Quỷ Đều Van Nài Chúng Ta Tái Hợp Lại

Chương 15: Tống Phi Vũ Còn Sống





Biến cố xảy ra quá đột ngột, Tống Phi Vũ ngay cả kêu cũng chưa kêu liền chết, lúc ba người khác phát hiện thì thấy một bên là thi thể người giả bị đánh chết, một bên là Tống Phi Vũ nằm chết, Đường Thiếu Không quỳ gối bên cạnh hắn.
Bốn phía đều là máu, cổ Tống Phi Vũ bị c.ắn máu thịt be bét, cả người đều ngâm mình trong máu, mà Đường Thiếu Không ôm hắn, cũng máu me đầy người.
Trò chơi này máu được tạo ra cực kỳ chân thực, không chỉ màu sắc, xúc giác, ngay cả mùi vị cũng thế, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
“Bảo bối, bảo bối...!Tỉnh lại đi...!Thật xin lỗi...” Đường Thiếu Không chân tay luống cuống, vừa che vết thương trên cổ Tống Phi Vũ, vừa lay động hắn, rồi vừa từng chút hôn lại hôn trên mặt Tống Phi Vũ.
Tuy nhiên Tống Phi Vũ đã chết, khi chết con mắt còn mở to, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Những người khác thấy vậy giật nảy mình, Tấn Hải tử nhỏ đã dũng cảm, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh máu tanh này cũng không chịu được, không ngừng nôn khan.
Ngụy Đa cũng sợ choáng váng, lôi kéo Tấn Hải tay đang phát run, lặp đi lặp lại nói: “Sao lại chết rồi….”
Tần Hoan làm tiếp viên hàng không, sự tỉnh táo là yếu tố cơ bản trong ngành của cô, nên mặc dù cũng giật mình, nhưng lại người trấn định nhất.
Cô đi đến bên cạnh Đường Thiếu Không, vỗ vai Đường Thiếu Không nói: “Thiếu Không, chỉ là trò chơi thôi, không cần hoảng sợ….”
Nếu chết là người khác, Đường Thiếu Không nhất định cũng sẽ tỉnh táo giống như Tần Hoan.
Nhưng người chết không phải ai khác mà là đại bảo bối của cậu, là trúc mã cậu yêu từ nhỏ, là người cậu ghét nhất cũng yêu nhất Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ vì bảo vệ cậu mới chết, đến chết vẫn luôn nhìn cậu, loại xung kích to lớn này khiến cậu trong lúc nhất thời không cách nào đoán được thực hư.
Ngay cả bên cạnh cậu là ai cũng không phân biệt được, khuôn mặt luôn vân đạm phong thanh giờ đây tràn đầy nước mắt, ghé vào cơ thể dần dần lạnh đi của Tống Phi Vũ, thấp giọng lẩm bẩm: “Bảo bối...Em xin lỗi...sau này không đùa với anh nữa….không phải anh nói chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao…đừng đi….”
Cách Đường Thiếu Không gần nhất chính là Tần Hoan, những lời này Tần Hoan nghe thấy rõ ràng.
Tình hình trước mắt không thích hợp để cô nghi hoặc, nhưng cô thực sự rất kinh ngạc, trong không khí không còn mùi máu nồng nặc nữa mà là mùi bà tám….
“Thiếu Không, đây chỉ là trò chơi, chắc chắn có thể phục sinh, coi như không phục sinh được thì logout thôi.” Tần Hoan lay lay Đường Thiếu Không.

Đường Thiếu Không ngẩng đầu bất lực nhìn cô, dùng thân thể che chở Tống Phi Vũ không cho cô đụng vào.
Tần Hoan: “...”
Đường Thiếu Không đỏ ngầu cả mắt, ánh mắt vô cùng điềm đạm đáng yêu, Tần Hoan cảm thấy bây giờ Đường Thiếu Không giống như góa phụ vừa mới chết chồng…
Không đúng không đúng….
Trong đầu Tần Hoan hiện lên mấy lời trước kia Tống Phi Vũ từng nói với cô, Tống Phi Vũ nói người yêu cũ của hắn dáng dấp rất đẹp, bình thường rất dữ dằn, nhưng hễ khóc lên một cái là vừa yếu đuối đáng thương vừa bất lực, đây chính là lý do mà trái tim hắn bị bắt mất.
Tần Hoan: “...”
“Mẹ nó.”
Tống Phi Vũ đột nhiên mở mắt.
Tất cả mọi người: “?”
“Đau chết mất.” Tống Phi Vũ đưa tay che cổ, “Cái trò chơi này quá giống thật, vừa rồi linh hồn của tôi cũng thoát xác luôn.”
Tất cả mọi người: “??”
Nước mắt Đường Thiếu Không ngừng rơi, hơi phản ứng không kịp, lăng lăng nhìn Tống Phi Vũ, giơ tay sờ mặt Tống Phi Vũ.
Cơ thể Tống Phi Vũ ấm dần lên, vết thương trên cổ đã khỏi, Tống Phi Vũ sống lại rồi.
Đường Thiếu Không bắt đầu ý thức được nguy hiểm, cậu thấy Tống Phi Vũ nở một nụ cười đắc ý với cậu.
Tống Phi Vũ: “Bảo bối? Phải không?”
Vẻ mặt Đường Thiếu Không lập tức thay đổi, rất khẩn trương nhưng vẫn cố gắng trấn định, nhanh chóng đứng lên lui ra sau.
“Không còn kịp rồi, anh nghe thấy hết.”
“Nghe cái gì chứ? Anh đã chết rồi mà.”
“Anh chết thật, nhưng linh hồn của anh luôn đứng bên cạnh em.”
Thiết lập của trò chơi này giống với những thể loại trò chơi khác, sau khi người chơi chết đi linh hồn sẽ thoát ly khỏi cơ thể, những người sống còn lại không thấy được linh hồn của người chết, nhưng linh hồn người chết có thể trông thấy những người khác, có điều màu sắc hình ảnh từ rực rỡ biến thành đen trắng mà thôi.

Hơn nữa trước khi phục sinh, sẽ có vài giây đồng hồ giảm xóc, trong lúc giảm xóc linh hồn người chơi có thể du đãng bốn phía xung quanh.
Tống Phi Vũ bình thường mê game, bởi vậy khi chết chỉ kinh ngạc trong chốc lát, ánh mắt nhìn thấy một phút đếm ngược phía trên liền yên tâm.
Hắn thấy Đường Thiếu Không cho rằng hắn đã chết thật, hoảng đến nỗi tay chân luống cuống thì thấy rất buồn cười, lượn lờ bên cạnh Đường Thiếu Không cười đến không ngừng được.
Nhưng khi hắn thấy Đường Thiếu Không khóc, khóc đến khó chịu, tâm liền mềm, cái đồ ngốc này sao lại đáng yêu đến thế chứ?
Lúc nghe Đường Thiếu Không gọi hắn là bảo bối, hắn cảm thấy trò chơi này quả thực khéo, trước kia Đường Thiếu Không luôn luôn gọi cả tên lẫn họ của hắn, không thì gọi chó thối, chó chết, chỉ khi bị hắn khi dễ đến thảm mới gọi vài tiếng ông xã thôi, hắn chưa bao giờ nghe Đường Thiếu Không gọi hắn là bảo bối đâu.
Với sự thông minh và tài trí của hắn để phán đoán, thìĐường Tiểu Oa này là cái tên ngạo kiều, ngoài miệng kêu chó chết, nhưng đáy lòng đều gọi hắn là bảo bối, tâm can bảo bối.
Nghĩ vậy, Tống Phi Vũ sau khi phục sinh cười đến phấn khởi, vẻ mặt không khống chế nổi.
Đường Thiếu Không hiểu ra mọi chuyện, lập tức hoảng tới mức sắc mặt tái nhợt, biết mình thảm rồi.
Mấy người bên cạnh ngây ngốc nhìn hai người, kịch bản phát triển xem mà không hiểu gì hết.
Người giả kế bên nửa chết nửa sống giãy dụa đứng lên, Tần Hoan nhìn cũng không nhìn, một cước giẫm nát, chuyên tâm hóng hớt vở kịch cẩu huyết trước mắt.
“Đường Thiếu Không, không ngờ em cũng có ngày hôm nay.”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì….”
“Tối hôm qua anh đã nói, hôm nay em nhất định sẽ chủ động nói chuyện với anh, thấy chưa.”
“Tôi….” Không chỉ nói chuyện, mà còn vừa hôn vừa khóc, đây có lẽ là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời Đường Thiếu Không, ngày đó chia tay còn chưa xấu hổ bằng bây giờ.
Cậu không biết trả lời như thế nào, dứt khoát chạy trốn, “Tôi…tôi đi tẩy rửa một chút….”
Đường Thiếu Không cả người đều dính máu, lấy cớ đi tắm rửa chạy mất, thực ra là muốn trốn đi, xem có thể hay không cưỡng chế logout, sau đó từ đây lên núi ở ẩn không xuất hiện nữa….
Đường Thiếu Không vừa chạy, Tống Phi Vũ cười càng vui vẻ hơn.
Hắn nhìn quần chúng đang ăn dưa đằng sau, khua tay nói: “Tôi cũng dính máu, đi rửa một chút, lát sẽ quay về.” Nói xong đuổi theo Đường Thiếu Không.
Nhà vệ sinh tại lầu hai của cửa hàng nằm trong góc khuất, Đường Thiếu Không bối rối chạy vào.
Hôm qua mọi người tụ lại ngay nhà vệ sinh, sợ trong đó sẽ có chuyện phát sinh.

Nhưng bây giờ Đường Thiếu Không không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, một mình tiến vào nhà vệ sinh, thậm chí còn trở tay đem cửa nhà cầu đóng lại, vì cậu biết Tống Phi Vũ chắc chắn sẽ đi theo cậu vào đây.
Không ngoài dự đoán, cửa vừa đóng lại, chỉ mất mấy giây, Tống Phi Vũ đã ở ngay bên ngoài gõ cửa.
“Bảo bối, mở cửa!”
“...”
“Xấu hổ cái gì? Anh sẽ không cười em, mở cửa nhanh lên.” Tống Phi Vũ nói xong, ở ngoài cửa cười ha ha.
“...”
Đường Thiếu Không quay người dùng lưng chặn cửa, mặt đã hồng thấu.
Trong nhà vệ sinh có ba cái bồn cầu và hai gian phòng.
Nền được lót gạch men sứ màu trắng, đã ố vàng, khe hở bên trong rất dơ bẩn.
Rõ ràng cả cái cửa hàng này chỉ có mấy người bọn họ là du khách, nhưng trên gạch men sứ lại có nước đọng cùng dấu chân, như thể vừa có người đi vào đây rửa tay vậy, vẫy vẫy nước trên tay làm ướt cả sàn nhà.
“Bảo bối, ở trỏng làm gì vậy? nghĩ tới bạn gái em sao?”
“Cút đi!”
“Hay là đang nghĩ tới bảo bối của em?”
“Tống Phi Vũ! Anh cút cho tôi!”
Bên ngoài lại truyền tới tiếng cười cực kỳ đắc ý của Tống Phi Vũ, Đường Thiếu Không muốn điên lên rồi.
Mà lúc này, có tiếng “Ê a” trong bồn cầu phát ra, nắp tự mở, tiếp theo là một loạt tiếng nước ẩm ướt dấp dính, hất mái tóc lên, một nữ quỷ toàn thân ướt đẫm từ bên trong bò ra.
Đây chính là nữ quỷ trong phòng tắm tối hôm qua bị Tống Phi Vũ dập đầu vào tường, tối hôm qua cô ta không hù dọa Đường Thiếu Không, bây giờ thừa dịp Đường Thiếu Không lạc đàn, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ta chậm rãi đi ra, vết nước ô uế chảy dọc theo vết chân cô ta.
Vết nước cùng vết bẩn trên nền lẫn lộn, hòa tan màu máu trên đất, hóa ra vết bẩn trong khe hở không phải là vết bùn, mà là rất nhiều máu đã khô lưu lại.
Cô ta đi đến trước mặt Đường Thiếu Không, đôi mắt đen ngòm cùng cái mặt sưng húp nhìn chằm chằm Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không hít vào một hơi, tóc gáy toàn thân dựng đứng, rồi thấy cô ta giơ tay, móng tay đen thùi mà sắc bén.
“Cút!!!” Đường Thiếu Không phẫn nộ hô lên, một cước đá bay nữ quỷ, “Không thấy tao đang bận sao! Sao không đợi chút nữa rồi đến?”
“Sao vậy? Oa Oa, em không sao chứ?” Vừa rồi Tống Phi Vũ chỉ giỡn thôi, chứ làm gì có chuyện hắn không mở nổi cánh cửa này, giờ nghe thấy giọng nói cậu không ổn, vội vàng phá cửa đi vào.

Khi hắn vào thì thấy một nữ quỷ nằm rạp trên mặt đất, đưa tay muốn kéo chân Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không lại đá một cái văng tay cô ta ra, tức hổn hển nói với Tống Phi Vũ: “Anh đi ra ngay! Đi mà tìm bạn gái của anh ấy!”
“Ồ, Đường Thiếu Không được lắm, bạn gái của em là kiểu này sao?” Tống Phi Vũ chỉ vào nữ quỷ.
“Bạn gái của anh mới như thế đó!”
“Bạn gái của anh giống em cơ!”
“Đừng nói chuyện với tôi!” Đường Thiếu Không tức muốn chết, “Anh đã thề! Nói chuyện với tôi anh chính là chó!”
“Không phải em cũng thề giống anh sao!”
“Anh là người nói trước!”
“Khỉ khô! Rõ ràng là em nói trước! Hôm qua là ai la hét ầm ĩ lên!”
“Đó là tôi tự nói với mình!”
“A...!A...” Nữ quỷ phát ra tiếng oán hận r.ên rỉ, chậm chạp bò về phía hai người.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn cô ta rống: “Chị gái à! Cô có mắt nhìn một chút được không? Yên lặng cái đi!”
Nữ quỷ: “?”
Hai người tiếp tục như học sinh tiểu học cãi nhau.
“Nói chuyện một mình? Thế lúc nãy cũng nói một mình đến nỗi khóc luôn?”
“Đúng, tôi khóc đấy thì sao, khóc anh đáng thương, trời sinh đoản mệnh, có chơi trò chơi thôi mà cũng chết!”
“Con mẹ nó, thật sự bị em chọc tức đến mất máu! Bạn gái sao? Hả? Nói anh nghe xem? Chuẩn bị kết hôn chưa?”
Hai người ầm ĩ đến vô lý, nháo đông nháo tây, chuyện gì cũng cãi được.
Nữ quỷ không tìm được thời cơ thích hợp để chen vào, cẩn thận từng li từng tí, thăm dò lại duỗi tay ra muốn chọt chọt Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không không kiên nhẫn gạt tay cô ta, Tống Phi Vũ càng không kiên nhẫn, trực tiếp xông tới nắm đầu cô ta đập vào tường rầm rầm mấy lần.
“Anh nhẹ một chút!”
“Nhẹ cái rắm! Do cái đầu cô ta bang bang vào tường đấy biết không?”
“Muốn đụng thì cô tự lấy đầu mình mà đụng, đụng người khác là muốn gì đây?”
Nữ quỷ chắc là nghe không nổi nữa, “Ầm” một tiếng phát nổ, hóa thành vô số bột phấn rồi biến mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.