Dịch: alreii
Biên: Cún Tuyết Homecoming
Trên những con sóng lên xuống bất chợt của biển Sunya, "Kẻ Báo Thù U Tối" như một chiếc lá lúc thì bị hất lên cao, lúc thì bị cuốn rơi xuống, nhưng không hề có dấu hiệu sắp bị lật úp.
Arges Wilson đứng ở trong phòng thuyền trưởng, đưa lưng về phía quầy đặt rượu vang đỏ và rượu vang trắng, vô ý thức bước qua bước lại.
Cuối cùng anh ta mới cắn răng, vẻ mặt nghiêm trọng trở lại trước bàn gỗ lim, lấy ra kính lục phân màu vàng thau, lật tìm giấy và bút máy, cúi người vẽ ra cái ký hiệu tượng trưng thần bí lại phức tạp của Kẻ Khờ.
Dựa vào trí nhờ của "Nhà Hàng Hải", Arges nhanh chóng hoàn thành bước đầu tiên của nghi thức hiến tế.
Tiếp đó anh ta kéo mở ngăn tủ, lấy nến ra, tiến hành bố trí dựa theo nghi thức "Song nguyên tố". Một cây nến đặt ở trên ký hiệu tượng trưng được tổ hợp từ "Con mắt không tròng" và "Sợi dây vặn vẹo". Một cây đặt ở chính giữa, biểu thị cho người hiến tế.
Thu dọn hết mấy đồ linh tinh trên bàn, Người Treo Ngược Arges ngưng tụ nước trong lòng bàn tay, lau sạch đàn tế. Đồng thời dùng muỗng bạc tiến hành nghi thức, gắng gượng tạo ra một bức tường linh tính phong kín xung quanh bàn sách.
Anh ta làm xong hết mấy chuyện này, sau đó dùng linh tính đốt hai cây nến, trong ánh sáng mờ nhạt lùi lại mấy bước.
Arges hít vào một hơi theo bản năng, anh ta cúi thấp đầu, tùng tiếng Hermes cổ đọc:
"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này."
"Ngài là chúa tể thần bí trên màn sương xám."
"Ngài là vị vương Hắc Hoàng chấp chưởng vận mệnh."
"Người hầu trung thành của ngài khẩn cầu sự chú ý của ngài."
"Khẩn cầu ngài nhận lấy hiến tế của tôi."
"Khẩn cầu ngài mở ra cánh cửa quốc độ."
...
Chú văn xa xưa quanh quẩn trong bức tường linh tính, nhấc lên gió mạnh quay quanh, dẫn đến sự chấn động của sức mạnh tự nhiên.
Nó là ngôn ngữ thờ cúng cổ xưa nhất được người phi phàm tạo ra, bản thân nó đã bao hàm rất nhiều thần bí, nhưng lại thiếu sự bảo vệ với người sử dụng.
Arges chịu đựng đau đớn khi làn da như bị dao cắt phải, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ màu nâu đậm từ trong túi áo, vặn mở nắp bình, đổ ra không ít hạt hình tròn như hạt vừng.
Đống hạt tròn này quay vòng ánh lên sáng bóng của kim loại, đẹp đến mức khó mà diễn tả được.
Người Treo Ngược Arges hất đống hạt ra ngoài, vẩy vào trong gió.
Vù!
Gió lớn càng trở nên xao động, nhưng không còn quá mãnh liệt nữa, phân biệt nhiễm lên hai màu trắng bạc và màu đen đậm.
Trong lúc không ngừng va chạm không ngừng dung hợp, hai loại gió khác biệt màu sắc này nhập vào trong ánh nến tượng trưng cho Kẻ Khờ, phồng lên xé mở không gian tạo thành một cánh cửa hư ảo với kích cỡ bình thường, ký hiệu được khắc họa bên ngoài nó chính là đồ án vừa nãy Arges vẽ.
Vào chính lúc này, Klein ở trên màn sương xám nhìn thấy phía sau chiếc ghế dựa lưng cao xuất hiện cánh cửa mờ ảo mà hắn từng nhìn thấy. Đồng thời cảm nhận được lực lượng của linh tính đang khuếch tán ra, kích thích đến không gian thần bí này.
Hình như được rồi... Klein cảm nhận thấy được, lập tức đẩy linh tính của mình ra, rót vào trong chấn động và kích thích.
Leng keng!
Trong tiếng động không đủ chân thực, cánh cửa lớn mờ ảo đang chậm rãi mở ra!
Arges trong phòng thuyền trưởng chợt nhìn thấy cánh cửa hư ảo được tạo nên từ gió và ánh sáng mở ra, đằng sau là tối tăm u ám, là cái bóng gần như vô hình khó dùng ngôn ngữ để miêu tả, là những tia sáng trong suốt bao hàm kiến thức khổng lồ, là màn sương xám dày đặc phía trên chúng nó, là một cung điện cổ xưa nhìn xuống thế giới hiện thực này.
Trong cảnh tượng đó, Arges không khống chế được bản thân bắt đầu run rẩy, đó là sự sợ hãi từ tận đáy lòng, đó là sự kích động khó hiểu.
Anh ta cầm lấy tuyến thể thằn lằn bảy màu đã chuẩn bị từ sớm, dâng lên với tư thế hai tay giơ quá đầu, đưa vật thể lớn chừng bàn tay, màu sắc không ngừng biến hóa, bề ngoại mềm dẻo lại có cảm giác sần sùi tới trước cánh cửa hư ảo.
Đột nhiên xuất hiện lực hút nhưng chỉ nháy mắt biến mất, hai tay Arges nhẹ hẫng, cảm giác sần sùi do tuyến thế thằn lằn mang lại đã biến mất.
Anh ta không dám ngẩng đầu, thẳng đến khi nghe được giọng nói trầm thấp của Kẻ Khờ vang lên bên tai: "Làm tốt lắm."
"Đây là vinh hạnh của tôi." Arges trả lời không chút do dự.
Anh ta lại nhìn về phía trước, chỉ thấy cánh cửa hư ảo đã biến mất, gió mạnh đã ngừng, ánh nến cũng trở về hình dáng ban đầu.
Sau khi dựa theo quy trình bình thường thổi tắt nến kết thúc nghi thức, Người Treo Ngược Arges lộ ra vẻ mặt phức tạp ngồi xuống, lẩm bẩm không tiếng động: "Ban đầu chỉ có thể kéo người vào trong thế giới sương mù xám... Qua một thời gian, có thể lắng nghe khẩn cầu hơn nữa còn đáp lại... Bây giờ lại có thể nhận lấy hiến tế tiến hành ban thưởng... Ngài Kẻ Khờ đang từng bước thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, từng bước tiến sâu vào trong thế giới hiện thực sao?"
Suy đoán này kết luận này khiến Arges vừa sợ hãi vừa lo lắng, lại có chút chờ mong.
Ít nhất mình là thành viên của hội Tarot, thành viên sớm nhất... Anh ta thở hắt ra một hơi.
...
Trong cung điện rộng lớn trên màn sương mù xám, Klein đang chơi đùa tuyến thể thằn lằn bảy màu, trên mặt bị chiếu thành đủ loại màu sắc, màu sắc không ngừng luân chuyển.
Xúc giác sần sùi truyền tới từ trong lòng bàn tay, cảm giác thành tựu tràn ngập trong lòng, khiến hắn lộ ra một nụ cười chân thật.
"Về sau hội Tarot sẽ trở nên "Thần kỳ" hơn..." Cảm khái một câu. Klein kéo dài linh tính, chuyển ý niệm của mình vào trong ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư Chính Nghĩa.
Audrey trở về phòng ngủ nhưng không cách nào ngồi yên trên giường được, cô nàng khi thì lật xem sách bên gối, khi thì ánh mắt không đủ chăm chú ngắm nhìn bản thân trong gương.
Cô vừa chờ mong nghi thức hiến tế của Người Treo Ngược hoàn thành, lại vừa sợ hãi kết quả thất bại.
Russel đại đế từng nói, gặp phải chuyện gì quan trọng, nhất định phải bình tĩnh... Audrey, nào, hít thở sâu... Có lẽ nên đi trêu chọc chó nhỉ? Nhưng Susie biết nói chuyện biết suy nghĩ, thuộc về sinh vật có tự tôn, không thể tùy tiện trêu chọc được... Audrey đang suy nghĩ lan man bất tận, bàn tay vô ý thức xoa nắn một con thú bông được chế tác tinh xảo với trang phục lộng lẫy.
Không biết trôi qua bao lâu, trước mắt cô nàng tràn ra làn sương mù xám dày đặc, mà chỗ sâu trong sương mù là một chiếc ghế cao.
Ngài Kẻ Khờ ngồi trên đó, mỉm cười nói: "Tiểu thư Chính Nghĩa, thử nghiệm đã thành công, cô đã chuẩn bị vật liệu có chứa linh tính chưa?"
Tuyệt quá! Không hổ là ngài Kẻ Khờ! Audrey ném Người Treo Ngược sang một bên, ngăn chặn kích động của mình: "Vâng, bên chỗ tôi luôn có sẵn mấy vật liệu đó."
Cho dù là trước khi gia nhập hội Tarot, Audrey vẫn luôn chuẩn bị sẵn mấy thứ này. Nhưng lúc ấy cô không hiểu rõ vật phẩm nào là tài liệu có chứa linh tính, chỉ là sưu tập các loại hương liệu tinh dầu phối phương không ngừng được chuyển vào trong kho tàng của gia tộc.
Klein gật đầu khẽ: "Cô muốn cử hành nghi thức vào lúc nào?"
"Tiền đề là phải xác nhận xung quanh không có người phi phàm."
Chó phi phàm có tính không... Audrey chột dạ nhìn cửa phòng đang đóng chặt: "Tôi có thể cử hành ngay bây giờ."
Klein "Ừ" một tiếng: "Quá trình của nghi thức giống với miêu tả lúc trước của ta, chỉ cần đổi lời khẩn cầu thành:
"Tôi tớ của ngài khẩn cầu sự chú ý của ngài."
"Khẩn cầu ngài mở ra cánh cửa quốc độ."
"Khẩn cầu ngài ban cho sức mạnh."
"Ngoài ra phải dùng nghi thức Song nguyên tố."
Audrey lặp lại một lần, kiềm chế xung động gật đầu liên tục, bắt đầu chuẩn bị nghi thức.
Chờ đến khi cánh cửa lớn hư ảo được mở ra, chờ đến khi cảnh tượng mộng ảo hơn cả bầu trời sao hiện ra, Audrey chỉ cảm thấy thân và tâm của minh đều say đắm rồi.
Đây chính là thế giới thần bí mà mình luôn truy tìm, đây chính là cảm giác mà mình luôn muốn có! Cô nàng tự thâm tâm nói một câu Ca ngợi ngài Kẻ Khờ.
Với Nữ Thần là tín ngưỡng, với ngài Kẻ Khờ là sùng bái... Audrey âm thầm tự biện giải một câu cho mình.
Tiếp đó cô nàng ngạc nhiên nhìn thấy trên "đàn tế" có thêm một thứ. Một vật thể mềm dẻo không ngừng biến hóa màu sắc, tràn đầy sần sùi.
"Tuyến thể của thằn lằn bảy màu!" Audrey vui mừng, ánh mắt sáng lên, muốn tiến lên trước cầm lấy.
Nhưng thói quen lễ nghi của cô nàng lập tức khống chế được cô, Audrey lại lần nữa chân thành ca ngợi ngài Kẻ Khờ.
Kết thúc nghi thức, cô khẩn cấp tiến lên trước, quan sát cẩn thận vật liệu phi phàm kia tận mấy lần.
"Hội Tarot chúng ta còn cao cấp hơn tất cả tổ chức bí mật nữa..." Audrey âm thầm đắc ý.
Tiếp đó cô nàng đề phòng nhìn ra cửa, như sợ Susie sẽ đột nhiên xông vào.
Cô muốn tiếp tục tiến lên cao, lập tức điều chế ma dược, hoàn thành thăng cấp!
Mấy phút sau, trong tay Audrey có thêm một bình chất lỏng sáng loáng không ngừng đổi màu, như có thể chiếu sáng tận đáy lòng mỗi một người.
Cô nàng tự tin uống bình ma dược "Kẻ Đọc Tâm" này, thuận lợi vượt qua giai đoạn dung nhập của đặc tính phi phàm, thành công thăng cấp.
Trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, hình như thị lực tăng lên rất lớn, Audrey quen thuộc dùng cách thức minh tưởng ngăn chặn linh tính đang tràn ra ngoài.
Chờ đến khi danh sách ổn định, khóe miệng cô nhếch lên. Cô nàng bước chân nhẹ nàng đi về phía cửa, thả con chó lông vàng tiến vào, còn nhìn thấy trên khuôn mặt chó của Susie lộ ra vẻ hoài nghi rõ ràng.
"Cô tiêu tốn thời gian lâu hơn trước đây rất nhiều." Susie không hề che giấu ý nghĩ của mình.
Audrey ngồi trên ghế mềm, cười gượng hai tiếng, dời chủ đề: "Susie, mày nói xem tao nên dùng cách gì thật bí mật không khiến bản thân bại lộ, nói một chuyện cho Hugh và Filth, để hai cô ấy sinh ra hứng thú với chuyện đó?"
Lời còn chưa dứt, ngay chính chính Audrey cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc nhiệm vụ mà ngài Kẻ Khờ giao cho mình.
Sau đó cô nhìn Susie, Susie nhìn cô, một người một chó đồng thời lâm vào trầm tư.
...
Klein hoàn thành mục tiêu dự định trở lại hiện thực, ngủ một tiếng đống hồ sau đó lại vội vàng ra ngoài. Tốn 1 bảng mua kính mắt, áo khoác ngoài và đủ các loại râu giả có thể dán lên lấy xuống dùng để ngụy trang, đây là đồ nghề sau này để hắn ngụy trang.
Tranh thủ trước bữa tối, hắn lại đi một chuyến đến quận Đông dân số đông nhất trị an loạn nhất, thuê một căn phòng, mỗi tuần trả 4 saule 3 penny, một lần trả hai tuần, cùng với tiền thế chấp các loại, tổng cộng 17 saule.
Thẳng đến lúc này Klein mới xem như chuẩn bị xong bước đầu, mà quận Đông cũng lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Nơi này phần lớn đều giống hệt khu phố dưới của Tingen, nhưng phạm vi chiếm cứ lại không biết rộng hơn bao nhiêu.
Quần áo cũ của cư dân nơi này vẫn được xem khá có thể diện. Rất nhiều người còn mặc quần áo rách rưới, người xanh xao vàng vọt, như có thể hóa thành dã thú bất cứ lúc nào bởi vì đói khát bần hàn. Cho nên quận Đông hắc bang hoành hành, rất nhiều vụ án.
Chờ trở lại quận Jowod, Klein mới cảm giác được như vừa thoát khỏi Địa Ngục bước vào Thiên Đường.
Hai ngày kế tiếp, hắn vừa thử nghiệm dùng linh tính của mình cử hành nghi thức, chế tạo phù chú. Klein cũng không cần phải khẩn cầu Nữ Thần nữa, vừa chờ đợi hiệu quả của quảng cáo, có khách hàng tới cửa.
Buổi sáng thứ năm, Klein rốt cuộc nghe được tiếng chuông bị kéo vang ngoài cửa.