Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 194: Quyển 3




“Pháp Sư Quỷ Dị”… Klein bất chợt tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mở mắt nhìn màn đêm tối mịt.
Vẫn chưa đến trưa, vẫn còn rất nguy hiểm… Hắn thì thầm, trở lại giấc ngủ.
Nhưng ngay khi ấy, hắn bỗng nhớ ra mình đã rời vùng biển nguy hiểm nọ từ lâu rồi. Kể cả không ngủ vào lúc đêm tối thì cũng chẳng sợ bị mất tích hay biến mất dạng.
“Phù, môi trường kiểu này vẫn là tốt nhất! Phải nói rằng, kể chuyện biến mất một cách bí ẩn vì không ngủ khi đêm tới đúng là một cách dọa trẻ con hiệu quả, để chúng nó không dám ngủ muộn nữa. Ha, hồi còn bé mình cũng hay sợ mấy câu chuyện kiểu đó lắm.” Klein ngồi dậy và bước tới bàn sách, rót một cốc nước.
Im lặng một lúc, hắn mới uống nước ừng ực, có sức suy nghĩ tiếp:
Zaratul thực sự bị điên rồi à… Rốt cuộc gã đã gặp phải chuyện gì, hay xảy ra vấn đề gì nhỉ…
“Pháp Sư Quỷ Dị”, Danh sách 4 tên là “Pháp Sư Quỷ Dị”. Vậy là trọng tâm của đường tắt ‘Thầy Bói’ tập trung vào mấy cụm từ “trò xảo trá”, “quỷ quyệt”, “quái đản” và “kỳ dị”? Hay tóm gọn lại là “quỷ dị”?
Ừm, “Tên Hề”, “Ảo Thuật Gia”, “Người Không Mặt” và “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” đều mang lại cho mình cảm giác ấy. Chỉ có “Thầy Bói” là ngoại lệ, nhưng dưới góc nhìn của người khác, đôi khi phong cách giả thần giả quỷ cũng rất kỳ dị và đáng sợ… Nên Zaratul mới nói, lĩnh vực chủ yếu của đường tắt này không phải là vận mệnh?
Vả lại, rõ ràng Người Phi Phàm thuộc đường tắt này có thiên hướng là người làm phép hơn.
Căn cứ vào lời giải thích của Will Oncetine, có ba cách để lấy được phối phương ma dược “Pháp Sư Quỷ Dị”. Một, tìm kiếm Hội Mật Tu, tìm kiếm Zaratul đã bị điên. Hai, hướng tới đỉnh dãy núi Hornacis để tìm kho báu do gia tộc Antigonus để lại. Ba, lấy từ nội bộ Giáo hội, chẳng hạn như cuốn bút ký của gia tộc Antigonus, chắc trong ấy ghi chép phối phương tương ứng.
Nhưng cả ba phương pháp này đều nguy hiểm chẳng kém gì nhau. Dựa trên mô tả của Rossell Đại Đế, Zaratul đã trở thành Danh sách 2 “Kỳ Tích Sư” từ rất rất lâu rồi, là một Thiên Sứ chân chính. Khả năng cao về sau gã đã thăng cấp lên Danh sách 1, nếu không ngang hàng thì cũng chỉ yếu hơn các Vua Thiên Sứ một chút. Dù gã bị điên, không—Dù Thần đã mất đi lý trí, nhưng hẳn còn khó đối phó hơn cả. Ít nhất cũng chẳng có khả năng nào cho thấy mình có thể thuyết phục hay lừa gạt được. Thậm chí chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy, có mời thầy Azik hỗ trợ cũng không phải đối thủ của Zaratul.
Haha, trừ phi chờ Will Oncetine được sinh ra. Nhưng nếu Thần đã can dự vào chuyện này, xác suất rất cao sẽ dẫn tới sự chú ý của Thiên Sứ Vận Mệnh Ouroboros.
Còn kho báu giấu trên đỉnh dãy núi Hornacis kia, từ tiếng lẩm bẩm vang vọng cho đến sự bố trí của gia tộc Antigonus, thêm cả tin đồn về Quốc gia Đêm Tối chôn vùi sâu trong bí ẩn lịch sử; tất cả những điều kể trên đều mang cho mình cảm giác không hề đơn giản, có khi đây lại là cạm bẫy.
Giáo hội Nữ Thần thì càng khỏi phải bàn. Kể cả bỏ qua việc Thánh Đường có Thiên Sứ trấn giữ và cất giấu cả tá Vật Phong Ấn cấp 0, thì chỉ mỗi giáo khu Backlund nơi lưu trữ cuốn bút ký gia tộc Antigonus cũng đã có Bán Thần đáng sợ rồi…
Klein không khỏi nhớ lại hình ảnh ngài A đã bị tẩy đi hệt như vệt chì trên tranh. Mà người đã làm toàn bộ những điều đó rất có thể là một trong các vị cao tầng của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối!
Một người phụ nữ xinh đẹp sở hữu đôi mắt vô hồn… Cô ta còn cười với mình nữa chứ, thế là sao nhỉ… Klein bất đắc dĩ lắc đầu, cho rằng hiện giờ mình chỉ có thể thực hiện đúng một phương pháp.
Đó là tìm một Bán Thần vẫn còn tỉnh táo của Hội Mật Tu!
So với Zaratul đã bị điên, ít nhất hắn còn có thể giao tiếp, thậm chí là đối phó với họ——Chỉ dựa vào một mình Klein thì bất khả thi, nhưng hắn có thể mời thầy Azik hỗ trợ, hay mời ‘Nữ Vương Thần Bí’ ra tay dù phải trả giá.
Giờ chỉ cân nhắc được vậy thôi… Klein nhanh chóng chuyển mạch suy nghĩ sang việc làm sao để giúp Anderson Hoods giải trừ nguyền rủa xui xẻo.
Đã hơn hai tháng rồi, không biết Nghị viên Vận Mệnh Rejod đã rời Đảo Olavi chưa. Hầy, ông ta chẳng triệu hồi người đưa tin của mình để thông báo manh mối về món vật phẩm thần kỳ phù hợp ý mình hay chưa gì cả. Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn. Trăm phần trăm là người đánh chuông Karnot vẫn ở nguyên vị trí đó, chỉ cần thông qua gã là liên lạc được với Nghị viên Rejod thôi.
Thế cũng tốt, mãi mà Học phái Sinh Mệnh vẫn chưa hoàn thành yêu cầu, nghĩa là chưa thanh toán được khoản nợ cuối. Dùng nó làm vật thế chấp cho việc chuyển vận giúp Anderson vậy, rồi mình sẽ đòi thù lao từ tên kia.
Hehe, nói đến món vật phẩm thần kỳ hoặc Vật Phong Ấn sở hữu lực tấn công mạnh mẽ, chẳng phải đoản đao kia của Anderson quá phù hợp sao? Căn cứ vào đặc trưng mà “Kẻ Thu Gặt” biểu hiện, sao mình có thể lờ đi vật phẩm kết rắn sau khi hắn chết đây… Ha, mình cũng không phải loại quỷ tham lam gì, nhất định sẽ trả thêm một khoản trợ cấp cho gia đình hắn.
Klein thu lại suy nghĩ ma mãnh ấy, lấy hạc giấy trong ví da và dỡ ra. Hắn cẩn thận lau từng vệt chì in nét chữ trên đó.
“Đúng là sắp rách thật rồi, chắc chỉ dùng được một hay hai lần nữa là cùng…” Hắn đau lòng thì thầm rồi gấp hạc giấy lại, quay về giường ngủ tiếp. Về việc dùng máy thu phát vô tuyến để liên lạc với Arrodes, hắn định sẽ thực hiện sau khi rời khỏi vùng đất sân chơi của hải tặc này.

Sau rạng đông, Klein mới lười nhác tỉnh dậy. Hắn chậm chạp rửa mặt, cảm thấy sống thế này mới gọi là sống.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa đã dội một gáo nước lạnh vào dòng cảm xúc của hắn.
Không cần dự cảm nguy hiểm hay trực giác linh tính mách bảo, Klein đã biết ngay người tới là Anderson Hoods.
Quả không hổ ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, đến giờ vẫn còn sống cơ… Klein tặc lưỡi, khống chế vẻ mặt rồi mới mở cửa.
Anderson đội một chiếc mũ săn hươu không rõ từng thuộc về ai, cười hề hề đưa một xu vàng Loen ra:
“Tiền nợ hôm qua đây.”
Klein nhận xu vàng, tiện tay ước lượng khối lượng của nó, nói:
“Có câu trả lời cho vấn đề của ngươi rồi.”
Ánh mắt Anderson sáng lên:
“Có cách gì á?
Anh đừng bảo tôi, câu trả lời là không có cách nào nhé…”
Ta là loại người như thế sao? Cùng lắm ta sẽ chỉ nói, ngươi vô vọng rồi, chờ chết đi, bai! Klein thầm chế nhạo, thờ ơ liếc Anderson, đáp:
“Có một vị Bán Thần giỏi chuyển vận ở Olavi, ông ta nợ ta một yêu cầu.”
“Đỉnh của chóp!” Anderson vui mừng ra mặt, “Thế, tôi phải trả giá gì?”
Thức thời phết nhờ… Klein cố tình im lặng hai giây mới lên tiếng:
“Ta cần một món vật phẩm thần kỳ mang lực công kích mạnh, ngươi có manh mối nào không?
Nếu giá trị lớn hơn nghi thức chuyển vận, ta sẽ trả thêm.”
Đôi mày Anderson nhăn vào, lại giãn ra. Anh cười khì khì:
“Có một vật phẩm thần kỳ phù hợp với yêu cầu của anh đấy. Nó sở hữu năng lực phi phàm tấn công cực mạnh luôn. Mà tác dụng phụ cũng không lớn lắm, chính là biết ăn biết ngủ, vận khí hơi hơi xấu tí, hở chút là thu hút quái vật và kẻ thù, thỉnh thoảng lại lắm mồm, hơi đáng ghét. Haha, đùa xíu ấy mà.
Nói thật, Đoản Nha Chết Chóc của tôi chính là món vật phẩm thần kỳ anh cần, nhưng nó cũng là vũ khí duy nhất tôi còn lại. Ừm… Tôi có một manh mối thích hợp. Đó là một khẩu súng lục ổ quay khá đặc biệt. Đạn nó bắn ra mang hiệu ứng “tấn công nhược điểm”, “tấn công chí mạng” và “hiệu quả đồ sát”. Hơn nữa còn phối hợp được với các loại đạn mang đặc tính khác. Tác dụng trái chiều của nó là sau mỗi lần sử dụng sẽ xuất hiện một nhược điểm mà ban đầu anh vốn không có. Giả dụ như sợ ánh sáng, sợ tàu thuyền, sợ chó, vân vân mây mây. Và nhược điểm ấy sẽ duy trì trong 6 giờ.
Nếu chỉ giữ trên người không thôi thì gần như không có tác dụng phụ nào hết. Nó chỉ khiến anh dễ bị khát nước, mà đây là thuộc phạm trù kiên trì. Tiếc là đặc điểm của khẩu súng này trùng lặp với năng lực của tôi và vật phẩm thần kỳ tôi sở hữu, chứ không tôi đã hốt ngay rồi. Người bán chào giá chỉ 9,000 bảng thôi!
Cho nên, thù lao tổng cộng 1,500 bảng cộng thêm manh mối về khẩu súng này. Anh thấy sao?”
Nghe thì thích hợp thật, hơn nữa còn rất khớp với thói quen chiến đấu của mình… Klein không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại:
“1,500 bảng?”
“Khà khà, hôm qua tôi tìm được hơn mười tên hải tặc, họ đều rất tốt bụng. Hoặc cống nạp ví tiền cho tôi, hoặc cúng đầu và đặc tính phi phàm của mình cho tôi, nên chỉ vỏn vẹn một đêm tôi đã thu hoạch những 1,600 bảng. Nghiêm túc luôn ấy, tôi thích cái thiên đường của hải tặc này quá đi mà!” Anderson hớn hở, “Tôi phải giữ lại 100 bảng mua vé tàu trở về Biển Sương Mù, nên chỉ có thể thanh toán 1,500 bảng cho anh thôi.”
Kiếm được những 1,600 bảng chỉ trong một đêm? Đảo Toscarter không chỉ nhiều hải tặc, mà còn nhiều hải tặc rất đáng tiền hoặc mang nhiều tiền? Klein bỗng cân nhắc có nên ở lại thành phố cảng này thêm mấy ngày nữa không.
Nhưng ngẫm lại, hắn cảm thấy hẳn mấy tên dễ cống tiền hay dễ bị tìm thấy đều bị Anderson xử lý sạch, nên chắc chắn muốn làm tiếp chuyện này sẽ không đơn giản. Klein chán nản trong lòng, lạnh lùng ngoài mặt:
“Làm chuyện đó ở sân chơi của hải tặc, ngươi không sợ bị trả thù à?”
“Úi xùi sao phải lo? Dù bọn chúng có là cấp dưới của tướng quân hải tặc thì tôi cũng đếch sợ nhá. Haha, tôi tin anh cũng vậy à. Còn nếu là người của tứ vương thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, mà muốn truyền tin thì phải tốn thời gian. Đến lúc họ đuổi kịp, chả biết tôi đã chuyển bao nhiêu tàu, thay bao nhiêu thân phận rồi!” Anderson không hề lo lắng.
Sao ngươi cứ phải tự nguyền rủa mình nữa vậy… Klein lặng lẽ nhìn Anderson trong niềm thương hại:
“Thỏa thuận.”
“Haha, đây là 300 bảng. 1,200 bảng còn lại thì phải chờ chút, đợi tới khi tiền truy nã và tiền đặc tính về đến cửa. Yên trí, chắc chắn hôm nay sẽ đủ hết, cũng không nhiều lắm mà.” Anderson móc ra một chiếc ví dày cộp với đủ tờ saule giấy, đưa cho Klein.
Cân nhắc tới nhân cách hiện tại, Klein chỉ kiểm sơ qua rồi nhét tiền mặt vào ví da và các túi. Rồi, hắn nói với tông giọng không cảm xúc:
“Mua hai tấm vé đến Đảo Olavi ngày mai.”
Hắn không cố tình dặn Anderson mua bằng thân phận khác, vì hắn tin chắc vị thợ săn trước mặt rất lành nghề và từng trải.
Nếu không dày dạn kinh nghiệm và không có thực lực mạnh, thì với cách hành xử của hắn, chắc đã chìm dưới biển từ đời tám hoánh nào rồi… Klein không khỏi châm chọc.
“Rồi rồi.” Anderson chỉ dưới sàn, “Cùng xuống nhà ăn sáng nhé? Tôi mời.”
Klein khẽ gật đầu, không từ chối.
Xuống tầng một, cả hai định ngồi vào một cái bàn gần cửa sổ, dọc đường đụng mặt một bồi bàn bê ly sứ trắng và thìa cà phê tiến tới.
Ngay khoảnh khắc hai bên giao nhau, ánh mắt bồi bàn đột nhiên bừng tỉnh. Không hề báo trước, anh ta cầm thìa đâm thẳng vào cổ họng Anderson.
Anderson bất ngờ cực độ, song phản ứng nhanh như chớp. Anh lập tức ngửa người ra sau né đòn tấn công bất ngờ.
Pằng!
Gần đó, ông chủ quán trọ thình lình bắn súng vào Anderson đang trốn tránh.
“T-Tôi đang làm gì thế này…” Vừa nổ súng xong, ông chủ lẩm bẩm với vẻ mặt sợ hãi và ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.