Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 212: Quyển 3




Bàn tay phải cầm dao găm đồng của Danitz cứ lướt qua lướt lại trên mu bàn tay trái mãi mà vẫn dây dưa không hạ xuống.
Gã ngẩng lên, cười khan:
“Dù đã bị thương rất nhiều lần, nhưng những đau đớn ấy vẫn khiến tôi phải e ngại.”
“Nói vào trọng điểm.” Klein lạnh lùng đáp.
Danitz cười như mếu:
“Haha, tôi chỉ hơi sợ đau tí thôi.”
Vừa dứt lời, gã đã ấn mạnh tay phải xuống, cắt một đường giữa mu bàn tay trái. Dường như câu nói vừa thốt ra đã giúp gã đủ phân tâm để hạ quyết tâm xuống tay.
Máu tươi cấp tốc trào ra, Danitz vội buông dao, dùng ngón tay phải thấm máu bôi lên lớp bìa nâu sậm của “Chuyến hành trình của Grossell”.
Làm xong, gã nín thở, chờ đợi sự biến hóa.
Đột nhiên, đập vào mắt gã là một bông tuyết to bằng lông ngỗng. Bên tai gã vang lên tiếng gió thổi vun vút, và chỉ tích tắc sau, cơn lạnh cắt da cắt thịt xoáy vào cơ thể gã.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lúc này Danitz vẫn kinh ngạc ra mặt. Theo bản năng, gã nhìn quanh tứ phía để định hình xem đây là đâu.
Gã nhận ra mình đã rời phòng thuyền trưởng trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim và có mặt tại một khu vực phủ kín băng sương với bão tuyết tự bao giờ. Vì phải chôn chân giữa hoàn cảnh quá đỗi khắc nghiệt như vậy, gã chẳng thể nhìn được quá xa, càng đừng nói đến phán đoán xem bản thân đang ở trên núi hay dưới đồng bằng.
Mình thực sự tiến vào một thế giới kỳ quái rồi… Thuyền trưởng cũng ở đây sao? Danitz giơ tay che mặt vì sợ tuyết sẽ rơi vào mắt.
Gã trấn tĩnh lại và nhớ đến chỉ đạo của Gehrman Sparrow. Lần trong túi quần, gã nhanh chóng rút mảnh giấy được gấp thành hình vuông và dỡ nó ra.
Trong suốt quá trình ấy, gã cứ thấp thỏm mãi vì lo chẳng may có tai nạn nào xé nát hay làm mảnh giấy này bay mất. Nếu thực vậy, gã sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng may sao không có vấn đề nào xảy ra, gã đọc nội dung do Gehrman Sparrow ghi trên đó:
[Dùng tiếng Hermes, tốt nhất là tiếng Hermes cổ để tụng niệm tôn danh dưới đây:
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này;
Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám;
Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may.
Đọc xong thì đốt ngay.]
Đây… Đây là một thực thể bí ẩn mang cấp bậc thần linh à? Vì được ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina dạy dỗ nghiêm khắc, Danitz chẳng những không phải dạng mù chữ trong thế giới thần bí học mà còn có nền tảng khá vững chắc.
Nhìn mảnh giấy trong tay, gã vô thức hít một hơi thật sâu. Vì nhỡ hít cả gió lạnh và băng tuyết vào, gã lập tức ho sù sụ, mặt mũi nhăn như khỉ.
Bấy giờ gã đã xác thực được một trong các giả thuyết trước kia:
Gehrman Sparrow đúng là thuộc về một tổ chức bí ẩn và hùng mạnh dã man! Và tổ chức ấy thờ phụng một thực thể mang cấp độ thần linh có tên “Kẻ Khờ”!
Quả nhiên, một kẻ mạnh mẽ và điên cuồng như vậy phải có nguồn gốc từ đâu đó mới đúng. Sao mà tự dưng rơi từ trên trời xuống được… Danitz kéo cao cổ áo và siết chặt trang phục. Nhìn chăm chăm tờ giấy bay phần phật trên tay, gã lộ ra vẻ mặt đắn đo thấy rõ.
Gã biết chắc chắn việc tụng niệm tôn danh của một thực thể bí ẩn chưa xác định được ý đồ sẽ nguy hiểm thế nào. Hành động này có thể dẫn tới kết quả còn tệ hơn cả cái chết!
Thuyền trưởng đang mắc kẹt trong đây. Hơn nữa cũng chẳng còn cách nào để thoát ra… Danitz đan hai tay vào nhau, đặt trước cằm.
Gã bất chợt vung tay, dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm tôn danh “Kẻ Khờ”.

Trên Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, trong phòng thuyền trưởng.
Tận mắt chứng kiến thân thể Danitz trở nên hư ảo rồi biến mất không còn tăm hơi, Klein không còn nghi ngờ gì về cách xuyên vào “Chuyến hành trình của Grossell”.
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi một lúc, hắn nghe thấy một tràng khẩn cầu kỳ ảo, hơn nữa còn thấy rõ là đến từ một người đàn ông.
Phù, trông có vẻ “Chuyến hành trình của Grossell” không thể ngăn cách được sương xám. Thế giới trong sách vẫn kết nối được với không gian thần bí… Thế này thì dù xuyên vào, mình cũng không hoàn toàn bị dồn vào chân tường hay không có át chủ bài… Klein chẳng buồn che giấu tiếng thở phào.
Để xác thực điều đó, hắn đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ trong khi niệm chú. Lên phía trên sương xám rồi, hắn trông thấy quầng sáng tượng trưng cho Danitz đang liên tục lan tỏa bên cạnh chiếc ghế lưng cao của “Kẻ Khờ”.
Cả cơ thể và linh hồn cùng xuyên vào… Thế giới trong sách rất kiên cố, dù kéo linh thể ra cũng không thể khiến nó tan vỡ… Quả nhiên, nếu làm thế mà được thì đã có gợi ý tương ứng từ kết quả bói toán trước đó rồi… Dùng Quyền Trượng Hải Thần thì nguy hiểm quá. Trực tiếp “ban thưởng” cho Danitz sẽ chỉ khiến hắn bay màu sớm hơn mà thôi… Klein khép hờ mắt, nhanh chóng lan tràn linh tính. Sau khi bận bịu đủ việc, hắn đưa ra rất nhiều kết luận.
Hắn không trì hoãn nữa mà lập tức trở về thế giới hiện thực, dùng giấy lau sạch vết máu dính trên dao găm đồng của Danitz.
Gấp tờ giấy và nhét vào trong túi, hắn suy tính đến bước tiếp theo.
Trông thì bôi máu lên sẽ trực tiếp xuyên vào. Bằng cách này, mình không phải lo cơ thể sẽ chịu tai nạn nào đó. Hơn thế, mình cũng sẽ xử lý được vấn đề một cách nhanh chóng.
Nhưng đồng thời cũng không thể bất cẩn, phải đề phòng những mối hiểm họa khác. Hừm… Nếu có kẻ gây rối nào trên tàu, hẳn hắn sẽ đột nhập phòng thuyền trưởng sau khi mình xuyên vào “Chuyến hành trình của Grossell”, rồi hiến tế quyển sách này cho Chúa Sáng Thế Chân Thực, Ma Nữ Nguyên Sơ hay Hiền Giả Ẩn Dật. Thế thì xong phim mình, dứt khoát là sống không bằng chết luôn.
Có vẻ như hầu hết thủy thủ Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đều cảm mến ‘Trung Tướng Núi Băng’. Bằng chứng là câu châm ngòi vừa nãy của Anderson hời hợt thế mà vẫn hiệu quả cho được. Do đó chỉ cần bảo họ rằng đây là vấn đề sống còn với ‘Trung Tướng Núi Băng’ nên hãy trông chừng nhau, không để cho ai vào, thế là yên tâm rồi.
Giờ vấn đề còn lại là Anderson. Hắn là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, ăn đứt bất cứ Người Phi Phàm nào trên con thuyền này. Mà hắn còn rất giỏi mai phục và đột nhập, vẫn tồn tại khả năng nhỏ hắn có thể tránh né khỏi sự giám sát của đám người kia và lén chui vào phòng thuyền trưởng… Lai lịch của hắn cũng bất minh nữa, chẳng đáng tin tưởng chút nào.
Phải nghĩ cách kéo hắn vào “Chuyến hành trình của Grossell” với mình…
Lạc trôi trong suy nghĩ, Klein lật cuốn sách cổ với lớp bìa làm bằng da dê màu nâu vàng, nhận ra nó không hề có thêm tình tiết gì, cũng không xuất hiện dấu vết về sự tồn tại của Danitz.
Nói cách khác, người xuyên vào cần phải sống sót và thành công gặp mặt với nhóm nhân vật chính thì mới thực sự được coi là một phần của câu chuyện? Thế nên các trang sách sau mới mở ra được? Klein phán đoán sơ qua, đến gần cửa và mở ra.
“Thành công chứ?” Đám ‘Nơ Hoa’ Jodeson đồng loạt hỏi dồn.
Klein lắc đầu, thong thả đáp:
“Tiếp theo sẽ là một nghi thức dài.
Không ai được đi vào hay quấy rầy. Nếu không sẽ khiến Edwina Edwards vĩnh viễn mất tích, thậm chí chết ngay tức khắc.”
Giao mấy việc chủ chốt xong, hắn nhìn quanh một vòng, nói thẳng:
“Tôi nghi ngờ trong số các người có kẻ gây rối.
Các người hãy giám sát lẫn nhau.”
‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls vốn định phản bác theo thói quen, chợt trông thấy phòng thuyền trưởng trống không. Danitz mới vào giờ đã biến mất dạng.
Nhớ lại sự biến mất của thuyền trưởng, ông ta mới tin Gehrman Sparrow đã thực sự tìm ra vấn đề và đang cố thử cứu người, thế là gật đầu:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.
Họ cũng sẽ giám sát tôi.”
Klein không xoáy vào chủ đề này nữa, chỉ quay sang liếc Anderson Hood đang đứng tựa vào tường:
“Ngươi vào đây.”
Anderson nhếch khóe miệng phải lên, tặc lưỡi:
“Ai không biết chắc sẽ tưởng tôi là cấp dưới của anh mất thôi. Cái thái độ ấy của anh khác gì một kiểu khiêu khích điển hình đâu cơ chứ.”
Dù lải nhải vậy nhưng anh vẫn thẳng người dậy, lững thững bước chân vào phòng thuyền trưởng.
Sau khi đóng cửa và khóa trái lại, Klein quay ra đối mặt với Anderson:
“Ngươi có hứng thú tham gia vào một chuyến phiêu lưu hiếm thấy không?
Ngươi có thể đạt được thành tựu săn rồng.”
Căn cứ vào những gì bản thân quan sát suốt mấy ngày qua, Klein tin chắc Anderson Hood là một thợ săn có bản chất hiếu kỳ và tinh thần ưa phiêu lưu mạo hiểm. Anh cực kỳ thưởng thức việc học hỏi những điều mới mẻ, trải nghiệm đủ loại kích thích chưa từng có.
Anderson nhìn chằm chằm vào mặt Gehrman Sparrow, nghiêm túc đánh giá vài giây rồi bật cười:
“Tôi không hứng thú.”
Anh kiên quyết lắc đầu.
Đoạn, trước khi Klein kịp cất lời, anh cắt ngay bằng một nụ cười khác:
“Tôi “ngửi” thấy mùi nguy hiểm đâu đây. Một nhà thám hiểm tự cao, điên cuồng và đẳng cấp đang thực sự mời tôi cùng đi phiêu lưu à? Nghĩa là sao đây ta? Nghĩa là phiền phức và nguy hiểm vỡi cả chưởng ra chứ sao!”
Ta còn tưởng ngươi sẽ hứng thú cơ. Sao ngươi chẳng hành xử giống mọi khi chút nào vậy, biết co biết duỗi đến thế là cùng… Hừm, vậy thử cách đe dọa khác xem sao. Nếu không được, mình sẽ vứt tên này lên hoang đảo và bảo Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim lái đi rồi quay lại đón hắn sau. Gì chứ thợ săn thì lăn lộn trên hoang đảo mấy ngày cũng vẫn sống nhăn… Klein nhanh chóng quyết định. Ánh mắt nhìn Anderson trở nên lạnh lùng đến cực điểm, hắn buông lời nhẹ tênh:
“Ta sẽ không chừa lại nguy hiểm tiềm ẩn cho bản thân.”
Anderson ngẩn ra mất một giây, lập tức cười ngoác cả miệng:
“Haha, giỡn tí thôi mà. Niềm hứng thú chứa chan tôi dành cho danh hiệu ‘Thợ Săn Cự Long’ kể còn không xuể ấy chứ.”
…Sao ngươi lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng vậy… Ngươi mà khăng khăng từ chối thêm ít nữa thôi là được hưởng thụ cảm giác bị bỏ rơi rồi… Klein khẽ gật đầu, trở lại bên bàn sách và nói với Anderson đi theo sau mình:
“Bôi máu ngươi lên bìa cuốn sách, không cần quá nhiều.”
“Bôi lên nó á?” Anderson tò mò đánh giá “Chuyến hành trình của Grossell” mấy lần rồi nhìn quanh, “Việc Edwina mất tích liên quan đến nó à? Cả chuyện tên thợ săn thất bại vừa biến mất cũng thế sao? À, phải rồi, ‘Liệt Diễm’ Danitz, suýt thì tôi quên luôn tên hắn. May mà giờ tiền thưởng của hắn đã cao hơn trước.”
Klein giật giật khóe miệng, điềm tĩnh đáp:
“Phải.”
“Thú vị thật…” Anderson nhìn bàn sách, cầm dao găm đồng rạch lên tay mình mà chẳng thèm chớp mắt.
Ngay tích tắc sau, anh cẩn thận đặt dao xuống, bôi máu bên lớp bìa nâu sẫm của “Chuyến hành trình của Grossell”.
Sau vài giây quan sát, ngay khi Anderson định cầm dao lên để lau sạch số máu dính trên ấy, tầm nhìn của anh đã choán đầy bởi cơn bão tuyết hỗn loạn.
Thấy Anderson cũng biến mất như Danitz, Klein dùng một tờ giấy khác để lau máu trên dao găm đồng, cũng cất nó vào trong túi.
Hắn không chắc cả ba có xuất hiện tại cùng một địa điểm sau khi xuyên vào thế giới trong sách không nên cần chuẩn bị sẵn các vật liệu cho “Bốc gậy tìm người”!
Làm xong hết thảy, Klein cầm dao găm đặt lên mu bàn tay mình.
Nét mặt hắn hơi méo đi còn mắt thì nhìn sang nơi khác. Phải mất mấy giây hắn mới dùng sức.
Cả người hắn giật nhẹ, khóe miệng vô thức cong lên không thể kiềm chế.
Khi dòng máu tươi chảy ra, vẫn giữ dao găm trong tay, Klein cầm gậy batoong, nhanh chóng bôi máu lên bìa cuốn sách cổ xưa.
Chẳng bao lâu sau, Klein nhận ra mình đang đứng giữa một thế giới đầy tuyết trắng xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.