! Nếu xảy ra chuyện lớn cỡ đó thì chúng ta có nên triệu tập vài chuyên gia và mở đại hội nghiên cứu hay không?" Vương Hủ đề xuất ý kiến nhưng câu trả lời lại là... "Ta thấy ngươi nên đi đào thi thể thì tốt hơn..." "Ngươi tưởng ta không muốn sao?" ...

Trong lúc bọn họ đang giải thích chuyện thiếu thốn nhân thủ trong giới săn quỷ cho Vương Hủ biết, trong biệt thự Ninh gia bỗng có một vị khách bất ngờ. "Đoạn Phi! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm ngươi bị thương thế này!" Ninh Thiên Đức nhìn đứa con nuôi trước mắt mình. Lúc hắn rời khỏi Tô Châu, Ninh Thiên Đức hoàn toàn không nghĩ đến bộ dạng khi hắn trở về. "Ninh gia chủ! Lão phu đã đưa người tới, thứ cho ta có việc trên người nên không tiện ở lâu, xin cáo từ ở đây." Nói xong, Dư An liền xoay người bỏ đi. "Dư tiền bối xin dừng bước! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dư An thở dài một hơi: "Đợi hắn tỉnh lại, ngươi cứ hỏi thì sẽ biết..." Đi được vài bước, hình như Dư An nghĩ ra điều gì nên nhịn không được mà quay đầu nói: "Bất luận hắn nói cái gì, xin gia chủ hãy vì tình phụ tử nhiều năm mà... hạ thủ lưu tình." ...

Trong lúc này, một người khác cũng biết tai nạn sắp đến.

Khương Nho mở to đôi mắt, hình ảnh trong mộng vẫn rõ ràng trước mắt.

Kể từ khi trở về sau cuộc thi Đánh Giá Lính Mới, hắn bắt đầu gặp một cơn ác mộng lặp đi lặp lại. Song hắn không còn nhìn thấy chính mình, chính mình của tương lai.

Khương Nho hiểu rằng chuyện này có nghĩa là đã đến lúc mình phải chịu trách nhiệm về một sứ mệnh nào đó. Hắn nhất định phải tự dựa vào sức mạnh hiện có để trở thành "nhà tiên tri". "Ngày 17 tháng 2, huyết mạc tế thiên, bỉ dực độc tuyệt, vạn quỷ xuất uyên." Khương Nho viết đoạn này lên một tờ giấy, bỏ vào phong thư. Hắn không hề dán tem, viết mỗi địa chỉ của người gởi rồi xuống lầu và bỏ vào thùng thư.

Làm xong mấy chuyện này, hắn dọn dẹp một số thứ rồi đi khỏi nhà. Không ai biết hắn đi đâu, kể cả bạn gái và người nhà. Song hình như có người hứng thú với hướng đi của hắn.

Tối đó, hai bóng người xuất hiện trong phòng hắn. "Hắn đã đi rồi." Người đàn ông đang nói chuyện như bị mắc xương cá trong cổ họng, cái giọng này hễ phát ra là khiến người nghe cảm thấy khó chịu. "Xem ra tổng đường chủ nói không sai, Khương Nho chính là "người đó"." "Nếu hắn có thể đoán trước tương lai thì chẳng phải chúng ta vĩnh viễn không thể bắt hắn sao?" "Hừ! Ngươi giống tên ngốc ở Đệ Ngũ Đường hả? Phải biết rằng hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không. Hắn có thể mang bạn bè và người nhà đi theo mình à?" "Chu nhị đường chủ, vì tổng đường chủ xem trọng tên ngốc hơn ngươi nên ngươi không phục chứ gì? Ha ha ha..." Tên này cười lên càng khó nghe: "Thủ đoạn hèn hạ như vậy... hình như sẽ làm người ta khinh thường. Ha ha ha!" Tuy hắn nói khá xuôi tai, lại nhấn mạnh hai chữ "hèn hạ", nhưng giọng cười của hắn lại điển hình cho phe phản diện. Cũng không biết tại sao hắn hắn phải cười bỉ ổi đến thế. "Họ Thẩm kia! Ngươi còn giả bộ làm người tốt với ta chi nữa? Cũng giống tiện nhân Hồng Vũ không dám dùng mặt mũi thật để gặp người khác, ngươi là đường chủ Đệ Tứ Đường nhưng lai lịch bất minh. Ai biết được ngươi có phải nằm vùng do thế lực khác phái tới hay không? Mà chính ngươi lại nói chuyện vì tên ngốc kia, chẳng lẽ các ngươi là một phe!" "Ha ha ha! Quả thật ngươi rất giỏi trong việc giội phân vào người khác. Vậy chi bằng ta cứ việc làm như lời ngươi nói, nhị đường chủ đại nhân..." Nói xong, hắn rời khỏi phòng.

Chu nhị đường chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay đi vào trong bóng tối...

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.