Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 204: Quyển 3




Sau khi ngẫm nghĩ một hồi mà vẫn không có câu trả lời, cũng không cảm nhận thấy nguy hiểm gì từ viên tinh thể máu dài mảnh kia, Klein bèn cất nó đi rồi khom người nhặt cái đầu ác ma hóa đã bay mất một nửa của Kircheis lên.
“Chỉ còn phần này thì có đem đi đổi tiền thưởng được không nhỉ, mà đổi thì sẽ nhận lại bao nhiêu đây… Cũng chẳng biết làm cách nào để liên lạc với bên quân đội từ chỗ này nữa. Gửi điện tín cho Oz Kent chăng? Truyền đi lại truyền về, tính cả việc phải làm từ nơi xa thì cũng mất ít nhất ba, bốn ngày mới xong xuôi cho được. Mà mai mình rời đi ngay rồi… Vả lại còn tiền hoa hồng cho người trung gian nữa chứ.” Vừa thì thầm, hắn vừa bước qua một bên nhặt chiếc mũ phớt lụa cháy sém đội lên đầu.
Rồi, hắn kéo lê thi thể khổng lồ của ác ma đến lối ra, đưa tay mở cửa phòng.
Tiếng gió thổi vun vút vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng rộng.
Klein chạm ngón tay để vô hiệu hóa “Dây linh thể”, tiếp tục lôi cái xác gớm ghiếc và đáng sợ của ác ma xềnh xệch giữa hành lang, xuống cầu thang để trở lại tầng một.
Lúc này không còn mấy người trong quán bar. Bàn ghế bị lật tung, mảnh vỡ rải rác, khắp nơi là một mớ ngổn ngang.
Klein băng qua phần chân cầu thang nát vụn, bước xuống sàn sảnh quán bar. Quét mắt khắp một vòng, hắn tìm thấy ông chủ quán đằng sau quầy pha chế——chỉ còn vài tên bảo kê mà lão thuê nán lại, phần lớn đã tản ra.
Cộp, cộp, cộp… Klein sải từng bước một tiến tới, kéo lê cái thây ác ma đằng sau hết va bàn lại đổ ghế.
“Ng-Ngài muốn làm gì?” Ông chủ lùi lại, the thé gào lên.
Mấy tay bảo kê túm tụm lại trong nơm nớp lo sợ. Ánh mắt họ đảo qua đảo lại, động tác cũng lộ rõ ý định chỉ cần xảy ra bất cứ tai nạn nào, họ sẽ vọt ra ngoài ngay tắp lự.
Klein dừng chân, ném đầu Kircheis ra trước mặt lão ta.
Rồi, hắn cất tiếng với giọng khàn khàn:
“Ông có thể đổi tiền thưởng không?”
Chủ quán thất thần mất một giây. Theo bản năng, lão dời ánh nhìn xuống phía thi thể khổng lồ của ác ma vẫn còn rừng rực cháy vài đốm lửa xanh lam nhạt.
Lão và đám bảo kê đều hít một hơi sâu, vô thức cảm thấy thật hoang đường.
Đây chính là ác ma hàng thật giá thật!
Ngoài việc không có sừng dê uốn cong ra, trông nó y hệt ác ma được mô tả trong kinh thánh của Giáo hội hay những câu chuyện thần thoại!
Đối với người thường sinh sống ở sân chơi của hải tặc, chứng kiến sức mạnh siêu nhiên chẳng phải điều gì hiếm hoi. Về phương diện này, họ hiểu biết hơn hẳn so với dân chúng thuộc địa Olavi phía tây và thổ dân Vương quốc. Tuy nhiên, ông chủ quán bar và đám bảo kê chưa bao giờ thực sự nhìn thấy một ác ma chân thực. Thậm chí họ còn nghi ngờ đây là cách Giáo hội bôi đen thành phần Người Phi Phàm phi chính quy.
Chủ quán khó khăn dời mắt đi, đối mặt với nhà thám hiểm mang biểu cảm lạnh lùng trong bộ đồ rách tả tơi, ông ta đáp:
“Có. Ch-Chắc họ sẽ biết cách xác nhận đây là Kircheis.
Nó là Kircheis phỏng?”
Klein lặng lẽ phát ra tiếng thở phào nặng nề, gật đầu.
Lão chủ quán ngần ngừ hai giây mới miễn cưỡng nở một nụ cười e sợ:
“Nhưng không thể đổi hết được đâu. Ngài cũng biết rồi đấy, kiểu gì cũng phải mất chút phí dọc đường, khoảng chừng 30%. Nếu không ngài sẽ phải đợi khá lâu. Dù gì 9,500 bảng cũng không phải con số nhỏ. Đối với cảng Toscarter thì ít nhất phải mất một tuần. Đ-Đây là vì hải tặc thường xuyên qua lại vùng này, nên hay có nhà thám hiểm đặt chân tới săn tiền thưởng, do đó mới có sẵn lượng tiền mặt lớn như thế. Chứ giả mà ở Olavi hay chỗ khác, chắc phải mất hai tuần hay thậm chí cả tháng trời.”
9,500 bảng quả thực không phải con số nhỏ. Klein nhớ rõ lúc còn ở thành phố Tingen, kinh phí dự trù của một tiểu đội Kẻ Gác Đêm chỉ vỏn vẹn 1000 bảng, mà còn chia cho cả Giáo hội và bên phòng ban cảnh sát.
Hắn ngẫm nghĩ đôi chút, hỏi ông chủ quán bar:
“Ông có biết ta không?”
“Có ạ.” Lão chủ quán vội gật đầu.
Klein trừng qua tất cả những người đứng đó, hỏi tiếp:
“Ông có tìm được nơi ta nghỉ trọ không?”
“Có ạ, có ạ.” Lão không dám nói dối.
Klein “Ừm” một tiếng, thẳng thừng nói:
“Trước trưa mai, mang 6,000 bảng tới chỗ ta.”
6,000 bảng? Còn ít hơn 70% nữa, thiếu khoảng 600 bảng lận… Lão chủ quán sững sờ, không ngờ nhà thám hiểm điên cuồng lại chủ động hạ giá.
“Có làm được không?” Klein hỏi lại.
Phần 650 bảng thêm vào chính là tiền bồi thường cho quán bar. Suy cho cùng hắn cũng là người biến cả quán thành tình trạng hỗn độn như vậy. Nhưng đời nào một nhà thám hiểm điên cuồng lại thốt ra lời đó. Hắn tin chắc chủ quán sẽ chẳng phải nhà từ thiện gì, còn lâu mới tự tay dâng tiền thừa cho kẻ khác.
Lão chủ quán cân nhắc thật cẩn thận rồi trả lời:
“Có ạ!”
Dù quá trình làm việc của bên chính phủ không nhanh đến thế, lão cũng chẳng lo lắng gì. Vì lão đã tính sẽ vay mượn một phần cũng như bỏ tiền tiết kiệm của bản thân ra để trả trước cho số tiền thưởng Gehrman Sparrow cần.
Một cuộc làm ăn lời lãi những mấy trăm bảng hiếm hoi như vậy, sao lão có thể bỏ qua!
Klein gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người bước về phía lối ra của quán bar.
Đến gần cửa, hắn lấy từ trong túi áo ra vài đồng penny ánh vàng rồi ném lên chiếc bàn tròn nhỏ chưa đổ.
Vài tiếng leng keng phát ra, xu penny lăn mấy vòng rồi dừng lại, tổng cộng 8 penny.
Suốt quá trình làm hành động ấy, Klein trong bộ lễ phục đen dài chẳng hề dừng chân. Chẳng mấy chốc bóng lưng hắn đã biến mất khỏi ngưỡng cửa.
“Th-Thế nghĩa là sao?” Lão chủ quán vừa kinh ngạc vừa mù mờ hỏi.
Phần đông bảo kê lắc đầu với vẻ mặt tương tự, ra hiệu họ cũng chẳng hiểu ý đồ của Gehrman Sparrow là gì.
Chỉ có duy nhất một tay bảo kê khác vẫn đứng canh cửa ra suốt bấy lâu thì trầm tư nheo mày. Anh ta lưỡng lự nói:
“Lúc hắn mới đến, hình như… hình như hắn đã lấy mất của ai một cốc bia và ném nó vào Kircheis.
Có khi nào đây là bồi thường cho tiền bia và tiền cốc không?”
Quán bar lại chìm vào yên lặng một lần nữa. Dù chủ quán và mấy tay bảo kê không thể chấp nhận lời giải thích ấy, song họ vẫn vô thức cảm thấy hành vi đó rất phù hợp với phong cách của nhà thám hiểm điên cuồng Gehrman Sparrow.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.