Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 207: Người bảo vệ




Dịch: Cá Mòi
Biên: nhockd255
Dunn thở dài nói:
“Lúc đấy đúng là tôi muốn đẩy cậu ra, bởi vì việc tôi cần phải làm liên quan đến một bí mật của giáo hội và Kẻ Gác Đêm. Nhưng cái chết của Cornley làm đầu óc tôi rối loạn, nhất thời chỉ nghĩ ra một lý do sứt sẹo khiến cho cậu có cơ hội quay lại rồi nhìn thấy mọi chuyện.”
“Bí mật gì?” Klein hỏi với cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hắn suýt nữa quên mất ngoài kia còn có sự tồn tại mà hắn đang nghi là con trai của Tà Thần hoặc là sinh vật thần thoại.
Dunn cân nhắc từ ngữ trả lời: “Trong lĩnh vực thần bí, có lẽ tồn tại một định luật, ha, mặc dù tôi không đọc sách nhiều, nhưng vẫn biết định luật có nghĩa gì.
Định luật này gọi là Định luật đặc tính phi phàm bất diệt.
Đặc tính phi phàm sẽ không bị mất đi, không giảm bớt, chỉ chuyển từ một vật chứa đựng này sang một vật chứa đựng khác.”
Klein trợn to mắt, chợt bừng tỉnh. Hắn suy tư hỏi ngược lại:
“Ví dụ như người phi phàm mất khống chế sẽ để lại vật phong ấn, vật phẩm thần kỳ hoặc là nguyên liệu chính của ma dược phải không?”
“Đúng.” Dunn trịnh trọng gật đầu, “Không chỉ có mỗi người phi phàm mất khống chế đâu... Người phi phàm bình thường sau khi tử vong cũng như vậy.”
“Cũng như vậy...” Klein suy ngẫm miêu tả của Dunn, hiểu mang máng được lúc đấy đội trưởng đang làm gì.
Theo dòng suy nghĩ, hắn chợt nhớ tới một việc. Đó là khi tên hề mặc áo đuôi tôm chết đi, một quả cầu máu màu xanh lam to chừng bằng ngón cái lơ lửng giữa không trung xuất hiện bên cạnh thi thể của kẻ đó, lúc ấy Frey giải thích là người phi phàm sau khi chết sẽ xuất hiện một số biến hóa kỳ quái.
Dunn tiếp tục nói với đôi mắt xám sâu thẳm:
“Nhưng khác biệt giữa người phi phàm bị mất khống chế ở chỗ, người phi phàm bình thường mà chết thì sẽ không để lại nguyên liệu và vật phẩm nữa, mà nó khá giống với ma dược, là ma dược của danh sách tương ứng, chỉ thiếu một số vật liệu phụ trợ nhất định mà thôi.”
Khá giống với ma dược... Khá giống với ma dược! Con ngươi trong mắt Klein co rút lại, dường như có một tia chớp lóe lên trong đầu óc hắn, chiếu sáng bóng tối vô cùng vô tận.
Hắn chợt hiểu ra rất nhiều chuyện, biết được vì sao trong tình huống nguyên liệu ma dược đã không còn mà con đường phi phàm lại không bị đứt gãy theo.
Ngoại trừ dùng vật thay thế, còn có thể đơn giản dựa vào di hài của người phi phàm tương ứng!
Đây ắt hẳn cũng là một trong những nguyên nhân vì sao khi đến danh sách cao thì người ta chỉ cung cấp ma dược thành phẩm. Một nguyên nhân khác là phòng ngừa phương pháp điều chế bị tiết lộ bằng các thủ đoạn phi phàm khác như bói toán hay thông linh... Từng suy đoán lóe lên trong đầu Klein.
Dunn nhìn cửa phòng giải trí của Kẻ Gác Đêm, anh ta giải thích bằng chất giọng trầm ấm:
“Rất nhiều năm trước, ừm… cụ thể năm nào thì tôi không nhớ kỹ, lúc đó tôi còn chưa phải tiểu đội trưởng của Kẻ Gác Đêm. Một lần tôi tình cờ phát hiện vấn đề này, sau khi trao đổi với Daly, lúc đấy cô ấy cũng vừa trở thành người phi phàm không lâu, hai chúng tôi lập tức báo cáo lên Thánh Đường. Thánh Đường để tôi giữ bí mật, rồi cho tôi hai lựa chọn, ha ha, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi giải thích cho cậu mà không phải Daly, vì ai làm lộ thì người đó tự chịu trách nhiệm.
Lựa chọn thứ nhất là giả bộ như không biết, giống như đại đa số chấp sự và đội trưởng của Kẻ Gác Đêm, tiếp tục được Thánh Đường an bài di vật của người phi phàm sau khi chết. Thứ hai là cho tôi một nghi thức đơn giản và đặc biệt, kèm theo kỹ xảo tương ứng để tôi có thể trực tiếp ăn thứ đồ được sinh khi ra đặc tính phi phàm tập trung lại này trong thời gian nhất định, ừ, chuyện này chỉ thích hợp với con đường của bản thân, và áp dụng được với danh sách ngang bằng hoặc thấp hơn mình.
Điều này tăng cường đặc tính phi phàm của tôi, thực lực cũng vì thế mà càng thêm mạnh. Về năng lực liên quan tới cảnh mơ, hiện giờ tôi không kém danh sách 6 là bao, đây cũng là lý do vì sao tôi có can đảm đối phó với phu nhân Sharon.”
“Thì ra là như vậy... Còn có loại chuyện này...” Klein chậm rãi nói.
Cuối cùng thì hắn đã hiểu vì sao trước đó mình suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra lời giả thích nào hợp lý, điều này căn bản là vì khuyết thiếu tri thức, dựa vào động não cũng không thể bù đắp được.
Ừ, rất phù hợp với tên gọi “Định luật đặc tính bất diệt”... Tập trung đặc tính lại như vậy, liệu khi lượng thay đổi thì sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất hay không nhỉ? Klein lan man nghĩ.
Dunn liếc nhìn hắn rồi cười khổ nói:
“Tôi lựa chọn cái thứ hai, nhưng không phải vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu muốn mạnh lên thì hãy nhanh chóng tiêu hóa ma dược, được tấn thăng mới là biện phát tốt nhất và trực tiếp nhất.”
“Đúng thế.” Klein đồng ý từ tận đáy lòng: “Tập trung đặc tính của danh sách con đường ngang bằng hoặc thấp hơn như vậy, ngoại trừ việc tăng cường thực lực ra, e rằng cũng sẽ tăng khả năng mất khống chế chứ?”
Dunn trịnh trọng lắc đầu: “Không đâu, đây là đồ vật của người phi phàm bình thường để lại, không phải của người phi phàm mất khống chế. Ừ, sau khi biết phương pháp “đóng vai”, tôi lại xem xét kỹ một lần thì phát hiện điều này gia tăng độ khó cho việc tiêu hóa.”
“Vậy anh vì sao còn tiếp tục?” Klein ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Dunn thò tay phải vào túi áo để tìm tẩu hút thuốc, nhưng rồi nhận ra mình đã để tẩu lại trong văn phòng.
Anh ta lắc đầu tự giễu:
“Tôi vừa mới nói qua, không phải vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ nên mới ăn di vật của bọn họ.”
Nói đến đây, anh ta ngừng lại một chút, nhìn về phía ánh sáng đèn khí gas nhuộm màu màu lam sậm ở phía đối diện với đôi mắt đầy mờ mịt, trầm thấp nói:
“Bọn họ đều là đồng đội của tôi... Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cùng đối phó với quái vật trong bóng tối hay đám tín đồ tà giáo đồ điên cuồng. Có người đã cứu tôi, tôi cũng cứu không ít người trong bọn họ. Chúng tôi hành tẩu trong bóng đêm tĩnh lặng, chúng tôi chiến đấu tại nơi mà dân chúng không thấy được, chúng tôi chống chọi lại hiểm nguy, chúng ta bảo vệ phía sau lưng nhau.
Tôi không buông bỏ được bọn họ. Tôi nhớ nhiệm vụ đầu tiên của cậu nhóc Etter, sau khi nguy hiểm đã qua đi Etter sợ tới mức khóc ngay tại chỗ. Tôi vẫn nhớ Adelaide, à, ông ấy là cha của Roxanne, ông ấy từng dùng cánh tay chặn một lời nguyền rủa tà ác cho tôi. Tôi nhớ Dwayne là một cô gái ấm áp như ánh ban mai, luôn luôn lặng lẽ ghi chép những điều mọi người từng trải qua. Tôi nhớ Cornley dù vóc dáng không cao nhưng lại biết rất nhiều thứ, biết chơi đàn thất huyền cầm, biết ca hát, biết kể chuyện, cậu ấy càng sống một vị thi sĩ hơn là Leonard... Tôi rất luyến tiếc bọn họ.
Tôi hy vọng tiếp tục được cùng sánh vai chiến đấu với bọn họ, cùng nhau đối kháng đám quái vật trong bóng tối, xử quyết hết thảy những lũ tín đồ tà giáo điên cuồng, cùng nhau bảo vệ thành phố Tingen, cho nên, ta lựa chọn ăn di vật của bọn họ.”
Mắt Dunn dường như có ánh sáng đang lóe lên, sự sâu lắng và chững chạc nơi vào giờ khắc này dường như đã tan đi không ít.
Dunn tiếp tục nói với khóe miệng khẽ nhếch nụ cười mỉm:
“Trong giấc mơ của tôi, bọn họ vẫn luôn ở cạnh tôi. Adelaide thích đọc, ông luôn đọc sách trong phòng trải đầy ánh nắng, lần nào ông ấy cũng bảo tôi đi dạy bảo Roxanne, giúp con bé nhanh chóng trưởng thành, đến mức Roxanne luôn phàn nàn tại sao tôi càng lúc càng giống cha con bé, làm con bé luôn sợ tôi. Nhóc Etter là người không chịu ngồi yên một chỗ bao giờ, ngày nào cũng phải vào rừng đi săn. Dwayne luôn đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ của cô ấy nghe chúng ta nói chuyện phiếm. Cornley vừa gia nhập đã tự mình chế tạo một cây đàn thất huyền cầm, ngồi đó tự đàn tự hát... Tôi rất luyến tiếc bọn họ.”
“Đội trưởng...” Klein vô thức bật thốt nên một câu nói nhỏ, mắt hắn suýt thì nhòe đi, rồi không kiềm được mà lấy tay lau mắt, trong lòng thì thầm mắng một câu, mẹ nó, đội trưởng anh đang định lừa nước mắt của tôi phải không...
Nhưng cuối cùng thì tôi cũng biết được nguyên nhân vì sao tiến độ “đóng vai” của đội trưởng lại chậm như thế... Klein im lặng thở dài.
“Tiếc rằng lão Neil mất không chế, nếu không lão ấy sẽ mang đến rất nhiều niềm vui cho chúng tôi.” Dunn thu hồi tầm mắt, anh ta cúi đầu nắn bóp phần sống mũi giữa đôi mắt.
Sau mấy giây, anh ngẩng đầu lên cười đầy chua xót:
“Đây là một quyết định ích kỷ.
Tôi cũng không biết nguyện vọng thực sự của đám người Adelaide, Cornley là gì, nên đã ích kỷ quyết định thay bọn họ.
Tôi thật sự là một kẻ ích kỷ."
"Không đâu..." Klein bỗng nhiên lắc đầu nói.
...
Ở chỗ ghế sô pha tại sảnh tiếp đãi, Leonard nhìn Megos liên tục giật xuống một nhúm tóc, khiến vẻ mặt anh ta lại cứng ngắc.
Megos bưng ly nước lên uống một cách đầy bực bội, khuôn mặt có chút méo mó nhìn về phía Leonard nói:
“Không biết vì sao mà tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái.”
Leonard Mitchell đang định trả lời thì đột nhiên trông thấy Megos cào lên mặt của chính cô ta, xoạt một tiếng giật xuống một miếng thịt dài, be bét máu tươi.
“Mặt tôi hơi ngứa.” Megos ngượng ngùng cười, khóe miệng rách đến tận chỗ xương gò má, lộ ra hàm răng trắng hếu và phần lợi đỏ tươi.
***! Leonard thầm văng tục, cảm thấy tình huống chuyển biến xấu quá nhanh.
Môi anh ta mấp máy, đầu nghiêng nghiêng như đang lắng nghe cái gì đó, biểu cảm chợt biến đổi, khuôn mặt xanh mét.
Anh ta gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói với Megos lúc này đang không ngừng cào mặt, không ngừng giật lấy da thịt:
“Tôi vào phòng vệ sinh một chút.”
“Vâng...” Giọng điệu Megos trở nên phập phù.
Ả ta sờ bụng mình nói:
“Con trai… của tôi... có chút bất an...”
Leonard không trả lời, anh ta bước nhanh hơn đến gần vách ngăn.
Sau khi tiến vào hành lang, anh ta nhìn chằm chằm hộp tro cốt Thánh trên tay của Dunn, bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi.
Tiếp đó, anh ta nói với vẻ mặt đầy dứt khoát:
“Đội trưởng, chỉ sợ không còn kịp rồi, chúng ta bắt buộc phải giải quyết Megos và đứa trẻ trong bụng ả ta ngay lập tức. Nếu không chỉ sợ toàn bộ thành phố Tingen đều sẽ gặp tổn thất to lớn. Đây không phải là chuyện có thể khiến dân chúng di tản là xong được. Tôi biết vừa nãy anh đã gửi điện tín rồi.”
Dunn hơi cau mày, hỏi thăm một cách nghiêm túc dị thường:
“Cậu khẳng định tình hình đã chuyển biến xấu tới mức độ này hay sao?”
“Đúng vậy. Không quá ba phút nữa Megos sẽ dị biến. Đứa trẻ trong bụng ả ta sẽ sinh ra trước thời hạn.” Leonard đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Trong lúc nói chuyện, anh ta liếc nhìn mạch máu thô to quấn quanh tay của Klein, trầm giọng hỏi: “Vật phong ấn ‘2 - 105’? Để tôi sử dụng đi, tôi có thể phát huy tác dụng của nó hơn anh.”
“Được.” Klein không chút do dự đưa “Mạch Máu Trộm Cắp” cho Leonard.
Vốn dĩ đây cũng là dự tính của hắn.
Đúng lúc này Dunn Smith kéo cổ áo, vỗ vỗ lên chiếc áo khoác mỏng màu đen của mình rồi lên tiếng với thái độ kiên quyết:
“Tôi mang tro cốt Thánh Selina ra ngoài đó trước, hai cậu chờ mười giây đồng hồ, nhớ kỹ, đếm thầm mười giây rồi hãy xông ra chiến đấu. Đến lúc đó cho dù tình trạng của tôi là tốt hay xấu, các cậu cũng không được lãng phí thời gian mà hãy nhắm thẳng vào Megos và đứa trẻ trong bụng ả ta, tung ra những đòn tấn công mạnh nhất hữu lực nhất.”
Nói xong, anh ta xoay người, tay nâng hộp tro cốt, thân hình thẳng tắp đi về phía vách ngăn.
"Đội trưởng..." Klein gọi một tiếng, miệng khô khốc.
"Đội trưởng." Leonard cũng trầm giọng hô.
Dunn dừng bước, anh ta quay đầu, nói với vẻ mặt ôn hòa và giọng trầm ấm:
“Không cần lo lắng cho tôi, tôi không chỉ có một mình. Adelaide, Dwayne, Etter, và Cornley đang cùng tôi sánh vai chiến đấu, bất kể là phải đối mặt với nguy hiểm gì đi chăng nữa.”
Anh ngừng lại một chút, nhìn Klein và Leonard với đôi mắt xám hòa ái.
“Cũng đừng căng thẳng quá, chúng ta đang bảo vệ thành phố Tingen.”
Anh khẽ nhếch khóe miệng, tạo ra nụ cười không khác biệt gì so với thường ngày.
Nói xong câu này, anh không còn dừng lại nữa, chuyển tầm mắt ra phía bên ngoài, bước chân đầy kiên định đi qua vách ngăn, chỉ có chiếc áo gió màu đen dài đến gối hơi bay phất phơ ra sau.
“Đội trưởng!" Klein và Leonard đồng loạt hô lên, nước mắt tuôn rơi không tài nào ngăn cản được, nhưng Dunn không hề dừng lại chút nào.
Chúng ta những kẻ đáng thương lúc nào cũng phải chống cự với hiểm nguy và điên cuồng, nhưng chúng ta lại là Người Bảo Vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.