Quý Cô Khó Gần

Chương 8:




Tôi cảm thấy ánh mắt của ông ta nhìn tôi đang dần lạnh lùng hơn. 
“Ông nhất quyết không nói cho mọi người sự thật à?”
Tôi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của ông ta đang nhìn tôi chằm chằm. 
“…Ngươi đang ảo tưởng quá rồi!”
Tôi có thể cảm thấy cha tôi đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
“Ngươi đang sở hữu thứ không thuộc về mình, chớ có tự phụ.”
Tôi không biết ông ấy đang nói tôi hay nói chính bản thân ông nữa. 
Vẻ mặt ông ta đầy khinh bỉ nhìn tôi. 
Nhưng tôi cũng biết rằng đôi mắt của ông ấy sẽ trở nên rối bời với sự căm thù đối với tôi dữ dội hơn nhiều so với bây giờ.
“Nếu ngươi tiếp tục hành xử như thể…”
“Ông sẽ làm gì?”
Ông ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tôi là “người kế nhiệm” duy nhất của ông ta. 
Ông ta đang cho rằng tôi đang cướp đi sức mạnh của đứa con trai thân yêu của ông nhỉ? 
Khóe miệng tôi chợt nhếch lên, tôi nở một nụ cười mỉa mai. 
“Vậy ông sẽ giam giữ tôi ở trong phòng cho đến khi tôi nghe lời? Hay trừng phạt tôi đây? Hoặc không thì là…”
Tôi càng nói, sắc mặt ông ấy càng trở nên dữ tợn.
“… Ông sẽ giết tôi và đoạt lấy sức mạnh đó, vĩnh viễn khiến tôi biến mất khỏi tầm mắt của ông, phải không nào?”
Cha tôi có thể không nghĩ rằng ông ấy quá đáng và lạm dụng.
Ông ấy chưa bao giờ suy nghĩ về tôi và dành cho tôi sự quan tâm nào. 
Thực tế thì, ông ta rất lạnh lùng và vô tâm. 
Trong các kiếp trước, tất cả những gì tôi nói vừa rồi đều do chính người đứng trước mặt tôi làm với tôi.
Tất nhiên, khi tôi trọng sinh trở lại, tất cả những điều đó có thể không xảy ra nhưng đối với tôi nó vẫn là quá khứ của tôi. 
Vì vậy, ngay cả tới thời điểm này vẫn chưa có gì xảy ra với tôi nhưng tôi cũng không thể phủ nhận nó không tồn tại. 
“Cha.”
Trong bảy kiếp trước của tôi, ba trong số những cái chết của tôi là do người đàn ông này gây ra. 
“Như ông muốn, nếu tôi nhảy từ trên đây xuống thì liệu tôi có chết không?”
Một là ông ta tự tay giết tôi, hai là bằng cách gián tiếp nào đó ông ta cũng sẽ giết tôi, dù là cái nào thì kết cục vẫn là tôi phải chết dưới tay của ông ta, đó là điều không thể phủ nhận được.
Trong tiền kiếp của tôi, Cha đã che giấu sức mạnh của tôi với bên ngoài. Ông sử dụng tôi như cái bóng cho Ricardo. 
Lần duy nhất tôi được phép ra ngoài là khi sức mạnh của tôi cần thiết. Ngoài ra, tôi luôn bị giam giữ trong phòng của mình.
Trong suốt thời gian đó, tôi luôn tin tưởng Cha bất cứ khi nào Cha nói với tôi rằng tất cả là dành cho tôi, Ricardo và gia tộc Inoaden.
Tôi đã thực sự ngu ngốc trong những khoảng thời gian đó.
Dần dần, việc lừa dối mọi người dần khó hơn, ông bắt đầu nghiên cứu cách chuyển sức mạnh từ tôi sang Ricardo. 
Tôi sẽ không bao giờ quên cái địa ngục ấy, kể cả khi tôi đã chết đi sống lại bao nhiêu lần đi nữa. 
“Tuy đây chỉ là tầng ba, nhưng nó cũng khá cao rồi. Cha thử nghĩ xem, nếu tôi nhảy xuống, và không may đập đầu xuống đất, phải chăng tôi sẽ chết đúng không?”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đặt tay lên khung cửa sổ.
Đúng lúc, gió thổi bay mái tóc và bộ đồ ngủ mỏng của tôi.
“…Ngươi đang muốn nói về cái gì?”
Cha nhìn tôi chằm chằm như thể ông ấy thực sự không biết tôi đang nói gì.
Nhưng tôi rất ít ra khỏi phòng nên ông ấy dường như không hiểu tính cách của tôi. 
Tôi nhẹ nhàng nói với ông ấy điều tôi đang định làm. 
“Tôi đang cố gắng làm vừa lòng cha đó, rời khỏi tầm mắt của ông!”
“…Cái gì?”
Mái tóc dài của tôi tung bay trong gió, tôi nhẹ vuốt một lọn tóc ra sau tai. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đông cứng của cha tôi.
Môi ông ấy khẽ mở khi tôi đặt chân lên khung cửa sổ. Nhưng cuối cùng cũng không có một lời nào phát ra từ ông ấy. Có vẻ như bây giờ cha tôi không biết nên phản ứng như nào. Tôi cảm thấy mãn nguyện khi nhìn thấy mặt ông ta tái mét.
“Nếu những gì đã xảy ra hôm qua là sự thật, thì tôi sẽ không sao vì sức mạnh bảo vệ tôi, còn nếu nó không phải sự thật, thì tôi sẽ chết.”
Đúng lúc đó, May trở vào phòng. Cô bước vào qua cánh cửa đang mở và do dự. Tôi có thể thấy sắc mặt cô ấy đang bối rối khi nhìn tôi. 
“Nào Cha,…”
Tôi nhìn ông ta một lần nữa và nở một nụ cười khác.
“Người chọn cái nào đây?”
Vụttttt! 
Trong tích tắc, cơn gió ban nãy thổi vào tôi như ôm lấy cơ thể tôi khi tôi ngã xuống. 
“Kyaa…! Tiểu thư…! “
Tiếng hét của May ngạc nhiên vang lên trên đầu tôi. Bầu trời xanh trong to lớn hiện ra trước mắt tôi. Cảm giác rơi xuống thật sống động. Nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thời gian như thể nó sẽ không bao giờ kết thúc khi tôi rơi xuống. Nhưng chắc chắn sẽ có một dấu chấm hết cho mọi thứ.
Soạtttttt!! 
Một cảm giác êm ái ôm lấy tôi thay vì đau đớn. Tôi từ từ nhấc mí mắt khi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Bầu trời xanh vẫn trải rộng trên tôi, như thể nó sẽ đổ xuống ngay lập tức.
Tôi thấy những tấm rèm trắng đung đưa bên cửa sổ trong phòng tôi. Khi tôi nằm bên dưới mọi thứ, tôi nhìn lên khung cảnh yên tĩnh bên trên mình. Tôi biết thứ gì đang nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể mình ngay bây giờ kể cả khi tôi không kiểm tra. 
Một lúc sau, cha tôi mới chạy ra chỗ cửa sổ, ngó đầu xuống xem. Sắc mặt ông ấy còn tái nhợt hơn trước. Tôi nhắm mắt lại, vùi mình trong biển hoa hồng, giống như một người đang nằm giữa mộ hoa rộng lớn. 
Mặt trời chói chang chiếu thẳng vào tôi. Thật là một thời tiết dễ chịu để ngủ. 
Kiếp đầu tiên như hiện lên trong đầu tôi. 
Hilise nhớ lại từ lúc bắt đầu và kết thúc cuộc đời mình. Chính Ricardo đã giết cô trong cuộc đời đầu tiên của cô.
Tin tức về sự thức tỉnh của Hilise là một tia sáng màu xanh cho gia tộc Inoaden. Nhưng đối với Diego và Ricardo thì nó lại là một thảm họa, điều đó đánh dấu rằng người kế nhiệm sẽ không phải Ricardo. 
“Con biết đây không phải sức mạnh của mình! Nó vốn là của anh Ricardo, con sẽ cố gắng làm mọi thứ để trả nó cho anh ấy.” 
Nhưng nỗi sợ hãi mới là thứ bao trùm lấy cô gái nhỏ khi ấy chứ không phải sự vui mừng. 
Sau khi biết Hilise thức tỉnh sức mạnh, ánh mắt của Diego và Ricardo đối với cô vốn đã lạnh nhạt nay càng lạnh lùng hơn bao giờ hết. 
“Con có thể trả lại sức mạnh cho anh ngay bây giờ…”
“Ngươi ồn ào quá! Nếu ngươi không thể làm gì khác thì im mồm đi, đồ vô dụng. Đừng nói những điều vớ vẩn như vậy trước mặt ta nữa! “
Diego quát lớn vào mặt cô ấy, trước sức ép ấy, Hilise trở nên bối rối và nín thở. 
“Nếu có cách đem sức mạnh lại cho Ricardo thì ta đã làm rồi. Ngưng nói những thứ vớ vẩn đấy đi, sức mạnh đó vốn chưa bao giờ là của ngươi!”
“Con xin lỗi…”
Không có gì lạ khi Diego lạnh lùng trút giận với Hilise. Tuy nhiên, đây là lần duy nhất anh hét lên dữ dội vì không kiềm chế được cơn tức giận.
“Con xin lỗi……”
Hilise sợ hãi run rẩy. 
Ricardo, người đứng cạnh cha họ, vẫn im lặng với khuôn mặt cứng đờ đến đáng sợ.
Anh cũng tức giận với cô như cha của họ.
Diego đặt tay lên trán, như để xoa dịu cơn tức giận, và thở gấp mấy lần. Sau đó, ông ta nói với Hilise với một giọng bình tĩnh hơn nhiều so với trước đây.
“Đây chỉ là một sự nhầm lẫn ở đâu đó, trước khi ta tìm ra cách giải quyết, ngươi phải ở trong phòng và không được ra ngoài.”
Nhưng giọng nói của Diego và ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. Ngay khi Hilise bước ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng ai đó nói sau lưng mình.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Cạch!
Hilise đóng cửa bước đi trong khi cố kìm nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.