Quỷ Dạ Xoa

Chương 7:




Nhìn cô gái kia, nó cuộn người trên mặt đất, run rẩy vì đau đớn.
Nó vốn tưởng rằng cô sẽ để ý vết thương của mình trước, nhưng không, cô bỏ chiếc khăn tay và vải ướt vào trong nước, lại đắp lên vết thương của nó, đến khi tay và ngực nó không bốc khói, cũng không nổi bọng nước nữa.
Vải ngâm nước quả làm giảm đau đớn của nó, nó cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhẹ nhàng vuốt trán nó.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấy không hiểu sao an ủi nó.
Thật thoải mái.
Nó ngơ ngác nhìn cô, chỉ cảm thấy bàn tay sờ lên đầu mình thật ấm áp, rất ấm áp… Ngay cả đám yêu quái còn chê nó bẩn, nhưng cô lại giúp nó chữa thương, còn an ủi nó. Trong giây phút, nó cảm thấy như được vùi mình vào một nơi ấm áp an toàn, đau đớn chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất, mí mắt nó nặng dần, muốn nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp dưới sự vuốt ve của cô. Nhưng ngay sau đó, cô thu tay về.
Khi cô thu tay về nó có chút thất vọng, thật hy vọng cô tiếp tục sờ nó.
Nó mở mắt ra, chỉ thấy cô gái kia đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở yên đây, ta đi tìm mấy thứ đến nẹp chân của ngươi.”
Cô đứng dậy, rút con dao dắt trên thắt lưng, nhặt một cành khô chắc chắn to vừa phải, vặt hết lá, lại giật một đoạn dây leo từ vách đá, sau đó quay lại bên cạnh nó.
Nhìn cô gái chạy tới chạy lui kia, nó từ từ ngồi dậy, khom người, liếm láp vết thương ngưa ngứa trên cái chân gãy của mình.
Sau đó, cô tới bên cạnh nó, quỳ xuống.
Nó không biết cô có biết rằng ánh mặt trời đã lặng lẽ di động, cô đã rời khỏi phạm vi có ánh sáng rồi hay không.
“Ta giúp ngươi buộc cành cây này vào chân, như vậy ngươi sẽ đi lại dễ dàng hơn, được không?” Cô hỏi.
Nó khịt mũi, cảnh giác nhìn dây chuyền trừ tà trên cổ cô. Mặc dù cô đã cho dây chuyền vào trong áo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần nhỏ.
“Chỉ cần ngươi không tấn công ta, pháp trận trên dây chuyền cũng sẽ không phát động.” Dường như nhận ra tầm mắt của nó, cô liền giải thích. Nó vẫn nhìn chằm chằm dây chuyền trên cổ cô, sau đó lại nhìn cánh tay bị thương của cô. Răng nó để lại hai lỗ máu trên cánh tay của, cô còn chưa băng bó.
Chưa bao giờ có ai ưu tiên chăm sóc nó, không biết tại sao, điều này làm cho ngực nó có chút nóng nóng.
Nhìn cô gái dịu dàng trước mắt, nó đưa cái chân bị thương ra.
Thấy thế, cô thở phào nhẹ nhõm, vội cẩn thận dùng dây buộc cành cây vào chân nó.
Nó nghiêng đầu, hai cánh tay đều co lại quặp ở trước ngực, cảnh giác nhìn động tác của cô.
“Sau khi buộc cái này vào, ngươi đi sẽ không bị đau.”
Cô vừa nói vừa lấy dược thảo tùy thân mang theo từ trong ngực ra, đập nát bôi lên vết thương của nó: “Thuốc này sẽ giúp ngươi mau khỏi.”
Nó nhìn vết thương bị đắp thuốc, theo bản năng tiến tới ngửi ngửi.
Thứ kia có mùi cỏ xanh.
Nó thích cái mùi này.
“Đừng liếm đấy nhé.” Cô mỉm cười nhắc nhở. “Đó không phải thức ăn đâu.”
Nó ngước mắt nhìn cô gái tốt bụng này, trong lòng có chút áy náy.
Nó cắn cô, cô lại không để ý. Nhìn vết thương trên cánh tay cô, nó không cần suy nghĩ lập tức cúi đầu xuống, hối lỗi liếm liếm vết thương chảy máu trên cánh tay cô. Cô giật mình. Nó chỉ muốn giúp cô cầm máu, sau đó mới chợt nhớ ra con người không thích yêu quái đụng vào bọn họ. Nó vốn tưởng rằng cô sẽ đánh nó, sợ hãi càng rụt rè hơn, thậm chí chuẩn bị chạy trốn.
.
Nhưng cô chỉ bật cười, còn đưa tay ra xoa đầu nó.
“Cảm ơn.”
Nó sững sờ nhìn cô, cổ họng và trái tim không hiểu sao bỗng thắt lại.
Cô nói cảm ơn nó. Lần thứ hai.
Nước mắt muốn trào ra, ai ngờ bụng nó lại phát ra tiếng vang vì quá đói vào đúng lúc này.
Ọc ọc!
Cô sửng sốt, tiếng cười như chuông bạc văng vẳng trong rừng rậm.
“Xin lỗi, ngươi còn chưa ăn no đúng không?” Cô rút tay về, cầm giỏ trúc tới, lấy một nắm cơm đưa cho nó, “Mau ăn đi.”
Giây phút ấy, một cảm xúc khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng.
Nó mất một lúc mới nhớ ra, cái loại cảm giác này gọi là “Xấu hổ”.
Nhưng nó thật sự rất đói, nắm cơm lúc trước ăn dở đã rơi xuống đất, bị chính nó đè nát rồi. Nó nhận lấy nắm cơm, ăn ngấu nghiến. Cô mỉm cười nhìn nó ăn cơm, sau đó mới bắt đầu xử lý vết thương trên tay mình. Gió thổi lá cây kêu sào sạt.
Ánh mặt trời lại lặng lẽ di chuyển.
“Ta tên Tử Kinh.” Cô nói.
Khi nó nuốt xuống miếng cơm cuối cùng thì cô mỉm hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tên?
Nhìn cô kia, nó liếm hạt cơm trong tay.
Rất lâu trước kia, nó quả thật đã từng có một cái tên.
Nó cho rằng mình đã quên từ lâu, nhưng khi cô hỏi thì cái tên kia từ nơi sâu nhất trong trí nhớ lập tức hiện lên.
“Ảnh… “
Nó sợ hãi mở miệng, khàn khàn dùng ngôn ngữ của con người nói ra cái tên từ rất lâu trước kia mọi người từng dùng để gọi nó.
“Dạ Ảnh.”
Bóng đêm mông lung. Về đến nhà Tử Kinh đốt một ngọn đèn dầu, một mình ăn tối. Một bát cơm, một đĩa thức ăn, một nồi canh nóng. Ngồi ở cửa hiên, cô vứa uống canh nóng vừa ngắm nhìn núi cao dưới ánh trăng.
Mây bay tới rồi lại bay đi.
Ra khỏi rừng rậm mất gần nửa ngày; xuống núi lại phải đi thêm một canh giờ.
Mỗi khi cô lên núi thờ cúng về đến nhà luôn là gần nửa đêm.
Hắn nói, hắn tên Dạ Ảnh.
Hắn biết nói tiếng người, không phải yêu quái nào cũng biết nói tiếng người, cô đoán đã từng có người dạy hắn. Nhưng hắn nói không quá trôi chảy, cũng không thích nói.
Hắn không nói rõ vì sao mình bị thương.
Cô không ép hỏi hắn, chỉ để hắn lại trong rừng rậm nghỉ ngơi, cũng cảnh cáo hắn không được vào hang thờ cúng, ngày mai cô sẽ lại mang thức ăn tới.
Có lẽ như vậy rất không nên, nhưng cô sợ hắn bị thương còn chưa lành ra khỏi rừng sẽ lại gặp phải những dã thú hoặc yêu quái khác.
Thân thể của hắn rất linh hoạt, cô không cho rằng hắn tự ngã từ trên cây hoặc trên vách núi xuống, hơn nữa ngoại trừ gãy chân, trên người hắn còn có vết thương khác, chỉ bởi vì hắn quá đen, cho nên có vài vết thương không chú ý thì không nhìn ra thôi. Tử Kinh uống nốt ngụm canh nóng cuối cùng, đứng dậy về phòng. Hôm nay không có người tìm đến cô, dù có thì bình thường cũng sẽ lập tức tới sau khi cô về đến nhà. Trên đường tuy có ngọn đèn dầu, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Các pháp sư đều ngủ rồi.
Cô ngồi ở phòng ngoài, nương ánh đèn dầu, kiểm tra vết thương trên cánh tay mình.
Hắn để lại trên tay cô hai vết răng, ở trên núi cô cũng đã xử lý qua, không nghiêm trọng lắm. Hắn không cắn đứt gân tay cô, chảy máu không nhiều.
Cô rửa sạch vết thương, bôi thuốc trị thương, băng bó lại.
Trước khi đi ngủ cô vo nhiều gấp đôi gạo, sau để vào trong nước.
Tiểu yêu quái kia gầy chỉ còn da bọc xương.
Sáng mai, cô nấu nhiều một chút, lại mang lên núi cho hắn ăn.
Dù sao, cũng không có ai quy định cô không được cho yêu quái ăn.
Cô biết cô đang lách quy định, cô cũng biết nếu chuyện cô nuôi yêu quái bị các thầy mo và vu nữ biết chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Nhưng cô cũng biết trên đời này không phải yêu quái nào cũng ranh ma xấu xa. Từ những sự tích được các thầy mo kể lại, cô cảm thấy một số người thật ra còn xấu xa hơn yêu quái. Nhưng không phải ai cũng nghĩ như cô. Trước kia cô từng nói suy nghĩ và nghi vấn của mình cho thầy mo nuôi lớn cô. Ông chỉ cười, không đồng ý, cũng không phản đối. Khi còn nhỏ, lần đầu tiên cô nhìn thấy thầy mo gọi tinh linh giúp đỡ thì cô liền phát hiện yêu quái và tinh linh giống nhau. Ngày hôm sau vào núi với thầy mo cô đã không kìm chế được mà hỏi.
“A mã, yêu quái và tinh linh có gì khác biệt?”
Thầy mo nắm tay nhỏ bé của cô đi trong rừng rậm, dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
“Yêu quái đã làm chuyện xấu cho nên mới bị gọi là yêu quái.”
Cô hoang mang cau mày, hiếu kỳ hỏi lại.
“Vậy nghĩa là yêu quái không làm chuyện xấu chính là tinh linh sao? Bọn họ thật ra giống nhau đúng không ạ?”
Ông ấy sửng sốt, qua rất lâu mới xoa đầu cô, khàn giọng trả lời.
“Đúng vậy.”
Ông nở nụ cười vừa hiền lành vừa chua xót.
“Bọn họ thật ra là giống nhau.”
Đến nay cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt khi đó của a mã.
Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, cho đến khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn giọng nói khàn khàn của a mã.
Thật ra là giống nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.