Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 213: Quyển 3




Cơn lốc cuốn theo các mảnh băng vụn và những bông tuyết to như lông ngỗng liên tiếp táp vào mặt Klein. Trong lúc ngó nghiêng khắp nơi để quan sát toàn cảnh, cả cơ thể hắn căng cứng lại, thậm chí hơi co vào và run lẩy bẩy.
Lạnh… vỡi… Hắn suýt chửi thề khi xác nhận rằng mình đang đứng giữa mảnh đất phủ kín băng với tuyết, tầm nhìn xa thấp đến cực hạn.
Klein cứ ngỡ cái lạnh ẩm ướt của mùa đông ở Backlund là thứ đáng sợ nhất rồi, nhưng giờ hắn mới hiểu thế nào là tổ hợp chết người: nhiệt độ thấp đến ngưỡng tuyệt đối và những trận gió lốc bén như dao đang cắt từng thớ da, xẻ từng tấc thịt. Dù trước đó đã mặc thêm một áo len và một áo khoác dài siêu dày, hắn vẫn không chịu nổi cơn lạnh thấu xương này.
Lần này hắn không đeo Trâm Ngực Thái Dương. Nguyên nhân là do món vật phẩm này chỉ đem lại cảm giác nóng về mặt tinh thần. Nếu dùng để chống lại cơn rét buốt trong thời gian ngắn còn tạm ổn vì nó ngăn cơ thể khỏi tê cứng, nhưng nếu cứ đi lại trong môi trường băng tuyết lâu thì chẳng khác gì tự sát. Cơn nóng về mặt tinh thần khiến các lỗ chân lông nở ra hết cỡ, làm cho trạng thái cơ thể nhầm tưởng đây đang là mùa hè, và phản ứng này sẽ xóa bỏ hoàn toàn lớp phòng ngự cuối cùng đối với mức nhiệt thấp, thậm chí còn chủ động mở cửa đón chào nó.
Vì thế Klein đã để món vật phẩm ấy lên phía trên sương xám. Hắn chỉ định dùng nó trong một số trường hợp đặc biệt cần thiết.
Hoàn cảnh khắc nghiệt hiện tại buộc hắn phải hành động ngay. Sau khi quan sát sơ qua khu vực lân cận, hắn lập tức thiêu hủy chỗ máu dính trên dao găm đồng rồi nhét dao vào túi áo. Ngay sau đó, Klein rút Kèn Harmonica Của Nhà Thám Hiểm ra, thổi một hơi.
Giữa tiếng cuồng phong rít gào, dù mở linh thị, hắn cũng không trông thấy tiểu thư người đưa tin Renette Tinicole.
Quả nhiên nơi này không kết nối với Linh giới. Hay nói cách khác, khả năng cao là nơi này tự có một Linh giới riêng của nó… Hừm, trông ra thì có vẻ cầu nguyện Hải Thần cũng vô dụng rồi, chỉ có câu thần chú hướng về không gian thần bí phía trên sương xám mới xuyên qua rào chắn được thôi…
Đến đây nảy sinh một vấn đề. Là tín đồ của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, chắc chắn Edwina sẽ biết tôn danh của vị Chân Thần này. Thế thì sao cô ta không thử khẩn cầu sự giúp đỡ của Thần nhỉ? Hay là thử rồi nhưng vô ích?
Ừm… Đâu phải thần linh nào cũng tự mình đáp lại tín đồ. Có nhiều khi, dường như các Thần chỉ cung cấp phản hồi thông qua một quy tắc nào đó. Chứ “thực thể bí ẩn” chuyên môn tự đáp lời như mình lại chẳng có một không hai… Tự chế nhạo bản thân, Klein đưa ra phán đoán sơ bộ.
Rồi, hắn cất kèn harmonica đi, lấy mảnh giấy dính máu của Danitz ra và quấn nó quanh đỉnh gậy batoong.
“Vị trí của Danitz.”
Klein trầm giọng cất tiếng, bắt đầu dùng phương pháp “Bốc gậy tìm người”.
Sau đó, dựa trên kết quả, hắn di chuyển giữa lớp tuyết dày, băng qua cơn cuồng phong càn quét dưới bầu trời âm u. Thỉnh thoảng hắn lại xem bói để điều chỉnh phương hướng, vì dẫu sao Danitz cũng không chờ mãi tại chỗ cũ, gã sẽ hóa thành tượng điêu khắc bằng băng mất.
Khoảng mười phút sau, Klein phát hiện ra một đốm lửa đỏ thẫm.
Phù… Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên mấy bước để xác định rõ mục tiêu.
Đó đúng là Danitz. Vị hải tặc nổi tiếng này ăn mặc khá mỏng, đang ôm thân bước đi với vẻ mặt lạc lối.
Song trông gã không đến mức lạnh cóng vì có vài “Quạ lửa” đỏ rực đang lượn lờ xung quanh gã. Chúng đun sôi tuyết trắng và che chắn gió rét, mang lại bầu không khí ấm áp hệt mùa xuân.. Truyện Linh Dị
Vào khoảnh khắc này, Klein cực kỳ ngưỡng mộ “Kẻ Phóng Hỏa”. Dù “Ảo Thuật Gia” cũng sở hữu khả năng triệu hồi lửa, nhưng đây chỉ là một năng lực tấn công xuất hiện trong tích tắc chứ không thể duy trì lâu dài. Muốn dùng nó để sưởi ấm, hắn sẽ phải liên tục triệu hồi, chẳng mấy chốc sẽ bị mệt mỏi. Còn năng lực “Thao túng ngọn lửa” cần dựa vào chất đốt hoặc lửa có sẵn, mà giữa thế giới băng tuyết như này thì đâu dễ có mấy thứ đó.
Thấy đoàn “Quạ lửa” đang bay lượn giữa không trung, Klein rảo bước thật nhanh để tiếp cận.
Cảm nhận có người lại gần, Danitz suýt nhảy dựng lên. Song sau khi phát hiện người đó là ai giữa màn sương tuyết mịt mùng này, gã lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười đắng chát bằng vẻ mặt kỳ cục:
“Haha, ở đây chẳng có trăng sao gì cả, lạc đường cũng là điều tất yếu thôi.”
Klein bỏ lơ lời gã, hỏi thẳng:
“Ngươi đã đốt nó chưa?”
“Tôi đốt rồi!” Danitz cuống quít gật đầu, rúm ró cả người vào.
Klein quan sát Danitz vài giây, sau khi xác nhận gã không nói dối thì mới nở một nụ cười hào hoa phong nhã kiểu Gehrman Sparrow:
“Nhớ đấy.
Tụng niệm tôn danh của Thần, tức là trở thành tín đồ của Thần.”
“…” Mặt Danitz méo xẹo, gã nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Ta không muốn thay đổi đức tin! Ta không hề có ý định trở thành tín đồ của một thực thể chưa xác định không rõ nguồn gốc xuất xứ! Gã điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt thì im thin thít.
Gã nghi ngờ nếu dám phản đối, chỉ lát nữa thôi mình sẽ bị tên điên Gehrman Sparrow này chôn thây dưới tuyết!
Klein nở nụ cười ẩn chứa chút dáng vẻ điên loạn, dùng tông giọng thản nhiên bổ sung:
“Nhớ đấy, giữ bí mật.
Một khi tiết lộ, cả ngươi và thuyền trưởng ngươi đều sẽ chết.”
“Sao lại liên quan đến thuyền trưởng ở đây?” Danitz bật thốt.
Klein vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã mà nhìn Danitz:
“Ngươi đoán xem?”
Danitz mấp máy môi. Biết chắc nguyên nhân ra sao, gã chỉ đành cười chua chát:
“Trông tôi giống loại người hay làm lộ bí mật lắm à?”
Klein gật đầu, rút tờ giấy dính máu Anderson ra và cười nói với Danitz:
“Tin vào Thần, thờ phụng Thần. Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành bề tôi như ta.
Tới khi đó, tên tuổi ngươi sẽ vang danh khắp năm biển, chẳng kém cạnh gì các tướng quân hải tặc.”
Vừa nói, hắn vừa định thể hiện một thủ thế của tín đồ “Kẻ Khờ”. Song buồn bã nhận ra chẳng có thứ gì như thế, hắn đành phải tự an ủi bản thân:
Tổ chức bí ẩn thì phải bí ẩn chứ. Hành động phô trương nông cạn này chỉ vô nghĩa mà thôi… Ngài ‘Người Treo Ngược’ nói phải…
Chẳng kém cạnh gì các tướng quân hải tặc… Ánh mắt Danitz bỗng sáng lên.
Đằng nào mình cũng tụng niệm tôn danh của một thực thể bí ẩn rồi. Xét trên góc độ thần bí học thì chạy trời không khỏi mắt thần linh, sao không tận dụng cơ hội này luôn nhỉ… Gã lập tức nghĩ ra đủ thứ trên trời dưới bể, thậm chí còn đặt sẵn tên cho đứa bé.
Haha, nếu không phải duy trì hình tượng của Gehrman Sparrow, ta đã nói thẳng, tới khi đó, danh tiếng và thực lực của ngươi sẽ xứng đôi vừa lứa với ‘Trung Tướng Núi Băng’ rồi. Đương nhiên, cô ta có thích ngươi không thì lại là chuyện khác. Dựa trên những gì ta quan sát, ngươi hết hy vọng được rồi đấy. Đối tượng Edwina muốn tìm hẳn là một người có thể cùng cô ta học tập và tiến bộ, cùng thảo luận đủ loại tri thức cơ… Klein làu bàu trong cổ họng, lại dùng “Bốc gậy tìm người”:
“Vị trí của Anderson Hood.”
“…Hắn cũng xuyên vào đây à?” Danitz thoạt nghệt mặt rồi kinh ngạc hỏi lại.
Klein niệm chú xong thì thả gậy batoong xuống để xác định phương hướng, đồng thời gật đầu:
“Ta không yên tâm để hắn bên ngoài.”
Hóa ra ngươi cũng cảnh giác với cái tên Anderson Hood kia… Danitz lập tức mừng ra mặt, không tiếc lời bơm đểu:
“Đúng rồi! Hắn chính là cái loại ngoài mặt tươi cười nhưng quay lưng phát là đâm ngay cho người ta một nhát!
Tiếng tăm của hắn ở Biển Sương Mù tệ thôi rồi, chẳng hải tặc nào là không ghim thù hắn cả!
Mới nãy hắn còn cố tình chửi xéo anh, dụ bọn tôi đề phòng anh, thậm chí có hiềm khích với anh!”
Nếu hải tặc mà thích hắn thật thì ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ chỉ là cái danh hão thôi… Nãy ta cũng nghe thấy câu gây hấn của Anderson rồi… Klein không đáp lời, chỉ nhặt gậy lên tiếp tục băng qua cơn bão tuyết.
Danitz bám sát sau lưng hắn, dùng “Quạ lửa” nung sôi đám tuyết chung quanh và ngăn trở không khí lạnh để hai người không đến nỗi đông cứng.
Được đấy chứ, tự giác quá chừng… Bấy giờ, Klein lại được trải nghiệm lợi ích của việc có tôi tớ——có người che ô khi mưa to, có người sưởi ấm trong bão tuyết!
Giữa không gian mênh mông trắng xóa, hai người giống như hai chấm đen chầm chậm lê bước giữa lớp tuyết dày. Nhắm thẳng phương hướng phía trước, họ di chuyển gần hai mươi phút mới đến địa điểm gậy batoong chỉ vào.
“Hắn đâu có ở đây…” Danitz quét mắt khắp khu vực, chẳng thấy một dấu vết nào do Anderson Hood để lại.
Gã không mảy may nghi ngờ về khả năng bói toán “Bốc gậy tìm người” của Gehrman Sparrow, vì gã chính là người gần nhất được tìm thấy nhờ nó.
Klein cau mày kích hoạt linh thị, cường hóa linh cảm.
Bỗng dưng cảm nhận được gì đó, hắn giơ gậy chọc xuống một phát, khiến cả đống tuyết trước mặt đổ ụp xuống.
Nơi sụp đổ lộ ra một cái miệng hang. Bên trong đó, các tảng nham thạch đen sì phản chiếu ánh lửa le lói.
Klein khom người ngó vào trong. Hắn phát hiện ra miệng hang nối liền với một lối đi hẹp. Cuối đó, đá đỏ chất thành đống chồng lẫn mấy bó thực vật dưới lòng đất kỳ dị đang đượm cháy. Ngồi cạnh đống lửa, Anderson đang đủng đỉnh nướng một loại động vật giống thỏ. Mùi mỡ cháy và cảm giác ấm áp tràn ra ngoài, chui vào khoang mũi của Klein và Danitz.
“Cuối cùng các anh cũng đến rồi đấy à? Làm miếng chứ nhể? Trông thế thôi nhưng ở đây thật sự có loài thỏ kỳ lạ sống được giữa băng tuyết đó.” Anderson cúi người dò xét lối ra, cất tiếng như thể đang chào hỏi bạn đồng hành cùng đi vui chơi dã ngoại.
Dù hắn không hề khiêu khích câu nào, nhưng sao mình muốn đánh hắn thế chứ… Klein lạnh mặt nhảy vào hang động. Hắn bước tới cạnh đống lửa, cảm nhận niềm hạnh phúc mà mình chờ đợi đã lâu.
Danitz cũng theo sau. Gã hết nhìn đống lửa đang nướng thỏ lại nhìn sang “Quạ lửa” bên mình, cuối cùng lặng lẽ dập tắt chúng.
“S-Sao ngươi tìm được cái hang này?” Danitz cáu kỉnh hỏi, ra chiều ông đây vẫn chưa thua cái hạng như ngươi đâu, song cơ thể thì thành thật xích lại gần đống đá đỏ âm ỉ cháy.
Anderson lật con thỏ được xiên qua đoản kiếm đen, lườm Danitz:
“Khóa học làm “Thợ Săn”, bài một, quan sát hoàn cảnh, hiểu rõ hoàn cảnh, tận dụng hoàn cảnh.”
Vẻ mặt Danitz lập tức cứng ngắc.
Anderson quay ra nhìn Gehrman Sparrow, cười toe toét:
“Hang động này do tôi làm nổ đấy. Thấy sao? Trông ổn áp phết nhờ? Khả năng kiểm soát của tôi xịn xò quá mà.”
Vừa nói, anh vừa hít hà mùi hương bay trong không khí:
“Thơm quá đi à. Chắc là nướng chín rồi đấy, anh muốn thử không? Dù tôi không mang gia vị theo nhưng ở đây vẫn có muối mỏ, mỗi tội sẽ hơi chát tí.”
“Ngươi có chắc là ăn được không đấy? Nhỡ nó là sinh vật siêu phàm thì sao, cắn một tiếng thôi là ngươi mất khống chế không kịp ngáp.” Danitz tặc lưỡi.
Anderson lại nguýt gã:
“Khóa học làm “Thợ Săn”, bài hai, phân biệt thứ gì có thể ăn và không thể ăn ngoài nơi hoang dã.”
Anh cẩn thận đưa tay ra xé một cái đùi thỏ rồi nhét vào miệng, ăn say sưa ngon lành.
Klein đang định hé môi, chợt cảm thấy một khí thế điên cuồng hỗn loạn từ xa ập tới. Cảm giác áp bức đến từ sinh vật cấp cao nọ mang lại vô cùng chân thật, khiến Danitz không khỏi run bần bật.
Luồng khí thế ấy quét ngang qua giữa không trung mà không nhận ra sự kỳ quái diễn ra dưới hang động, chỉ trong chốc lát đã bay xa.
‘Bắc Vương’… Một danh hiệu lóe lên trong tâm trí Klein.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.