Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 183: Quyển 3




Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, mặt biển phản chiếu màu vàng kim. Ngoài đó ra, đập vào mắt Klein còn là hằng hà sa số sợi dây đen hư ảo.
Chúng kéo dài từ đám mỹ nhân ngư gần đó, sợi thì bắt nguồn từ chính cơ thể hắn, sợi thì bắt nguồn từ những địa điểm khác trong hải phận quanh đây. Chúng dày đặc và chằng chịt, tương ứng với các điểm khác nhau. Một phần còn kéo dài tới nơi xa tít tắp, tới điểm cuối hư không.
Cảnh tượng kỳ dị mà mê hoặc ấy cũng không phải thứ gì mới mẻ với Klein. Lúc dùng năng lực của Con Mắt Đen Kịt để tạo nên người giả ‘Thế Giới’, hắn vẫn trông thấy hình ảnh tương tự.
Đây chính là nguồn gốc năng lực phi phàm của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”!
Với tri thức nhận được từ ma dược, hắn biết thứ dây đen mảnh này tên là “Dây linh thể”. Thông qua việc thao túng chúng, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới linh thể sao, thể tinh thần, thể tâm trí và thể dĩ thái của mục tiêu. Sau đó nhờ vào cầu nối là thể dĩ thái, sẽ khống chế được cơ thể đối phương.
Vì thế, toàn bộ năng lực phi phàm của “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” đều được xây dựng dựa trên “Dây linh thể”.
Một, mỗi sinh vật đều tồn tại “Dây linh thể”, nên có thể nhờ vào chúng để tìm kiếm các mục tiêu đang ẩn tàng, là khắc tinh đối với thuật “Tàng hình” của ma nữ và “Trốn trong bóng tối” của “Tu Sĩ Ẩn Mật”. Đương nhiên, Klein cũng không rõ có biện pháp nào để che giấu “Dây linh thể” không.
Hai, có thể khống chế mục tiêu như thao túng một con rối, khiến tư duy bị trì hoãn, cơ thể bị cứng ngắc, động tác bị đình trệ. Đây là một kiểu khống chế cưỡng ép, rất khó phòng ngự. Cách thoát khỏi điều khiển duy nhất là dựa vào mức độ cứng cỏi của linh thể bản thân. Nếu đã lên tới Danh sách 5 “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, chỉ cần dưới cấp độ Bán Thần thì hành động chế ngự gần như không có vấn đề nào.
Ba, trải qua một khoảng thời gian, lực khống chế sẽ ngày càng sâu. “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” có thể hoàn toàn biến mục tiêu thành bù nhìn của mình. Trong một khoảng cách nhất định, chủ nhân có thể trốn phía sau màn và thao túng mục tiêu chiến đấu, hơn nữa còn sử dụng được toàn bộ năng lực phi phàm vốn có của bù nhìn!
Cái này quá ư là kỳ bí, quỷ quái, đáng sợ rồi. Chuẩn chức nghiệp của hắc thủ phía sau màn là đây chứ đâu. Bảo sao “Dây linh thể” của Rosago chính là một trong những năng lực khó đối phó nhất với Người Phi Phàm Danh sách cao trở xuống…
Cơ mà nó cần thời gian, khống chế không thể một phát ăn ngay được, nhất định phải cần một quá trình đi sâu từng bước cho đến khâu hoàn thành cuối cùng. Với tình trạng hiện giờ, mình cần mất tầm 20 giây. Nhưng theo đà tiêu hóa của ma dược, thời gian sẽ rút ngắn thấy rõ. Đến lúc hoàn toàn tiêu hóa “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” rồi thì cần chưa đến 5 giây. Ừm, trước khi phát sinh hiệu ứng thì mục tiêu không thể phát giác, song hẳn kẻ sở hữu năng lực tiên đoán nhất định thì vẫn có thể nhận ra…
Một khi mục tiêu đã bị “Dây linh thể” khống chế sơ bộ, tư duy sẽ trì hoãn, động tác hóa đình trệ, cơ thể thì cứng ngắc, cuối cùng dần dần phát triển thành một con rối, một bù nhìn. Nếu “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” có bạn đồng hành trong quá trình này thì lại càng dễ giải quyết một mục tiêu vốn đã bị cưỡng ép chế ngự. Ừm, còn giả sử linh thể kẻ địch không đủ cứng cỏi, thì riêng “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” cũng đủ sức rút súng hoặc dùng vật phẩm thần kỳ, tự hòa nhạc phối khí với bản thân cũng đủ xài rồi.
Nếu quá trình khống chế không bị gián đoạn bởi một sức mạnh ngoại lai, mục tiêu sẽ biến thành bù nhìn chỉ sau năm phút. Nói cách khác, hắn đã thực sự chết, không còn cách nào nghịch chuyển. Khi đã tiêu hóa toàn bộ ma dược, thời gian chuyển hóa bù nhìn sẽ rút ngắn hẳn.
Số lượng bù nhìn tối đa mình có thể thao túng hiện giờ là một, còn sau này thì chưa tính được, nhưng trăm phần trăm là sẽ tăng lên, có vẻ cực hạn dừng lại ở ba.
Điều này không chỉ cần thời gian mà còn có hạn chế về mặt khoảng cách. Giờ mình mới chỉ trông thấy “Dây linh thể” trong bán kính 100 mét, còn muốn thao túng chúng thì phải bước vào phạm vi cách đối phương 5 mét…
Trong lúc thao túng bù nhìn, tạm thời mình không thể cách nó quá 100 mét, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ tăng lên thôi.
Ha, ngoài giữ nguyên các năng lực phi phàm vốn có, bù nhìn vẫn có thể sử dụng vật phẩm thần kỳ hay Vật Phong Ấn như thường, mà còn tiêu hao linh tính của chính nó chứ không phải của mình. Song hiển nhiên hành động thao túng nó lại tiêu hao linh tính của mình.
Năng lực này quá phù hợp với mình rồi còn gì. Gặp phải tình huống nguy kịch mà không thể tránh khỏi việc phải đi dò xét, mình có thể sai bù nhìn đi thay. Dù mất nó thì tiếc đứt ruột đứt gan đấy, nhưng vẫn đỡ hơn phải bỏ mạng. Haha, vào hồi ấy, có lẽ trước khi đi đối phó với mình, “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” Rosago vừa mới thực hiện một phi vụ nên mới đánh mất bù nhìn. Ừm, chắc chắn gã cũng chưa tiêu hóa hoàn toàn ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, nên mới không thể sơ bộ khống chế mình trong thời gian chờ mở cửa, thành thử chỉ có thể vào nhà, trò chuyện mặt đối mặt.
Tóm lại, không hổ là năng lực phi phàm của Danh sách 5! Vả lại, các năng lực của mấy Danh sách trước cũng tăng cường 50%, thậm chí nhiều hơn…
Đáng mong đợi quá đi thôi, không biết với bao nhiêu năng lực kỳ dị quỷ quái thế này, Danh sách 4 sẽ có sự thay đổi về chất ra sao nhỉ… Hầy, đến cả tên của nó mình còn chả biết… Kết thúc đợt kiểm tra cơ thể toàn diện, Klein trầm ngâm soi chiếu bản thân.
Rồi, dựa trên kinh nghiệm thiết lập công tắc đóng mở linh thị, hắn cũng hạn chế dùng năng lực “Dây linh thể” để tránh nhìn phải thứ không nên nhìn.
Dùng tay trái, chạm ngón cái lên đầu ngón trỏ hai lần để mở, lặp lại sẽ đóng, tay phải cũng thế… Hắn dừng đăm chiêu mà nhìn về trước, trông thấy mấy mỹ nhân ngư còn lại đã quay về đây, tò mò dùng đôi mắt xanh biển ngập nước quan sát hắn.
Nhớ đến chuyện nếu không có tiếng hát của thứ sinh vật này, không có nghi thức đơn giản ấy, chắc chắn bản thân đã mất khống chế, biến thành đồng loại với Vật Phong Ấn 2-049, Klein nở nụ cười thân thiện.
Bị ảnh hưởng bởi bùa chú, đám mỹ nhân ngư cũng khẽ hé môi, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Bờ môi tím nhạt hoặc đỏ thẫm lần lượt hé mở, Klein trông thấy hàm răng của chúng: nhọn hoắt như răng sói, xếp đều tăm tắp, sáng bóng, trắng ởn, rỉ ra chất dịch đặc quánh.
Klein đứng hình, nhận ra phát hiện này còn khó chấp nhận hơn cả một con quái vật thực thụ.
Hắn vốn đã làm tốt công tác tư tưởng, mặc định sẵn đám mỹ nhân ngư chỉ là một loài sinh vật biển thôi. Thế nên, ngộ nhỡ chúng có điên loạn thế nào, đáng sợ ra sao, hắn vẫn vững tin bản thân có thể thích ứng được. Song tình hình bấy giờ lại nằm ngoài điều hắn dự tính. Có thể dễ dàng thấy rằng mỹ nhân ngư rất xinh đẹp, mang vẻ quyến rũ nữ tính, chiếc đuôi cũng đem lại tính thẩm mỹ độc đáo, vậy mà lại sở hữu hàm răng dữ tợn và tởm lợm đến thế. Sự đối lập cực điểm ấy khiến Klein phải rửa mắt mà quay đi ngay.
Hắn vẫy tay, nhanh chóng rút ra một tấm bùa chú lĩnh vực “Hải Thần” rồi tạo cơn gió lốc có thể kiểm soát khác, đẩy chiếc xuồng quay về với Tàu Tương Lai.
Dọc đường, Klein không khỏi nghiền ngẫm lại cảm giác vừa rồi:
Hóa ra tiếng hát của mỹ nhân ngư là một loại trung hòa và cân bằng. Nếu không thì hầu hết “Người Không Mặt” đã chẳng thể chống chọi lại sự ăn mòn đến từ “Dây linh thể” của ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” rồi. Và thế là trực tiếp mất khống chế luôn. Ha, loại may mắn như con rắn biển Kalvetua không tính, nhưng chắc cũng vì thiếu nghi thức nên nó mới tương đối nhỏ yếu.
Trên lý thuyết mà nói, miễn là có âm thanh hay năng lực phi phàm đem tới hiệu quả tương tự vậy thì sẽ thay thế được tiếng ca mỹ nhân ngư. Nhưng nếu không tự mình trải nghiệm thì khó mà nói lên điểm khác biệt nhỏ nào. Do đó, không phải cường giả Danh sách cao thuộc đường tắt ‘Thầy Bói’ thì chẳng dễ dàng gì cung cấp được gợi ý hữu hiệu.
Trong lúc hắn vẫn ngẫm nghĩ miên man, chiếc xuồng đã về tới Tàu Tương Lai. Klein túm vào dây thừng, khoan thai leo lên boong tàu.
Anderson Hoods đứng bên mạn thuyền, khúc khích cười:
“Hóa ra anh tìm mỹ nhân ngư là để hoàn thành nghi thức, chứ không phải thu hoạch vật liệu tương ứng.”
“Nhìn là biết.” Klein đáp ngắn gọn.
Anderson nhún vai:
“Đâu, biết thế nào được. Thường thường người ta sẽ đoán anh cần mỹ nhân ngư làm vật liệu, vì loại nghi thức này không xứng với Danh sách 4. Nhưng ai mà ngờ, nhà thám hiểm cấp tướng quân hải tặc như Gehrman Sparrow đây lại mới chỉ có Danh sách 6 thôi á.”
“Chỉ có” cái gì cơ? Klein cố cưỡng lại ý muốn dùng “Dây linh thể” thao túng Anderson.
Phớt lờ ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ sở hữu hào quang tự động khiêu khích, hắn bước vào khoang tàu, chuẩn bị trở về phòng mình.
Vừa đến gần phòng thuyền trưởng, hắn nghe thấy tiếng cánh cửa đối diện mở ra ken két.
Không còn đeo cặp kính nặng nề kia, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya quan sát Gehrman Sparrow với đôi con ngươi tím sẫm hơi xoay chuyển:
“Chúc mừng anh đã thăng cấp thành công.
Tr-Trước đó, ở trong cảnh mơ, có phải tôi đã nói gì rồi không?”
“Cô biết mà.” Klein thờ ơ đáp.
Cattleya im lặng hai giây mới từ từ lên tiếng:
“Anh hỏi về mối quan hệ giữa tôi và ‘Nữ Vương Thần Bí’ à?”
Vừa nói, cô vừa liên tục nhìn ngó quanh quất.
Vì câu hỏi đột ngột của mình nên cô ta đoán ra ngay có khả năng ‘Nữ Vương Thần Bí’ đã lên Tàu Tương Lai rồi? Nói chuyện với người thông minh phải thật cẩn thận mới được… Klein gật đầu. Hắn bước qua người cô rồi trở lại phòng mình, bỏ lại hành lang tĩnh lặng.
Chỉ đến khi hắn mở cửa bước vào trong, mới nghe thấy tiếng Cattleya phát ra từ phòng thuyền trưởng vang vọng khắp toàn bộ con tàu:
“Lên đường trở về.”
Trong phòng mình, Klein chờ vài phút mới lại vào buồng vệ sinh. Hắn bố trí nghi thức một lần nữa, ném Đói Khát Ngọ Nguậy đang ngày càng cáu bẳn vì thiếu ăn lên phía trên sương xám.
Xong xuôi đâu đấy, hắn chưa vội rời đi mà vẫy tay triệu hồi Mồi Lửa méo mó đã biến thành màu sắt đen đến trước mặt.
Sau khi nghiên cứu một hồi, Klein đặt Mồi Lửa vào trong hộp thuốc lá sắt, ném nó về lại đống tạp nham.
Dù chiếc găng tay đắt đỏ ấy đã thành đồ phế, Klein vẫn tin chắc món rác này sẽ còn có lúc hữu dụng.
Ngay sau đó, hắn chầm chậm cởi Đói Khát Ngọ Nguậy đã im lìm ra, cũng ném nó vào đống đồ lộn xộn.
Phù… Ngồi lặng khoảng hai giây rồi rời khỏi cung điện hùng vĩ như nơi ở của Cự Nhân, Klein bắt đầu đi sâu vào trong mảnh không gian thần bí phía trên sương xám.
Ở lần thăm dò trước, hắn đã phát hiện ra một cầu thang sáng chói như thể nối lên Thiên quốc. Hắn cho rằng số bậc thang liên quan tới cấp độ Danh sách của hắn, nên thăng cấp xong mới tới đây xác nhận ngay.
Đi hoài đi mãi, cuối cùng Klein cũng trông thấy cầu thang thần thánh được làm từ ánh sáng thuần túy. So với trước kia, nó đã có thêm một bậc, tổng cộng năm bậc.
Quả nhiên… Klein thở dài, không lấy gì làm ngạc nhiên.
Rồi, hắn giẫm lên bậc thang khổng lồ như được tạo ra cho Cự Nhân, hướng thẳng tới bậc cao nhất.
Bấy giờ, khoảng cách giữa hắn và khoảng không ngập sương xám kia không còn quá xa nữa, tưởng như chỉ cần thêm một bậc thang nữa là sẽ chạm tới.
Klein vô thức ngẩng đầu lên, lờ mờ trông thấy thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.