Quý Cô Khó Gần

Chương 11:




Lúc đó, Hilise đang ở trong vườn.
Đó là nơi mà cô lần đầu tiên đánh thức sức mạnh của mình.
Đó là một bước ngoặt luôn xảy ra mỗi khi cuộc sống mới của cô bắt đầu, nó đã trở thành địa điểm quen thuộc đối với cô. 
Nhẹ nhàng.
Làn gió nhẹ lay động ngọn cỏ trong vườn như muốn vuốt ve má cô. 
Hiện tại, Hilise đang nằm trên bãi cỏ xanh trong vườn.
Các hầu gái trong dinh thự sợ hãi khi thấy cô nằm trên nền cỏ với bộ đồ ngủ trên người. 
Nhưng cô ấy thậm chí còn không thèm để ý tới những ánh mắt đó. 
Cô cảm thấy sức nóng từ mặt trời xuyên qua cơ thể mình giống như cảm giác khi cô ngã từ cửa sổ và nằm bên dưới nó một thời gian trước.
Họ cũng im lặng kể từ ngày đó, Diego và Ricardo.
Khi cô nhớ lại khuôn mặt của hai người đang trầm ngâm suy nghĩ, một vẻ giễu cợt nhàn nhạt chợt nhếch lên ở khóe miệng cô.
Diego, cha cô, không thể rời mắt khỏi cửa sổ mặc dù Hilise vẫn ổn.
Khuôn mặt ông ta, nhìn xuống cô chợt cứng lại như bị đóng đinh tại chỗ. 
Có thể ông ta không nhìn Hilise mà là nhìn những bông hồng bao phủ quanh cô trong tầm mắt ông ta. 
Bông hồng nở ra từ sức mạnh của Hilise lan tới tường, thậm chí một số còn leo đến cửa sổ.
Vào ngày hôm đó, cô quay đầu nhìn về phía Ricardo, người đang đến gần và đứng cạnh cô.
Anh nhìn xuống cô đang nằm trong đống hoa hồng với khuôn mặt trắng bệch như cha mình.
Khi anh nghe tin Hilise đã nhảy ra khỏi cửa sổ, anh đã rất vội vàng, như thể anh rất quan tâm tới cô. Anh ta trông có vẻ quẫn trí.
Bây giờ, khi nhìn lại, anh nghĩ Hilise thật nực cười.
Tại sao em ấy lại làm một khuôn mặt như vậy?
Ricardo đã suýt giết cô ấy một lần trong vườn.
Anh ta bỏ lại Hilise phía sau, đối mặt với một con quái thú.
Nhưng bây giờ, tại sao mình lại ngạc nhiên khi em ấy tự mình nhảy ra khỏi cửa sổ?
Từ lúc đó, cả hai không gặp nhau nữa và Hilise dường như thoải mái vì điều đó. 
Đặc biệt là cha của cô-Diego, ông ta không còn đến thăm hay làm phiền cô nữa.
Thay vào đó, ông ta đang kiểm soát chặt hơn người hầu trong dinh thự Inoaden và cấm họ ra ngoài. 
Vì vậy, họ sẽ không tiết lộ sự thật rằng Hilise đã thức tỉnh năng lực.
Xào xạc.
“Chị Hilise.”
Tiếng bước chân giẫm lên cỏ. Cô ấy nghe thấy ai đó đang tới.
“Chị đang làm gì ở đây?”
Ngay sau đó, một giọng nói thuần khiết như tiếng hót của chim sơn ca vang lên bên tai cô. Một cái bóng khổng lồ phủ lên đầu cô.
Hilise từ từ mở mắt.
Đôi lông mi đỏ tươi, cùng màu với tóc cô khẽ lay động.
Đôi mắt vàng sáng trông như thể có ánh mặt trời trong đó, nhìn ra bên ngoài.
Gabrielle đang nhìn xuống Hilise với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
Gabrielle khá ngạc nhiên.
‘Trời ơi, chị ta đang mặc đồ ngủ sao? Chị ta không cảm thấy xấu hổ vì chuyện đó à?’
Tuy nhiên, cô không bày tỏ suy nghĩ đó thành tiếng.
Cô ấy nói, “Em tìm mãi không thấy chị đâu, đi tìm chị cũng tốn kha khá thời gian của em đấy.”
Có một sự dễ thương nho nhỏ trong lời càu nhàu của cô ấy như đang làm nũng quở trách vậy..
Bất cứ khi nào Gabrielle hành động như vậy, mọi người sẽ xoa dịu cô bằng sự đồng cảm. Và Hilise cũng vậy.
Dù bây giờ, cô ấy chỉ ngước nhìn Gabrielle với vẻ thờ ơ.
“Chị Hilise…?”
Gabriella dừng lại khi nhận thấy Hilise cư xử như vậy.
Đó là bởi vì một lý do nào đó, khuôn mặt của người cô đang nhìn thấy vô cùng xa lạ.
‘Hả, thật kì lạ? Không phải bình thường chị ta sẽ lập tức đứng dậy rồi rối rít xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mình sao?’
Thêm vào đó, Hilise cũng sẽ hỏi về lí do gì đã đưa cô ấy tới đây chứ. 
Tuy nhiên, Hilise chỉ lặng lẽ nhìn Gabrielle với đôi mắt mờ đục.
Không thể hiểu nổi, đôi mắt vàng sáng chói của cô ấy cảm thấy một vực thẳm đầy mây, sâu đến ngoạn mục.
“Chà, em đến tìm chị là vì Chris sắp đến.”
Không hiểu sao, một cảm giác miễn cưỡng lại len lỏi trong lưng cô.
Cô ấy không hề hay biết, Gabrielle bị áp đảo bởi bầu không khí của Hilise và mở miệng như thể cô ấy đã bị một điều gì đó ép buộc.
“Đó là lý do tại sao hôm nay em diện bộ váy mới thật đẹp, chị thấy nó thế nào?”
Tuy nhiên, cô ấy càng nói thì mục đích càng lộ rõ.
Đúng vậy, Gabrielle đến gặp Hilise để khoe vẻ đẹp của cô ấy.
“Chị thấy chiếc vòng cổ này đẹp chứ? Đây là lần đầu em đeo nó đấy!”.
Bàn tay của Gabrielle vuốt xuống gáy cô.
Khi ánh mắt của Hilise lặng lẽ lướt qua và cô ấy chạm vào chiếc vòng cổ của mình, nụ cười trên khuôn mặt của Gabrielle càng rạng rỡ hơn.
“Cách đây không lâu, Chris đã tặng nó làm quà sinh nhật cho em. Chị nhớ mà phải không? Khi em mở nó ra chị đã khen nó rất đẹp mà”.
Christian Parvenon.
Anh ấy là hôn phu của Gabrielle.
Christian là người kế nhiệm Parvenon, và cùng với Inoaden ngang sức ngang tài, anh còn được biết đến với vẻ ngoài điển trai.
Anh ấy tốt bụng và tình cảm với tất cả mọi người, nhưng anh ấy là một người vô cùng đặc biệt đối với Gabrielle.
Gabrielle rất tự hào về vị hôn phu của mình.
Vì vậy, ngay cả với chị gái của mình, Hilise, cô ấy đã ngay lập tức thể hiện niềm tự hào của mình với cảm giác vượt trội.
Hôm nay, cô gửi một lá thư cho Christian, nhờ anh đến gặp cô.
Cô ấy thích giả ốm, nhưng cô cũng đã không gặp anh ấy trong một thời gian.
Đáp ứng mong muốn của Gabrielle, Christian gửi thư trả lời rằng anh sẽ đến thăm Inoaden ngay lập tức.
Vì vậy, cô ăn mặc thật đẹp và chuẩn bị đón anh.
Đã đến lúc Christian đến.
Gabrielle đã nói trước với hầu gái của mình dẫn anh ta đến khu vườn này, nơi Hilise đang ở.
“Chị có muốn đeo thử nó không?”
Gabrielle hồn nhiên cười và động viên Hilise.
“Em nghĩ nó cũng khá hợp với chị đấy. Dù gì trước đây chị cũng nói thích nó mà.”
Cô không chờ đợi câu trả lời của Hilise và tháo chiếc phụ kiện ra khỏi cổ.
Cô biết Hilise sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Và khi Christian đến, cô ấy sẽ bật khóc và nói rằng chị gái đã lấy trộm chiếc vòng cổ của cô ấy. Khi đó, mọi người sẽ thương hại cho cô ấy?
Nó sẽ không có ý nghĩa, vì nó chỉ là một trò đùa nhỏ.
Gabrielle thích người chị kế tốt bụng của mình, người đã sớm rơi nước mắt vì sự nghịch ngợm của cô ấy, nhưng không mắng mỏ cô ấy.
“Đi nào chị. Đeo thử nó đi, để em giúp chị!”
Tất nhiên, trò đùa này sẽ khiến Hilise gặp rắc rối một lần nữa…
Nhưng nó không đủ để tước đi sự quan tâm của cha và anh trai cô.
Trong khi đó, Hilise nghĩ khi thấy Gabrielle huyên thuyên với giọng hỗn xược của mình.
‘Thật khó chịu và ồn ào.’
Cuối cùng, môi của Hilise đã mở ra lần đầu tiên kể từ khi gặp Gabrielle.
“Gabrielle.”
“Sao vậy ạ?Chị cần em giúp không?”
“Tránh xa tôi ra, đừng cản ánh nắng của tôi.”
“…Sao cơ?”
Gabrielle ngay lập tức không hiểu cô ấy nói gì.
Hilise không đợi lâu. Khoảnh khắc tiếp theo, một cây hoa hồng mọc lên giữa Hilise và Gabrielle.
Chà!
“Ahhhh!”
Một thân cây xanh quấn quanh cơ thể của Gabrielle tóm lấy cô và kéo cô ra khỏi Hilise.
Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng của Gabrielle, khi cô bị trói vào cành hoa hồng và bay lơ lửng trong không trung.
Cô ấy đã dành thời gian để ăn mặc đẹp, nhưng bây giờ nó nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn.
Mái tóc chải mượt của cô ấy cuộn tròn và chụm lại trong không khí, và chiếc váy được ủi kỹ của cô ấy bị dây leo vò nát.
Hilise nhìn Gabrielle bằng đôi mắt lạnh lùng.
Cô không ngốc đến mức không nhận ra tại sao Gabrielle lại đến đây. Suy nghĩ của Gabrielle thường đơn hướng và phẳng lặng.
Cô ấy đơn giản theo một cách tốt, và theo một cách tồi tệ, ngu ngốc.
Lần này, chắc hẳn cô ấy đã định đeo chiếc vòng cổ đó vào người Hilise và khóc lóc, cho rằng mình đã lấy trộm nó.
Bị tấn công bằng chiêu thức như vậy vài lần, cô biết rõ suy nghĩ của Gabrielle.
Cô ấy có thể cho là không trưởng thành trong mắt người khác, nhưng theo quan điểm của cô ấy, người bị tổn thương bởi sự già nua, cô ấy không thể coi hành động của mình là đáng yêu.
“Kyaa, tiểu thư Gabrielle!”
Sau khi nghe thấy tiếng hét từ Gabrielle, các hầu gái của cô lập tức chạy đến, khi nhìn cô ấy đang lơ lửng trên cao, họ liền hét lên.
Người duy nhất bình tĩnh là Hilise, đang nằm trong đống hoa hồng.
“Chà…”
Đó là lúc giọng nói của người đàn ông đặc biệt khiêu khích, xuyên qua màng nhĩ phát ra tiếng động lớn.
“Đúng là một cảnh tượng thú vị mà tôi không ngờ đến thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.