Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 113: Nan đề




Tuy nói phong cảnh Tô Hàng nổi tiếng gần xa nhưng Vương Hủ và Miêu Gia đều không có ý định đi thưởng thức. Điều này giúp William tiết kiệm không ít tiền bạc, dù sao những thắng cảnh du lịch ở đây đều thu phí rất kinh người.

Khó lắm mới có dịp đến Tô Châu, vì sao hai vị ca ca lại an phận đến thế?

Chuyện này tất nhiên có nguyên nhân...

Vốn chỉ là sông núi trong tự nhiên, ai dè bây giờ gom lại thu tiền. Giá cả đưa ra thì cao đến mức làm người ta không dám vào. Chỉ bấy nhiêu đã rất khó chịu, ấy vậy nhiều thứ khác còn khiến người ta khó chịu hơn...

Địa điểm du lịch muốn thu tiền cũng không phải là không được. Theo cách nói của chính phủ, tiền này đều dùng để "Quản lý" và "Phục vụ". Tuy những chỗ phải trả tiền để ngắm quả thật có phục vụ, có điều muốn phục vụ gì thì phải trả tiền thêm. Ví dụ bạn đến Hàn Sơn Tự ngắm nghía một chút thì phải đưa tiền qua cổng, sau đó bạn đến chỗ khác thì lại bị thu tiền. Đến nỗi ăn tô mì cũng phải trả tiền, với lại mì ở đây bán với giá cả gấp đôi bình thường.

Được rồi! Ta tự mang theo bánh nướng và không cần phục vụ. Vậy còn cách quản lý thì thế nào?

Đáp án thật ra cũng rất đơn giản, đó vẫn là thu tiền.

Bạn dám khắc tên trên cây! Phạt tiền!

Nếu bạn hung ác hơn một chút như kiểu đại hoặc tiểu tiện lung tung. Vậy giá phạt sẽ tăng như diều gặp gió.

Nếu bạn gan to bằng trời, dám đột nhập vào Sư Tử Lâm và phun nước bọt lên bảng hiệu mà Càn Long khâm tứ. Nè anh bạn, thử đoán giá đi...

Đương nhiên phần lớn người dân vẫn rất biết điều. Nhưng thời đại bây giờ thì có cách nào đây? Cách thì có cách, cách đó là dứt khoát đừng đi cho xong.

Tuy nói không cần móc hầu bao nhưng chuyện dùng tiền để rước phiền phức thì Vương Hủ và Miêu Gia không hề muốn làm. Do đó bọn họ tự đi làm những chuyện riêng mà họ cho là có ý nghĩa.

Miêu Gia trừ lúc ăn cơm thì đều nhốt mình trong phòng và tự gọi đó là "bế quan". Nói sao thì Vương Hủ vẫn không tin cái kiểu "nước đến chân mới nhảy" sẽ tạo ra ích lợi gì, nói không chừng đang liên tục xem "kênh thu phí" của khách sạn ấy chứ. (Kênh thu phí: Loại kênh chuyên chiếu phim người lớn, phải trả tiền theo kiểu pay-per-view để xem. Tuy nhiên, ở những khách sạn tiêu chuẩn quốc tế thường không tính số tiền này) Còn Vương Hủ thì tự dạo trong nội thành cả ngày trời, lúc về mang theo một đống đồ vật cổ quái hiếm lạ và mang toàn bộ vào phòng. Có vẻ như hắn đang định mở một tiệm điện máy.

Đến giờ cơm tối, William chủ động chạy đến ăn cơm với bọn họ. Lại nói vị huynh đệ này quả là số khổ, cả tối hôm qua bị dọa sợ nên cả ngày không dám ra khỏi phòng, đến cơm trưa cũng không ăn. Kết quả trưa hôm đó giám đốc khách sạn tự gọi điện cho hắn để thảo luận chuyện hóa đơn của Vương Hủ và Miêu Gia. Chỉ vì một bữa cơm trưa của hai vị này mà quản lý khách sạn phải mở cuộc họp đến hai lần.

Nghe được con số trên hóa đơn, William lập tức có cảm giác thẻ tín dụng của mình bị hơn mười tay chuyên ăn cơm chùa khoắng sạch. Thế là hắn quyết định đến xác nhận sức ăn của hai vị này ngay trong bữa cơm tối.

Sau khi ba người tới phòng ăn, bồi bàn đưa thực đơn tới.

Vương Hủ không cần nhìn mà cứ nói thẳng: "Ở trên đây có món gì thì trước tiên phải mang ra mỗi món một phần." William vừa rót chút rượu khai vị vào miệng thì đã phun ngay ra ngoài.

Miêu Gia ngậm một điếu thuốc: “Ngươi nói gì thế? Vậy mà gọi là chọn món hả? Cái gì gọi là "chọn"? Ý ở đây là tự chọn món mình thích, hiểu không hả? Này bồi bàn, đừng nghe tên này nói. Hãy nghe ta, ngươi chỉ cần lấy hai phần những món mặn có trên thực đơn thôi. Món chay thì khỏi mang ra." Câu này của Miêu Gia quả thật biểu hiện ba chữ "mất phẩm chất" vô cùng sâu sắc. Tuy da mặt của "nhị thái tổ" William cũng dày nhưng trước mặt hai vị này cứ như cái rắm giữa bão táp...

Bồi bàn vẫn nở nụ cười máy móc, sau đó cầm thực đơn rời khỏi. William rất bội phục tố chất tâm lý của tay này. Nếu đổi lại là hắn thì ít nhất phải run rẩy mười giây. "Xem phim hạng nặng trong phòng cả ngày trời mà còn ăn nhiều thịt. Bộ ngươi không sợ ngán à?" "Ta nói là ta bế quan tu luyện, không giống cái thứ chỉ biết đi lung tung cả ngày như ngươi." "Ta đi lung tung hả? Rõ ràng ta làm chuyện quan trọng đấy nhé!"

"Ồ? Vậy ngươi thử nói xem ngươi đã làm những gì?" Vương Hủ cười quỷ đản: “Để ta hỏi trước, có phải trận quyết đấu của ngươi và đại tỷ chưa công khai không?" Miêu Gia liếc nhìn hắn: “Ta hiểu rồi, ngươi muốn bán vé ..." Vương Hủ đã quen với lối tư duy nhảy cóc của Miêu Gia. Nếu Miêu Gia đoán không ra ý đồ của hắn thì mới là chuyện lạ, cho nên hắn cười nói: "Hê hê, không sai. Ngươi đã xem phim Lục Tiểu Phụng chưa?" "Ý ngươi là phân phát tín vật có giới hạn giống như trong "Tiền chiến hậu chiến", sau đó chúng ta có thể ngồi một chỗ ra giá?" (Tiền chiến hậu chiến là một quyển trong hệ liệt bảy quyển về Lục Tiểu Phụng, một nhân vật nổi tiếng trong những tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long. Tên các quyển trong hệ liệt là: Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, Tú hoa đại đạo, Tiền chiến hậu chiến, Ngân câu đổ phường, U Linh sơn trang, Phụng vũ cửu thiên và Kiếm thần nhất tiếu) "Không sai, trận đại chiến kinh thế của các ngươi chắc chắn sẽ được nhiều người chú ý. Có điều... xem được hay không thì trước hết phải hỏi ý ta." Miêu Gia cười lạnh một tiếng: "Cho nên hôm nay ngươi đi mua vật liệu, chuẩn bị chế tạo một món đồ độc nhất vô nhị tương tự như lệnh bài?" Vương Hủ đắc ý nói: "Ngươi nói xem kiểu mua bán này tốt hơn kiểu mua bán thông thường bao nhiêu lần? Khi làm xong, ta nên bán một trăm ngàn hay hai trăm ngàn một tấm đây?" "Ta thật không ngờ ngươi còn biết làm linh khí..." Vương Hủ sững sờ: “Hả? Linh khí? Đó là cái gì?" "Hừ! Không lẽ ngươi nghĩ khắc đại vài chữ trên một miếng sắt thì nó sẽ trở thành tín vật độc nhất vô nhị à? Như vậy người khác cũng có thể dạo một vòng thành phố như ngươi và mua những vật liệu tương đồng, thế chẳng phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao?" Vương Hủ hơi bối rối như kiểu bị người khác vạch trần: "Đúng là ta chưa nghĩ đến chuyện này..." "Chế tạo linh khí là một môn học phức tạp, bởi vì nó là ứng dụng của năng lực linh hồn trung cấp. Linh thức của ngươi vẫn còn yếu, năng lực linh hồn thì đừng nói tới, cộng thêm việc năng lực chính thức hoàn toàn không thể sử dụng... Ta khuyên ngươi đừng nằm mơ nữa." "Móa, khó lắm mới nghĩ ra cách kiếm tiền ngon đến thế." Vương Hủ uống ly rượu với vẻ buồn bực.

William hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, thứ hắn quan tâm lúc này là tối nay sẽ gặp lại cái đầu người. Đến khi thấy bọn họ vừa nói xong, hắn bèn hỏi: “Này hai vị đại hiệp, ta có thể hỏi một chút không? Con... con quỷ tối qua, nếu tối nay nó lại đến thì ta nên làm thế nào?" Vương Hủ vừa đập bàn, vừa cao giọng nói: “Có rồi!" William bị dọa đến nỗi giật nảy mình: “Có rồi sao? Có cách rồi sao?" Mới vừa rồi, Vương Hủ đang suy nghĩ nên không nghe William nói chuyện. Hắn nói tiếp với Miêu Gia: "Ta chợt nhớ trong Phục Ma Thiên cũng có nhắc đến "Linh khí" gì đó mà ngươi nói. Ta thấy đây không phải là pháp thuật chiến đấu nên không đọc nghiêm túc, xem ra thứ này vừa hay có thể dùng được." Miêu Gia đã hút xong điếu thuốc: “Ngươi cứ làm việc mình thích, dù sao ta cũng không có hứng. Ta phải dùng thời gian này để cẩn thận suy nghĩ đối sách cho trận quyết chiến..." ...

Sau bữa cơm tối, William ôm nỗi lo thấp thỏm về phòng. Trong tay hắn là một lá bùa do Miêu Gia đích thân vẽ cho. Lá bùa này được vẽ trên chiếc khăn ăn, thật có cảm giác như vẽ cho có lệ.

Nhưng có vẫn còn hơn không, chỉ có điều hiệu lực thế nào thì phải chờ đến tối mới biết.

Vương Hủ chẳng hơi đâu để tâm đến chuyện ma quỷ. Hắn vừa về phòng, liền lấy Phục Ma Thiên và nghiên cứu những ghi chép về linh khí ở trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.