Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2123: Chiến tranh Đại Lục (5)




Edit: Sahara
Vân Lạc Phong trầm ngâm thật lâu. Xem ra tiểu nha đầu này không hề đơn giản, còn có quan hệ không rõ ràng với tiểu tử trong bụng mình.
Có điều....
Điều khiến Vân Lạc Phong khó hiểu nhất chính là ký ức kiếp trước mà Vân Sơ Thiên nhắc đến.
Đột nhiên, trong đầu Vân Lạc Phong hiện lên một cái tên, khi tên người nọ vừa hiện lên, Vân Lạc Phong lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chúng ta bị tên Thương Kỷ kia tính kế rồi!"
Lúc trước nàng làm theo lời Thương Kỷ, thụ thai trong nhà gỗ của hắn, phương pháp cũng là hắn viết lại. Lúc đó nàng không nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại, có lẽ tất cả đều là kế hoạch của hắn.
Giỏi!
Giỏi lắm!
Nếu Thương Kỷ đã can đảm tính kế nàng, vậy cũng đừng trách nàng độc ác!
"Thiên Nhi, con có thích đệ đệ không?" Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nhìn Vân Sơ Thiên, hỏi.
Vân Sơ Thiên chớp chớp mắt: "Thiên Nhi... Thích đệ đệ."
"Tốt! Vậy mẹ giao cho con một nhiệm vụ!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe: "Vân gia chúng ta xem trọng nhất là một lòng một dạ! Chờ sau khi đệ đệ con ra đời, con giúp mẹ canh chừng nó, đừng để nó đi gieo họa con gái nhà lành."
Thương Kỷ hoa tâm háo sắc như thế, nếu không cho hắn phong lưu, vậy còn tàn nhẫn hơn là lấy mạng hắn!
Mà quan trọng nhất là, thân làm con của nàng và Vân Tiêu, tuyệt đối không được phong lưu đa tình!
Vân Sơ Thiên cái hiểu cái không gật đầu: "Thiên Nhi nghe lời mẫu thân, canh chừng đệ đệ, không cho đệ đệ hại người."
"Ngoan lắm!"
Vân Lạc Phong cong môi cười, tích tắc sau đó, bụng nàng chợt đau nhói, làm nàng không nhịn được phải ôm bụng.
"Phong Nhi, xảy ra chuyện gì?" Nhìn trán Vân Lạc Phong đổ mồ hôi, Vân Tiêu cũng trở nên khẩn trương, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Vân Tiêu sợ dư chấn vừa rồi đã thương tổn tới Vân Lạc Phong.
"Không sao.... Hình như.... Hình như ta sắp sinh..." Vân Lạc Phong cắn răng, nói.
Vân Tiêu ngẩn người, sinh?
"Phong Nhi, ta... Ta phải làm gì bây giờ?"
Bao nhiêu năm qua, bất luận Vân Tiêu làm chuyện gì cũng mang dáng vẻ trấn định, bình tĩnh. Gương mặt lãnh khốc chưa từng thay đổi một lần.
Vậy mà lúc này đây....
Nam nhân cường đại có bản lĩnh nắm chuyện thiên hạ trong lòng bàn tay, đột nhiên có cảm giác cuống quít không biết phải làm gì.
"Chàng chuẩn bị nước ấm, ta muốn rửa mặt." Vân Lạc Phong cảm giác bụng càng lúc càng co thắt dữ dội, mặt mày nàng đã trắng bệch rồi.
Nhìn Vân Lạc Phong hiện giờ, sao Vân Tiêu có thể rời đi?
Hắn nắm tay nàng, liếc mắt nhìn Vân Dực đứng ở góc phòng: "Ngươi đi chuẩn bị!"
Vân Dực lãnh lệnh xong lập tức đi làm.
Vân Tiêu nắm chặt tay Vân Lạc Phong: "Phong Nhi, ta sẽ ở cạnh nàng, vĩnh viễn cũng ở cạnh nàng!"
Lời nói Vân Tiêu dường như trấn an được Vân Lạc Phong, làm thần sắc nàng dần dần an ổn, khóe môi khẽ mỉm cười: "Vân Tiêu, ta sẽ không sao đâu, chàng mau nghĩ tên cho con trai chúng ta đi."
"Tên? Ta đã nghĩ xong từ lâu rồi. Tên của nó là Vân Niệm Phong."
Vân Niệm Phong.....
Ba chữ này làm sắc mặt Vân Lạc Phong trở nên cực kỳ dịu dàng. Tuy nhiên cơn đau ở hạ thân chỉ có càng lúc càng tăng chứ không giảm một chút nào.
Cho nên, nàng không đủ sức trả lời Vân Tiêu, mà nhanh chóng lấy trong không gian ra một góc Huyết Tham cắn vào, lúc này mới cảm thấy hồi phục chút sức lực.
Lần sinh này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Không biết là tại đứa trẻ này đặc biệt, hay là vì nguyên nhân nào khác mà mặc kệ Vân Lạc Phong dùng cách gì đi nữa, đứa bé vẫn không chịu ra ngoài. Chinh vì vậy mà hai mắt Vân Tiêu càng lúc càng đỏ bừng, nội tâm đã sớm bất mãn với đứa con này.
Sau ba ngày, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng khắp căn phòng trong hang động......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.