Quý Cô Khó Gần

Chương 6:




‘Thật là một giấc mơ khó chịu!’
Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng. Ánh nắng lọt qua những khe hở của tấm rèm.
Đồng hồ biểu thị đã 6h45 sáng. Tôi nằm im một lúc và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sau đó tôi ngồi dậy.
Không biết là do tôi đi ngủ sớm vào tối hôm qua, hay vì đã thành thói quen từ lâu mà tôi thức dậy vào giờ này.
Tôi vẫn ngồi trên giường của mình và nghĩ về những gì sẽ làm tiếp theo. Tôi cần ở lại nhà Inoaden một thời gian nữa để có thêm sức mạnh.
Dựa trên kinh nghiệm của tôi từ những kiếp trước, việc ở lại đây sẽ giúp tôi đạt được lần thức tỉnh thứ hai nhanh hơn.
Vậy thì sẽ ổn nếu tôi làm những việc mà tôi chưa từng làm trong kiếp trước.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi sắp xếp những suy nghĩ của mình như thế này? Đột nhiên, bên tai tôi có tiếng bước chân.
Ah, tôi chìm trong suy nghĩ mà tôi không nhận ra rằng đã đến lúc người giúp việc đánh thức tôi.
Cạch!
“Tiểu thư, mau dậy đi!”
Đúng như dự đoán, cô ấy mở cửa bước vào mà không có sự cho phép của tôi.
Ngoài làn gió ban mai lành lạnh, cô hầu gái sẽ đến đánh thức tôi mỗi sáng.
Đương nhiên, đối với một người hầu, hành động của cô ta hiện tại không đúng chuẩn mực một chút nào. 
Đúng là một con người suy nghĩ hạn hẹp, được nước lấn tới. 
Tôi là một người hướng nội và thường không có những hành động như phản bác lại lời của người khác kể cả khi họ là người hầu từ bé. 
Tôi nhìn chằm chằm vào hầu nữ đã không xuất hiện với tôi ngày hôm qua.
Cô ấy vẫn hành động như vậy dù chuyện hôm qua xảy ra trong vườn hay dưới phòng bếp, kể cả khi tôi đối nghịch với cha và anh tôi, cô ấy vẫn như bình thường. 
Cha không công nhận tôi là người kế vị, nên những người hầu gạt bỏ những gì họ xem hôm qua chỉ là ảo giác. 
Hành vi kỳ lạ của tôi trong phòng ăn cũng không đủ để thay đổi hành vi của những người hầu đối với tôi.
“Ồ, cô đã tỉnh rồi à?”
Cô hầu gái ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi trên giường.
Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một cô tiểu thư vô dụng. 
“Phần lớn thời gian mỗi ngày tôi không làm gì, vì vậy mà tôi cũng thường thức dậy sớm. “
Tôi thì thầm với chính mình. Đó là một điều bình thường đối với tôi khi nói chuyện với chính mình, cho dù ai đó đang nghe hay không.
Xoẹt! 
Cô ấy đi ngang qua giường ngủ, đi tới trước mặt tôi, đến cửa sổ và thô bạo kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng tràn vào phòng. Tuy nhiên, cô ấy chỉ đi trước mặt tôi mà không chào tôi vì nghĩ đó là điều không cần thiết.
Cô ta dường như không quan tâm đến biểu cảm của tôi lắm. 
Cô ta càu nhàu và quay mặt lại về phía tôi. 
Cô ấy nhìn tôi và chùn bước khi định tiến tới chỗ tôi. 
Chuyện xảy ra khi cô ấy bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, âm thầm quan sát hành vi của cô ấy.
“…Tiểu thư….”
Vai của người hầu gái giật lên khi từ đó rời khỏi miệng tôi.
“Ngươi ồn ào quá đấy, đi lấy nước rửa mặt cho ta đi!” 
Tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt của mình trông như thế nào nếu không nhìn vào gương.
Tôi bỗng chốc biến thành một con người lạnh lùng và thờ ơ.
Tôi chắc chắn rằng biểu hiện trên khuôn mặt của tôi không giống như cô ấy nghĩ. 
Chắc chắn, biểu hiện của tôi phải rất khác so với ngày hôm qua, trước kiếp thứ tám của tôi.
“Cô đang bảo tôi?”
“Có ai khác ở đây ngoài ngươi không?”
Cô hầu gái mím môi. Tôi nói lại lần nữa.
“Đừng bắt ta phải nói lại 2 lần.”
Cô ấy ngạc nhiên khi nghe cảnh báo ẩn trong giọng nói vô cảm của tôi.
Người giúp việc dường như nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với tôi, nhưng cô ấy chỉ chậm rãi bước đi.
Đây là lần đầu tiên tôi ra lệnh cho cô ấy theo cách đó nên tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nếu là tôi của ngày trước thì chắc chắn tôi sẽ xin lỗi vì đã làm phiền cô ấy rồi. 
Một lúc sau, cô hầu gái đã rời phòng tôi quay lại.
Sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Ban đầu cô ấy phải sửng sốt trước thái độ bất ngờ của tôi và đi lấy chậu rửa mặt mà không phàn nàn gì, nhưng bây giờ dường như cô ấy khá bực bội. 
“Nước rửa mặt đây, tôi đem luôn cả khăn đấy!” 
Cô ấy thô bạo đặt cái bồn rửa mặt trước mặt tôi.
Một ít nước bắn ra từ nó và làm ướt áo ngủ của tôi.
Cô hầu gái ném chiếc khăn cho tôi. Sau đó cô ấy khoanh tay và đứng cạnh tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc trước khi hạ mắt xuống. Tôi nhìn chậu nước lạnh như đá trước cả khi tôi chạm thử tay vào. 
Nó không phải điều gì mới lạ.
Tôi đã quen với nó rồi. Cũng không có gì kì lạ nếu tôi rửa mặt bằng nước lạnh. 
Nhưng giờ thì khác rồi. 
Choang! 
Bộp!
“Kya!”
Tôi nhặt cái chậu rửa mặt và ném xuống sàn.
Nước làm ướt thảm trong khi một ít bắn vào chân và váy của cô hầu gái.
“Tiểu thư, cô đang làm gì thế?!”
“May!.”
Cô hầu gái tên là May.
Cô ấy là một người hầu gái luôn coi thường tôi.
Thật ngạc nhiên khi mọi thứ vẫn ổn định như vậy. Cô ấy là hầu gái riêng của tôi, người đã khinh miệt tôi trong suốt bảy kiếp qua.
“Ngươi đã làm việc trong dinh thự này bao lâu rồi?”
Đôi mắt cô ấy nhìn tôi chằm chằm như muốn hỏi: ‘Cô bị điên à?’
Nhưng khi vẻ mặt tôi vẫn bình tĩnh khiến nét mặt của cô ấy trở nên xấu hổ.
“Sắp được một năm, thêm hai… hai tháng nữa, tính đến hiện tại.” 
Những hầu gái giúp việc của tôi được thay thế thường xuyên.
Không có hầu gái nào muốn giúp việc cho tôi vì họ biết vị trí của tôi trong gia tộc Inoaden này như nào. 
May bắt đầu phục vụ tôi khi cô ấy vẫn chưa quen với công việc này.
“Đúng là không có quy củ, ngươi còn không thèm kiểm tra nhiệt độ nước trước khi mang đến cho chủ nhân. Đây là lỗi của hầu gái trưởng khi không dạy dỗ ngươi tốt? Hay là ngươi cố ý muốn mang nước lạnh đến đây hả? Hay cả hai!? Ngươi còn cảm thấy mình đủ tiêu chuẩn để phục vụ ta không?”
Cô ấy có chút nao núng khi nghe những lời chất vấn của tôi. 
“Chỉ là một hầu gái nhỏ bé mà cũng dám vô lễ với chủ nhân, mang nước lạnh đến cho chủ nhân rửa mặt mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.” 
May im lặng và nhìn tôi bối rối như thể bản năng mách bảo cô ấy phải cảnh giác với những lời nói và hành động kỳ lạ của tôi.
“Nếu ta trừng phạt ngươi ngay tại đây. Ngươi nghĩ xem, ai sẽ là người đứng ra bảo vệ ngươi?”
Tôi hỏi cô ấy một câu hỏi thực tế.
Đôi mắt của May mở to trước câu hỏi bất ngờ của tôi.
Ý nghĩa của những lời tôi nói hẳn đã làm cô ấy ngạc nhiên.
“Một hầu gái chưa phục vụ được một năm thì sẽ không nhận được thư giới thiệu. Và cũng sẽ chả nhà quý tộc nào nhận loại hầu gái bị đuổi vì hành xử vô lễ với chủ nhân..”
“T-Tiểu thư!.”
May gọi cho tôi với giọng khó chịu khi nghe tôi ám chỉ việc sa thải cô ấy.
“Nhưng việc đó sẽ không quá khó khăn nếu ngươi đủ sức khỏe để làm các công việc khác ngoài hầu gái, phải không nào?” 
Cô ấy thu mình lại.
Tôi sẵn sàng sa thải bất cứ ai bất cứ lúc nào bằng phương pháp tồi tệ nhất có thể.
Ngay cả khi tôi không được coi trọng trong Inoaden, cũng sẽ chả có vấn đề gì nếu tôi loại bỏ một người hầu gái nếu tôi muốn.
Và đương nhiên sẽ chẳng có ai ngăn cản tôi rồi. Cô ta sẽ bị đuổi khỏi đây mà không một xu dính túi. 
“Ngươi nghĩ ta đang nói dối sao?”
Tất nhiên, một lời mắng mỏ của Diego hoặc Ricardo có thể xảy ra sau đó, nhưng họ sẽ không làm gì để cứu một hầu gái. 
“Ngươi có thể nghĩ đây là một lời đe dọa nhưng ta có thể làm được điều đấy.” 
May run lên khi tôi tiếp tục nói nhỏ như thể tôi biết cô ấy đang nghĩ gì.
“Cho tới giờ, có vẻ ta là một chủ nhân quá dễ tính nên mới để cô làm càn như vậy phải không?”
Tại sao không?
Hẳn là rất khó để biết ai trong chúng ta là chủ nhân và người hầu gái thật sự. Sẽ rất khó để ai đó chấp nhận điều đó nếu họ được nói rằng May là hầu gái và tôi là chủ nhân của cô ấy.
Nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi khẽ cảnh báo May.
“Ngay bây giờ, ngươi có thể thấy ta đã không phải ‘ta’ của hôm qua rồi.”
Cô ta có lẽ không hiểu hết điều tôi đang nói. 
Không đời nào cô ấy biết rằng tôi đã sống lại bảy lần trong quá khứ.
Thật tốt khi tôi là một người hoàn toàn khác với tôi cho đến sáng hôm qua.
“Hiện tại, ta là chủ của ngươi. Đem chậu nước rửa mặt khác cùng khăn đến đây, nếu không muốn ta chặt đôi tay đó của ngươi.”
Tôi nói với một giọng điệu bình tĩnh, nhưng lời nói của tôi chứa đựng sự thật.
Đôi mắt của May rung lên như thể ai đó thổi vào họ.
Trên thực tế, tôi đã cảnh báo một số người hầu kiêu ngạo trong kiếp trước của mình.
“Ta đã tha thứ cho ngươi hai lần trong hôm nay.”
Nhưng lý do lớn nhất khiến tôi không muốn để tâm bản thân vào những vấn đề tầm thường như vậy là vì tôi không muốn bị coi thường nữa. 
Dù những người hầu đối xử với tôi tồi tệ đến mức nào, họ cũng không phải là mối đe dọa đối với tôi, cũng không góp phần thay đổi gì cuộc sống và kết cục của tôi theo hướng tốt hay xấu.
Tuy nhiên, tôi cũng phải để một số hầu gái cao ngạo như May phải biết vị trí của mình đang ở đâu. 
“Sẽ không có lần thứ ba đâu.”
Vì cô ấy sẽ không ở cùng tôi quá lâu, đe dọa như vậy là đủ rồi. 
“Tốt nhất là ngươi nên làm tốt lần này.”
Tôi nói và nhìn xuống chậu rửa mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.