Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2115: Nhặt một cô bé đáng yêu (2)




Edit: Sahara
Cô bé nhìn bàn tay Vân Lạc Phong duỗi đến trước mặt mình, khẽ chớp chớp mắt, rồi chậm rãi đặt tay mình vào lòng bàn tay Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong kéo nhẹ một cái, thành công kéo cô bé ra khỏi kết giới.
Vân Lạc Phong lấy y phục từ nhẫn không gian ra, mặc vào cho cô bé. Thân hình bé nhỏ trong bộ y phục rộng thùng thình, làm người ta vừa nhìn liền có cảm giác cô bé thật yếu ớt, cần được bảo vệ.
"Ngươi có biết nói không?" Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn cô bé, hỏi.
Cô bé lại chớp mắt, hai hàng mi dài cong vút lay động, trông thật đáng yêu. Đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, nhìn có vẻ ngốc ngốc.
"Ngươi không biết nói?" Vân Lạc Phong chần chừ hơi lâu: "Vậy... Ngươi có muốn đi theo ta không? Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi."
Có lẽ cô bé nghe hiểu câu này, nên lập tức nắm chặt tay Vân Lạc Phong, hai mắt đột nhiên rưng rưng, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ rơi ngay.
Vân Lạc Phong từng gặp không ít bé gái đáng yêu, nhưng không có một tiểu nha đầu nào ngây thơ đáng yêu như cô bé trước mặt.
Sự ngây thơ của cô bé chính là sự ngây thơ của trẻ con vừa chào đời, chưa hiểu biết gì về thế giới này.
"Ngươi muốn đi theo ta?" Vân Lạc Phong nhìn cô bé, tiếp tục hỏi.
Cô bé lại chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Vân Lạc Phong. Từ trong mắt cô bé, Vân Lạc Phong thấy được một chút cảm giác ỷ lại....
Tiểu nha đầu này, chắc là nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy người nào, nên xem người đầu tiên mình gặp được thành người thân.
Nếu đã là người thân, vậy thì bất luận tình huống nào, nàng cũng sẽ không bỏ rơi tiều nha đầu này.
"Ngươi muốn đi cùng ta thì không thể không có tên được." Vân Lạc Phong suy nghĩ thật lâu: "Vầy đi! Ngươi được thiên địa sinh ra, không biết gì về thế giới bên ngoài, vậy ta sẽ đặt tên ngươi là Sơ Thiên, như thế nào?"
Sơ Thiên!
Vân Sơ Thiên!
Đó là tên cô bé....
"Nếu ngươi đồng ý thì chớp mắt một cái."
Vân Lạc Phong tiếp tục nói.
Cô bé chớp mắt một cái, đồng nghĩa chấp nhận cái tên Vân Lạc Phong đặt cho. Gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hồn nhiên, gò má non mịn trắng trẻo như tuyết đầu mùa, đôi con ngươi long lanh như được nước suối gột rửa.
"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong quay lại nhìn bóng lưng Vân Tiêu, khẽ mỉm cười: "Về sau, nha đầu này tên là Vân Sơ Thiên, là con gái của chúng ta!"
Con gái.....
Hai chữ này làm biểu cảm trên mặt Vân Tiêu nhu hòa hơn, nhưng hắn vẫn nói một câu: "Nha đầu này không phải nhân loại!"
"Ta biết! Nhưng điều đó không quan trọng! Ta tin vào cảm giác của mình."
Vân Lạc Phong ngước lên nhìn Vân Tiêu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Được, vậy nó chính là con gái của chúng ta."
Chuyện Vân Lạc Phong muốn làm, hắn chưa bao giờ ngăn cản.
Người Vân Lạc Phong tiếp nhận, hắn cũng tiếp nhận!
Đời này kiếp này, hắn nguyện lấy nàng làm đầu, làm tất cả mọi việc vì nàng!
Bên ngoài, Cửu Dực Thiên Long đã làm trận pháp nứt ra một khe. Khi Vân Lạc Phong bước ra khỏi mật thất, cũng là lúc Cửu Dực Thiên Long hoàn toàn phá vỡ trận pháp. Nó nổi giận gầm lên, muốn lao vào căn phòng.
Rầm!
Tuy nhiên, khi Cửu Dực Thiên Long đâm vào cánh cửa, dường như có một lá chắn vô hình đánh bật nó bay đi. Cửu Dực Thiên Long càng thêm lo lắng, không ngừng phát ra tiếng gầm cảnh cáo với Vân Lạc Phong.
"Xem ra con rồng này không thể vào trong, nhưng chúng ta cứ ở trong này cũng không phải là kế sách lâu dài, cần phải nghĩ biện pháp rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.