Người càng bảo thủ càng cho rằng chỉ cần thay đổi hoàn cảnh thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.
Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
“Cho nên chuyến đi tới suối nước nóng lần này không có mục đích nào khác?” Trong giọng nói của Thủy Ánh Dao ngập tràn hoài nghi.
Lúc trả lời, Miêu Gia tỏ ra rất bình tĩnh: “Thời điểm làm đám cưới cũng đã quyết định xong. Cớ sao ngươi cứ hoài nghi chồng mình vậy?”
“Bởi vì loại người như ngươi gặp ai cũng lừa được.”
“Ha ha, nhưng ngươi là vợ của ta.”
“Thế mới phải lừa.”
“Ừm, được rồi. Ngươi hứa không nói cho bọn khỉ con đằng sau thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thủy Ánh Dao mỉm cười: "Nói đi."
“Bà chủ của suối nước nóng này có thể giúp Vương Hủ trở lại bình thường.”
“Ta thấy bây giờ hắn rất bình thường cơ mà. Cả bọn vẫn đang cười cười nói nói kia kìa.”
Miêu Gia nở một nụ cười từ tận đáy lòng...
Bấy giờ, bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe du lịch. Chiếc xe này được thiết kế theo kiểu không có ghế dựa nên không gian phía sau xe rất lớn, tách biệt hẳn với buồng lái.
Trong chuyến đi lần này, Miêu Gia mời theo anh em nhà họ Hạ, Tôn Tiểu Tranh, Lưu Hàng, Thượng Linh Tuyết, Yến Ly, Elbert, Tề Băng, Dụ Hinh, và tất nhiên có cả gã điên Vương Hủ.
Miêu Gia mở cửa sổ ở phía sau buồng lái ra: “Ngươi xem kìa.”
Thủy Ánh Dao quay lại nhìn thì thấy Thượng Linh Tuyết ngồi trên đùi Vương Hủ. Đang lúc nàng hoài nghi Vương Hủ giả điên giả dại, hắn bỗng mỉm cười nói: “Khỉ con ơi khỉ con! Ngươi tên là gì?”
“Ngươi đừng có quậy phá nữa mà.” Tuy Thượng Linh Tuyết giỏi nhẫn nhịn nhưng cũng không tránh khỏi xấu hổ.
“A! Quả là một cái tên dài, đến tận bảy chữ cơ đấy. Phải biết rằng tên ta là “ông già Nô-en” mà cũng chỉ có bốn chữ. Được rồi, ta có thể thấy ngươi là một đứa trẻ ngoan. Thế năm nay ngươi muốn quà gì?”
Thủy Ánh Dao đóng cửa sổ lại: “Tại sao bệnh viện lại đồng ý cho hắn xuất viện?”
“À, giải thích chuyện này hơi phức tạp. Tóm lại là người bệnh Senile dementia ngoại trừ thần trí không rõ ràng thì chẳng hề gặp nguy hiểm. Trên thực tế, Vương Hủ chỉ không thể tự sinh hoạt một mình. Bệnh viện chẩn đoán xong sẽ cho hắn đến sống ở trại an dưỡng hoặc nhờ người khác săn sóc. Ca bệnh có thể chạy nhảy như hắn không có lý do ở lại bệnh viện. Dù sao hắn chỉ tự cho rằng mình là người khác, thường là danh nhân hoặc nhân vật hư cấu trong anime.”
“Chẳng lẽ loại bệnh này không có phương pháp chữa trị nào khác sao?”
“À, có vài khoa thần kinh nổi tiếng của Anh và Mỹ muốn tìm phương pháp chữa trị thông qua việc giải phẫu, chỉ cần người bệnh trở thành “vật thí nghiệm” là được.”
Thủy Ánh Dao ngẫm nghĩ: "Chuyện đã đến nước này thì ngươi nói thẳng ra hết không được sao? Việc gì phải dấu diếm chứ?"
“Ta chỉ không muốn những người quan tâm hắn cảm thấy lo lắng. Khi cả nhà ra ngoài đi chơi một lần, mọi chuyện phiền phức đều để cho ta giải quyết, Vương Hủ cũng trở lại bình thường.”
“Ta không hề phát hiện ra ngươi đã trở thành một người chu đáo như vậy từ lúc nào.”
“Ha ha... Chừng một tháng nữa, dáng người của ai đó sẽ bắt đầu thay đổi. Nếu từ giờ ta không học cách săn sóc thì làm sao ứng phó được với sự mất cân đối hormone...”
...
“Tâm Vãng Ôn Tuyền... Cái tên không hề tệ, nhưng tại sao không được đắt khách vậy?” Lưu Hàng ngẩng đầu nhìn bảng tên bằng gỗ rồi chuyển sang đình viện rỗng tuếch.
Chuyện này quả thật có vấn đề.
“Thanh niên thường nói chuyện rất trực tiếp.” Một người phụ nữ mặc kimono bước ra.
Miêu Gia cười ha ha: “A, bà chủ khỏe chứ? Ta là người nói chuyện trong điện thoại.”
“Miêu Gia phải không? Ta nhớ ra rồi. Mặc dù là trong đám người biên giới thì ngươi vẫn có chút danh tiếng. Vậy, mời mọi người vào. Nhân viên ở đây rất ít ỏi nên hành lý phải do mọi người tự chuyển đi.”
Bà chủ nói xong thì đi trước dẫn đường. Mấy người đàn ông phía sau đành tự giác xách hành lý.
“Chồng ta chết sớm mà chỉ để lại một cái suối nước nóng. Ta và con gái kinh doanh khá vất vả, vào mùa này cũng chẳng có mấy người đến, phòng ốc phiền mọi người tự chọn lấy.”
Tuy tuổi tác không cao nhưng giọng điệu của nàng lạnh nhạt như đã trải qua bão táp phong sương. Với lại, câu nói này nghe ra có hơi kỳ lạ. Cứ như thế nàng không mong suối nước nóng đông khách vậy.
“Đây là con gái của ta, Mỹ Kỷ. Các ngươi cần gì thì có thể gọi cho nó qua điện thoại trong phòng, chẳng may không có người bắt máy thì xin chờ cho một lát.”
Bà chủ chỉ vào cô bé gầy yếu bên cạnh mình.
Cô bé nhìn qua chưa đến hai mươi, khuôn mặt nhợt nhạt, xem chừng không hơn kém Tôn Tiểu Tranh bao nhiêu tuổi. Thấy bọn người Miêu Gia, nàng chỉ cúi đầu đi qua mà không ư hử một tiếng nào.
“Chỗ đó là suối nước nóng, phòng tắm hơi và phòng giải trí. Mọi người thích nơi nào thì hãy đến nơi đó. Mỹ Kỷ cũng rất vất vả, mong rằng mọi người không gây thêm phiền phức cho nó. Được rồi, mọi người tự chọn phòng đi. Nếu có việc muốn tìm ta thì hãy đến căn phòng cuối ở dãy nhà phía nam.”
Nàng dẫn mọi người thăm thú một phen rồi rời khỏi.
Khuôn mặt Tề Băng vẫn giống như lá bài không bao giờ thay đổi: “Bà chủ và đứa con gái đều là người có năng lực linh hồn. Hơn nữa, ngoài nhóm người chúng ta thì khách sạn Ôn Tuyền này không còn ai khác.”
Lời nói rõ ràng nhắc nhở rằng nơi này có vấn đề.
Miêu Gia lựa lời giải thích: “Ái chà, người có năng lực linh hồn thì lạ gì. Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Bà chủ người ta đã nói rằng bây giờ là mùa vắng khách nên không có khách lại càng hay. Chẳng khác nào chúng ta bao hết khách sạn vậy.”
Tuy lời nói của Miêu Gia có đạo lý nhưng trong suy nghĩ của mọi người vẫn còn đó hình tượng xấu xa. Không một ai dám cả tin vào lời nói của hắn.
Chọn phòng xong, các cô gái tụ tập một chỗ rồi tự động trao đổi tình báo.
“Bà chủ tên là Sugi Sayuki, người Nhật. Tuy chồng của nàng là người Trung Quốc nhưng trong trí nhớ không có tên tiếng Trung, chỉ biết rằng tên tiếng Nhật là Kato Chi. Hai người quen biết ở Nhật rồi nhanh chóng kết hôn. Bà chủ vốn là người đứng đầu trong gia tộc bảo vệ đền thờ thần nên gia đình đã hết mực ngăn cản, hai người chỉ còn cách bỏ trốn sang Trung Quốc. Suối nước nóng này là nơi bọn họ ẩn cư. Người chồng đã chết được vài năm, đứa con cũng không thích nói chuyện. Chuyện ta có thể xác định được là hai mẹ con này đã dùng phương pháp nào đó để che giấu suy nghĩ trong đầu. Ta chỉ xem được một ít trí nhớ đơn giản của họ.”
Thượng Linh Tuyết nói đến đây thì Dụ Hinh ngắt lời: “Đợi đã, nếu cản được năng lực Chi Phối của ngươi thì chẳng phải năng lực linh hồn của hai mẹ con này rất mạnh sao?”
“Không, ta không nghĩ vậy, có lẽ là nhờ thuật pháp. Trong trí nhớ của hai mẹ con được chia làm phần có thể đọc và phần bị che dấu.”
Thủy Ánh Dao nói: “Ngươi vừa bảo bà chủ là người đứng đầu gia tộc bảo vệ đền thờ thần. Loại trí nhớ như vậy không phải là phần bị che dấu sao?”
Yến Ly hiểu rõ hơn nên đứng ra giải thích: “Trong lòng người, trí nhớ quan trọng hay không không phải do khách quan, mà là chủ quan. Nói cách khác, trí nhớ Linh Tuyết nhìn thấy không phải là thứ quan trọng đối với bà chủ.”
Thượng Linh Tuyết bổ sung: “Có thể chuyện bình thường đối với chúng ta là ký ức quan trọng đối với bà chủ, do đó không thể đọc được.”
Tôn Tiểu Tranh không hề quan tâm những chuyện đó: “Ngươi vừa nói Miêu Gia tới đây cầu xin nàng chữa trị cho Vương Hủ. Vậy thì nàng có năng lực gì cơ chứ?”
Thượng Linh Tuyết hơi do dự: “Ừm... nếu trí nhớ của hai mẹ con được bảo vệ nhờ Quỷ Cốc đạo thuật thì Y Cổ Thiên hẳn phải nằm trên tay họ.”
Thủy Ánh Dao ngồi xuống bên cạnh Tôn Tiểu Tranh: “Nha đầu ngốc, ngươi gấp cái gì chứ? Ta thấy Vương Hủ chỉ giả điên giả khùng để nhân cơ hội hưởng thụ mà thôi.”
Dụ Hinh cũng làm rộn lên: “Chắc chắn là vậy! Cả ngày nay thằng ôn đó liên tục động tay động chân với các ngươi, ta thấy có tám phần là giả bộ rồi.”
Yến Ly và Tôn Tiểu Tranh cùng đỏ mặt, chỉ có Thượng Linh Thuyết nghĩ cách nói lảng sang chuyện khác: “Nói đến đây... ta biết một chuyện qua trí nhớ của Lưu Hàng...”
Bốn cô gái còn lại ngẩng đầu nhìn nàng.
Thượng Linh Tuyết nói tiếp: “Theo kế hoạch của Vương Hủ, cả bọn sẽ rình trộm tập thể.”