Dịch: 707DefenderOfJustice
Cuối cùng, ông lão tóc mai điểm bạc uống một ngụm trà, thở dài cười nói:
“Thành thật mà nói, hiện tại so với trước kia, tôi đã tốt hơn rất nhiều, tốt hơn rất nhiều người ở đây, như là…”
Ông chỉ vào những kẻ lang thang đang đang núp trong góc tối bên ngoài cửa sổ.
Klein và Mike nhìn theo, trông thấy một nhóm người vô gia cư nằm co quắp trên bãi đất bẩn thỉu để tránh gió, già trẻ gái trai có đủ.
Thời tiết cuối thu rét lạnh thế này, chắc họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lúc này, Klein để ý ở bên kia đường có một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi, mặc váy áo rách rưới cũ kỹ nhưng sạch sẽ, đầu tóc chải gọn gàng.
Người phụ nữ lớn tuổi có mái tóc muối tiêu, mang vẻ khốn đốn của đám người lang thang, nhưng vẫn cố chấp không chen chúc với nhóm người kia, chỉ bước chậm rãi trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào quán cà phê một cách chết lặng.
“Đó cũng là một người đáng thương.” Người lang thang ăn nốt miếng bánh mì đen còn thừa cũng vừa nhận ra người đàn bà cao tuổi kia, thở dài “Nghe nói trước kia bà ta có cuộc sống khá tốt đẹp, chồng làm thương nhân ngũ cốc, còn có một đứa con hoạt bát. Không may về sau bị phá sản, chồng con chẳng được bao lâu liền mất. Bà ấy khác với chúng tôi, thật đấy, để ý một chút là thấy được… Hầy, bà ấy chắc cũng không còn chèo chống được bao lâu nữa, trừ phi luôn may mắn được nhận vào trại tế bần.”
Vừa nghe, biểu cảm Mike vừa chuyển từ trầm tĩnh thành ủ dột, anh ta chậm rãi thở hắt ra, nói:
“Tôi muốn phỏng vấn bà ấy, lão có thể mời bà ấy đến đây không? Có thể ăn uống bất cứ thứ gì.”
Ông lão không hề thấy ngạc nhiên với yêu cầu này, chỉ nhìn Klein rồi lại nhìn Mike, như muốn nói, hai người quả thật là đồng nghiệp của nhau.
“Được, tôi chắc chắn bà ấy rất nguyện ý.” Ông ta uống một ngụm nước trà, đứng ra đi ra khỏi quán cà phê dầu mỡ.
Không lâu sau, người đàn bà cao tuổi mặc trang phục cũ rách nhưng chỉnh tề đi theo ông lão đến, khuôn mặt vốn tái nhợt cũng bớt đi nhờ hơi ấm trong quán cà phê.
Bà run rẩy không ngừng, như muốn đẩy hết khí lạnh khắp cơ thể ra ngoài từng chút một, cũng hấp thu không khí nóng ấm của quán cà phê vào trong. Dù đã ngồi xuống ghế, bà ta cũng phải mất đến mười phút mới hoàn toàn được sưởi ấm.
“Bà có thể chọn bất cứ thứ gì mình muốn, đây là thù lao phỏng vấn.” Klein thay Mike nói một câu.
Sau khi Mike gật đầu, người đàn bà cao tuổi cẩn thận chọn bánh mì nướng, kem chất lượng thấp và cà phê, rồi cười nói:
“Tôi nghe nói, nếu lâu ngày không ăn gì thì không nên ăn đồ quá dầu mỡ.”
Rất lịch thiệp, rất tự trọng, không hề giống một kẻ lang thang chút nào… Klein vô thanh cảm thán.
Trước khi đồ ăn được đem đến, Mike tùy ý hỏi:
“Bà có thể kể rõ chuyện mình trở thành người lang thang như thế nào không?”
Người đàn bà nhiều tuổi lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, cười chua xót, nói:
“Chồng tôi là thương nhân ngũ cốc, chuyên thu mua các loại hạt trong nước. Nhưng từ khi “Dự luật ngũ cốc” bị bãi bỏ, chúng tôi liền nhanh chóng phá sản.”
“Ông ấy tuổi đã cao, bị chuyện này đả bại, thân thể dần suy sụp, không lâu sau thì mất.”
“Con trai tôi là một thanh niên trẻ tuổi xuất sắc, vốn luôn đi theo cha học hỏi làm ăn. Vì không chịu nổi cú shock ấy, cuối cùng vào một đêm không trăng, liền nhảy xuống sông Torquack.”
“Lần tự sát đầu bất thành, nó bị đưa lên tòa trị an. Cảnh sát lẫn quan tòa đều tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cảm thấy nó làm tốn thời gian của họ.”
“Nếu muốn tự sát thì làm yên tĩnh và thành công ngay đi, đừng làm phiền chúng ta… Ừ, hẳn đó là những gì bọn họ muốn nói, nhưng cảm thấy như vậy thì quá trực tiếp.”
“Con tôi bị nhốt vào ngục giam. Không lâu sau thì tự sát lần thứ hai và thành công.”
Người phụ nữ lớn tuổi nói rất bình tĩnh, tựa như đây không phải chuyện mà bà đã trải qua.
Nhưng không biết vì sao, Klein lại cảm nhận được sự bi ai mãnh liệt.
Bi thương tại tâm chết… Hắn chợt nhớ lại cuộc đời trước có câu nói này.
Ở thế giới này, tự sát là hành vi không chỉ bị nghiêm cấm bởi các đại giáo hội, mà còn bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.
Về nguyên nhân, Klein hiểu rất rõ lý do. Đầu tiên, rất nhiều người tự sát chọn cách nhảy sông, nếu không được phát hiện kịp thời, sẽ có xác suất nhất định biến thành quỷ nước. Tiếp theo, người tự sát thường có cảm xúc không được bình thường, nếu cố kết thúc sinh mạng ở trạng thái này, đồng nghĩa với “hiến tế”, có khả năng sản sinh cộng hưởng với một số thực thể quỷ dị đáng sợ.
Do đó, xác chết của họ và vật phẩm xung quanh sẽ mang những nguyền rủa kỳ lạ, gây nguy hiểm cho người khác.
Đây rất có thể là nguồn gốc của ‘Búp Bê Vải Xui Xẻo’ cất trữ ở phía sau cửa Chianese thành phố Tingen.
Vì vậy, bảy đại Giáo hội Chính thống đều nghiêm cấm các tín đồ tự sát thông qua học thuyết của từng giáo phái, hoàng gia cũng thúc đẩy lập pháp tương ứng.
Đương nhiên với Klein, chuyện này khá buồn cười. Một người muốn tự sát còn sợ bị pháp luật trừng phạt sao?
Mike ghi chép lia lịa, đang định nói thì bồi bàn đã bưng đồ ăn và cà phê tới.
“Bà cứ ăn no trước đã, rồi chúng ta trò chuyện tiếp.” Mike chỉ bánh mì nướng.
“Được.” Người phụ nữ lớn tuổi ăn đồ ăn từng chút một, trông rất có văn hóa.
Không gọi nhiều đồ nên bà ta ăn rất nhanh đã xong bữa.
Sau khi miễn cưỡng uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, bà ta xoa xoa thái dương, khẩn khoản cầu xin:
“Tôi có thể ngủ một giấc trước không? Bên ngoài lạnh quá.”
“Không thành vấn đề.” Mike không do dự đáp lại.
Người phụ nữ lớn tuổi cảm kích nói mấy tiếng cám ơn, rồi ngồi co ro trên ghế ngủ thiếp đi.
Mike nhìn ông lão bên cạnh, nói:
“Hình như lão rất quen thuộc với nơi này? Tôi muốn mời lão làm người dẫn đường cho chúng tôi, 3 saule một ngày thì thế nào? Tôi xin lỗi, tôi quên chưa hỏi tên lão.”
Người đàn ông già cả kia vội lắc đầu:
“Không, không, thế này nhiều quá. Một ngày ở bến cảng, có khi tôi cũng chỉ kiếm được 1 saule thôi.”
“Cứ gọi tôi lão Kohler là được rồi.”
“Vậy, 2 saule một ngày, lão xứng đáng nhận nó.” Mike giải quyết dứt khoát.
Klein chứng kiến màn thương lượng kỳ quái, dùng giấy lau nước mũi, định gọi thêm một tách cà phê, nhưng rồi cảm thấy có gì không đúng. Hắn quay đầu nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang ngủ với tư thế co ro trên ghế.
Khuôn mặt của bà ta vừa hồng hào lên một chút nhờ uống tách cà phê nóng, giờ lại tái nhợt. Màu sắc khí tràng và cảm xúc đều biến mất.
“…” Klein đứng lên, vô thức thò tay ra kiểm tra hơi thở của người đàn bà lớn tuổi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Mike và Kohler, hắn nặng nề nói:
“Bà ấy chết rồi.”
Mike há hốc mồm, không thốt ra bất cứ lời nào. Lão Kohler thì điểm ba lần ở ngực, cười chua xót:
“Tôi đã biết bà ấy không thể chống đỡ được thêm bao lâu mà…”
“Ở quận Đông, chuyện thế này diễn ra hàng ngày.”
“Ít nhất bà ấy cũng được lấp đầy bụng, được chết ở nơi ấm áp. Tôi hi vọng—ha ha, hi vọng tương lai tôi cũng được như vậy.”
Klein trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Kohler, lão đi gọi cảnh sát đi.”
“Được rồi.” Kohler lại điểm ba lần trước ngực, chạy ra khỏi quán cà phê.
Chủ cửa hàng nhìn qua bên này một chút nhưng cũng chẳng đi đến, như thể đấy chả phải chuyện gì cần quan tâm.
Một lúc sau, một vị cảnh sát mặc đồng phục kẻ caro trắng đen xuất hiện, mang theo dùi cui và súng ngắn bước vào quán cà phê.
Ông ta nhìn người phụ nữ lớn tuổi, hỏi Klein và Mike hai câu, rồi khoát tay:
“Được rồi đấy, các anh chờ người đến đem thi thể đi là được rời khỏi đây.”
“Chỉ thế thôi?” Mike ngạc nhiên.
Anh ta rõ ràng không quen với quận Đông.
Vị cảnh sát kia cười nhạo:
“Ở quận Đông mỗi ngày đều có cả chục vụ như này!”
Ông ta đảo mắt qua Mike và Klein:
“Các anh đều không giống dân cư ở đây. Tên gì? Danh tính gì?”
Mike lấy giấy tờ phóng viên ra, trong khi Klein nói mình là thám tử tư đang bảo vệ anh ta.
Vị cảnh sát kia lập tức nghiêm mặt, nhìn Klein nói:
“Tôi nghi ngờ anh tàng trữ súng bất hợp pháp!”
“Tôi muốn điều tra vật dụng của anh, mong anh hợp tác với tôi; nếu không sẽ tính đây là trường hợp chống lại lệnh bắt giữ!”
Mike bỗng nhiên lo lắng, anh ta biết thám tử tư thường sở hữu súng bất hợp pháp.
Klein mặt không biểu cảm, xòe tay nói:
“Được thôi.”
Hắn để mặc cho vị cảnh sát soát người, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Đợi đến khi thi thể người phụ nữ kia được đưa đi, vị cảnh sát mang vẻ thất vọng cũng rời khỏi đây, Mike mới nắm chặt bàn tay, đấm xuống mặt bàn:
“Một người đang sống sờ sờ vừa đột ngột chết ở đây, ông ta lại chỉ muốn kiểm tra xem có ai sở hữu súng bất hợp pháp?!”
Nói đến đây, anh ta nghiêng đầu nhìn Klein, nghi ngờ hỏi:
“Anh không mang súng?”
Klein lắc đầu, rút súng ngắn và bao đựng từ dưới đáy bàn ra, bình tĩnh nói:
“Là một thám tử, tôi có rất nhiều kinh nghiệm ở phương diện này.”
Làm một "Ảo Thuật Gia", hắn có thể để súng ngắn ngay trước mặt đối phương, cũng có thể khiến đối phương không tài nào phát hiện.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng mua đạn thường, đạn phi phàm lại ném hết lên phía trên màn sương xám. Súng ngắn hiện tại trống rỗng, nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn dùng nó, chỉ cần lúc bóp cò, miệng mô phỏng tiếng “pằng” là được.
Thấy thế, lão Kohler bên cạnh lẩm bẩm:
“Hóa ra cậu là thám tử tư.”
Klein chỉ Mike, thuận miệng giải thích:
“Nhiệm vụ lần trước cũng là quý ngài đây ủy thác cho tôi.”
Mike ngồi đó, không phản bác, trầm mặc một lát rồi nói:
“Mặc dù tôi đã điều tra các băng đảng và chứng kiến cuộc sống bi thảm của những cô gái đứng đường, nhưng vẫn không hiểu rõ tình huống của quận Đông. Xin hãy giúp tôi mở mang tầm mắt về nơi này, để tôi nhìn xem kế hoạch phỏng vấn điều tra này có vấn đề gì không.”
Anh ta vừa nói vừa rút từ mặt trong túi quần áo ra mấy tờ giấy, trải lên mặt bàn quán cà phê.
Klein liếc một cái, nói:
“Phỏng vấn cư dân quận Đông ở các độ tuổi khác nhau?”
“Chuyện này quá phiền phức, tôi nghĩ chúng ta nên chia theo địa điểm. Khu chung cư tốt hơn, có năm đến sáu người chen nhau trong một căn hộ một phòng. Những người kia thì ở góc phố tránh gió, ở băng ghế trong công viên hoặc quán rượu, trại tế bần.”
“Thêm nữa, chúng ta có thể phân chia theo thời gian đi làm và thời gian nghỉ ngơi của họ.”
Mike chăm chú nghe xong, gật nhẹ:
“Không phải ý kiến tồi. Lão nghĩ sao, lão Kohler?”
Lão Kohler bóp mũi nói:
“Tôi không biết đọc… Nhưng tôi cảm thấy ngài thám tử nói có lý.”
Mike nghĩ nghĩ, liền sửa lại kế hoạch rồi nói:
“Vậy chúng ta đến khu chung cư gần đây, chọn ngẫu nhiên một tòa nhà.”