Edit: Sahara
Nếu không, mặt mũi Tần gia biết để ở đâu?
"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế thì đừng trách sao ta không hạ thủ lưu tình! Người đâu, lên cho ta! Giết!"
Nam nhân kia phất tay, thản nhiên hạ lệnh sát tử, ánh mắt hắn nhìn Hồng Loan là ánh mắt của kẻ đứng trên cao, đang nhìn một người chết.
Không sai! Trong mắt hắn ta, Hồng Loan chính là một người đã chết.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột ngột truyền tới từ phía sau.
Hồng Loan sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, khi thấy người đến là mọi người trong Vân gia, trái tim Hồng Loan lập tức trở nên gấp gáp: "Sao mọi người lại đến đây?"
Vân lão gia tử chắp tay sau lưng, mặt già vô cùng nghiêm nghị, bước nhanh tới bên cạnh Hồng Loan.
Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đi theo phía sau Vân lão gia tử, tuy không nói gì cả nhưng thần sắc đều nặng nề như nhau.
"Các ngươi là người phương nào?" Nam nhân kia lạnh lùng hỏi.
"Làm sao? Không phải các ngươi muốn tìm Vân gia à? Bây giờ chúng ta đã đến, ngươi lại hỏi chúng ta là người phương nào?" Vân lão gia tử lộ vẻ mặt mỉa mai, giọng điệu đầy châm chọc.
Nam nhân kia hất cằm, phát ra khí thế bức người, nói: "Thì ra các ngươi chính là người Vân gia, nếu vậy, phiền các ngươi đi theo ta một chuyến!"
"Ngươi bắt chúng ta là muốn uy hiếp cháu gái ta?"
Vân lão gia tử lạnh lùng hỏi.
Trước đây, châu chủ Bắc Châu từng liên kết với Thánh Nữ Tộc làm ra loại chuyện này. Không ngờ, hiện tại, người của Linh Thần Đại Lục cũng dùng cùng một phương thức đó.
"Trừ phi ngươi muốn tất cả bọn chúng chôn cùng với các ngươi, bằng không, bây giờ các ngươi lập tức ngoan ngoãn đi theo ta!" Nam nhân kia lười nói chuyện dư thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vân lão gia tử tức đến đỏ bừng mặt mũi, hai mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ.
"Phụ thân!" Vân Thanh Nhã giơ tay cản Vân lão gia tử lại, rồi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân kia: "Nếu chúng ta đi theo ngươi, ngươi thật sự sẽ tha cho những người khác?"
"Đúng vậy!" Trong mắt nam nhân kia xuất hiện một tia khinh thường đối với Vân Thanh Nhã.
"Được! Chuyện ai làm, người nấy chịu! Người ngươi muốn là người Vân gia chúng ta, không liên quan đến những người khác, ta đi theo ngươi. Còn về lão gia tử nhà ta, tuổi ông đã lớn, không chịu nổi vất vả, thê tử ta chỉ là một nữ nhân, không nên lôi họ vào chuyện này."
Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng gỡ tay Ninh Hân ra, một mình đi về phía đám người Tần gia.
"Vân đại ca!" Ninh Hân nôn nóng, vội vàng chạy theo Vân Thanh Nhã: "Chúng ta là phu thê, thiếp sẽ không trơ mắt nhìn chàng một mình xông vào hố lửa, cho dù chết, thiếp cũng muốn được chết cùng chàng."
Làm sao nàng có thể không biết tính cách của Vân đại ca?
Chàng tuyệt đối sẽ không để bản thân liên lụy đến Phong Nhi.
Vì thế.....
Chắc chắn là chàng quyết tâm chết!
Bước chân Vân Thanh Nhã thoáng ngừng lại, nhưng vẫn không nói gì, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Rất nhanh, Vân Thanh Nhã đã đến trước mặt đám người Tần gia.
Nam nhân kia nhếch mép cười, duỗi tay về phía Vân Thanh Nhã, tuy nhiên, đúng vào lúc này lại có một đạo lực lượng bất ngờ đánh về phía này, làm hắn phải lập tức thu tay, chân lùi về phía sau mấy bước.
Hồng Loan lúc này đã bay lên giữa trời, hồng y bay phất phới càng giống ngọn lửa đang cháy.
"Ta không cần biết các người muốn làm gì, ta chỉ biết, ta đã hứa với Lạc Phong sẽ bảo vệ các người. Làm người không thể thất tín! Lời mà Hồng Loan này đã hứa, dù chết cũng phải thực hiện."