Edit: Sahara
Những người này quá cường đại....
Không phải là người bọn họ có thể địch lại....
Vân lão gia tử siết chặt nắm đấm, nội tâm cảm thấy vô cùng bất lực.
"Thanh Nhã, đỡ cha dậy!" Vân lão gia tử dường như vừa hạ quyết định gì đó, mượn lực từ Vân Thanh Nhã để đứng lên, hai chân có hơi lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn đứng vững được: "Tần gia các ngươi có cường đại hơn nữa thì đã sao? Bây giờ các người giết ta, rồi cũng có một ngày cháu gái ta giết hết các ngươi báo thù cho chúng ta, ha ha ha!"
"Đến lúc đó, không chỉ mình Tần gia, mà toàn bộ Linh Thần Đại Lục đều phải chôn cùng!"
Một đoạn này là Vân lão gia tử dùng hết sức lực còn lại nghiến răng nói, đáy mắt già nua của ông chợt bắn tinh quang.
Đúng vậy!
Vân lão gia tử đã quyết tâm tự sát!
Những năm qua, Vân Lạc Phong có thể một đường trưởng thành cho tới bây giờ quả thật không dễ dàng, mà ông thân làm gia gia lại chưa từng giúp được cháu gái điều gì.....
Con bé gian khổ như vậy, ông đã không thể giúp, vậy cần gì liên lụy tới nó?
Thà là ông chết, chứ quyết không để Tần gia bắt mình uy hiếp cháu gái!
"Ngươi muốn ép ta ra tay giết ngươi?" Tần Nguyên hiển nhiên nhìn thấu ý đồ của Vân lão gia tử, hắn thản nhiên hạ lệnh: "Các ngươi lên cho ta! Có điều, tạm thời đừng giết bọn chúng, đánh tàn phế là được, ta muốn xem thử, rốt cuộc Vân Lạc Phong có thể trốn đến khi nào?"
"Dạ, thiếu gia!"
Tần Nguyên vừa hạ lệnh xong, đám thủ hạ sau lưng hắn lập tức xông xuống phía dưới, nhất thời, toàn bộ Thánh Nữ Tộc đều rơi vào cuộc hỗn chiến.
Thế cục nghiêng hẳn một bên!
Thủ hạ Tần gia, kẻ yếu nhất cũng thuộc cảnh giới Thần Linh, Thất Châu Đại Lục có ai là đối thủ của chúng?
Vì thế, trên núi chỉ nghe tiếng la hét của những người thuộc phe Vân Lạc Phong.
Grào.... Grào.... Khíu..... Grào... Khíu... Khíu....
Đúng vào lúc này, trên bỗng vang lên tiếng long ngâm phượng khiếu, khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người của hai tộc Long_Phượng đều đến trợ chiến.
Dẫn đầu hai tộc Long_Phượng chính là hai người trẻ tuổi đã xuất hiện vào ngày đại hôn của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu. Hai người phất tay một cái, tộc nhân hai tộc lập tức lao xuống gia nhập cuộc chiến.
Tần Nguyên chẳng để tâm, hắn phì cười. Chỉ là những con rồng tầm thường, lại không phải tộc Cổ Long, chỉ dựa vào những linh thú này mà muốn làm đối thủ của Tần gia?
Quả là người si nói mộng!
Tần Nguyên hoàn toàn không để hai tộc Long_Phượng vào mắt, hắn vừa định thu hồi tầm mắt thì chợt phát hiện, trên lưng mỗi con rồng, con phượng đều đang cõng một người....
Tần Nguyên ngẩn người.
Còn chưa đợi hắn kịp hồi phục tinh thần, thì một thiếu niên tuấn mỹ ngây ngô trong đó chợt vung kiếm lên cao, đám thủ hạ Thần Linh Giả của Tần gia mới còn hung hăng dũng mãnh, tích tắc sau đó đã bị kiếm quang chém trúng bung da tróc thịt, rơi lộp độp xuống đất như mít rụng.
Tất cả mọi người đang giao chiến, không phân biệt địch_ta đều choáng váng như nhau. Phe Vân Lạc Phong thì nhìn những người đến trợ chiến bằng ánh mắt khó hiểu....
"Tề Linh, chúng ta cùng so tài một trận, xem thử cao thủ Lưu Phong Quốc ta và cao thủ Thiên Tề Quốc ngài, ai giết được nhiều người hơn?" Thiếu niên tuấn mỹ mỉm cười, quay đầu nhìn nam tử đang đứng trên lưng một con rồng, buông lời khiêu khích.
Tề Linh bật cười ha ha: "Ý kiến hay! Chúng ta xem xem ai trong hai ta là người mạnh nhất, người nào thắng thì người đó chính là trợ thủ đắc lực nhất của Vân cô nương, người còn lại không được có ý kiến!"
"Được! Vậy chúng ta bắt đầu so tài!"
Thiếu niên cười có chút ngây ngô, nhưng khí thế trên người lại vô cùng cường đại, đặc biệt là dáng vẻ cưỡi trên lưng phượng này của hắn, nhìn có vẻ tiêu sái vạn phần.