Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 130: Tới tay




Hai chiếc đèn khí gas mỗi bên cây cầu đá lẳng lặng chiếu rọi con đường nhưng chẳng cách nào xua tan được bóng tối bên dưới. Chỉ có ánh trăng đỏ rực từ trên cao hắt xuống mặt đất ngập bùn nâu.

Trốn bên dưới gầm cầu, Nghị viên Vận Mệnh Rejod im lặng một lúc thật lâu, khiến Klein không khỏi nghi ngờ có khi nào đối phương đã qua đời vì vết thương nặng rồi không——hắn đoán may mắn được gia tăng vừa nãy thất bại cũng là do nguyên nhân này.

Ngay khi Klein chuẩn bị mở miệng thăm dò tình hình, Rejod đã ho hai tiếng, trầm khàn đáp:

“Không hổ là một nhà thám hiểm hùng mạnh có thể tạm thời phong ấn xúc xắc…

Tình trạng hiện tại nằm ngoài dự liệu của ta. Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc chuyện gì đã khiến may mắn ta gia tăng cho cậu bị vô hiệu.

Thật đáng tiếc làm sao, ta không thể đi ra, không thể trực tiếp đối mặt với cậu. Bằng không, hẳn ta đã có thể trông thấy sự vật gì đó mà Người Phi Phàm đường tắt khác khó có thể trông thấy, cho dù họ có linh thị khá cao.

Đây là đặc thù mà chỉ đường tắt ‘Vận Mệnh’ mới có.”

Cho nên vấn đề là ở tôi ấy hả? Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ông phải thanh toán 700 bảng kia cho tôi—không, 730 bảng… Klein thầm giễu cợt, nhưng đồng thời vô thức nhớ tới cô nhi Admisol có biệt danh “Quái Vật” ở thành phố Tingen.

Cậu thanh niên ấy tương đương với nửa Danh sách 9, sau khi nhìn thấy Klein đã kêu thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, hai mắt chảy máu, sợ hãi đến mức như vừa gặp phải ác ma.

Đó là do cậu ta có đặc thù của đường tắt ‘Bánh Xe Vận Mệnh’, nên mới nhìn ra mình có vấn đề, nhìn ra một chút chuyện liên quan tới sương xám sao? Xui thay, vị Nghị viên Vận Mệnh này giờ đang bị thương nghiêm trọng, có lĩnh vực vận rủi bao quanh người, không thể nào nhờ ông ta dò xét giúp được… Đi về hỏi “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine chút xem, có khi ngài ấy lại biết gì thì sao. Cơ mà con đường tắt này cũng có khí chất giả thần giả quỷ bỏ xừ, chắc gì ngài ấy đã nói thẳng cho mình. Khả năng cao cũng chỉ đáp vài câu mơ hồ, mấy lời lập lờ nước đôi là cùng… Klein vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc:

“Thế ông định làm gì?”

Rejod thở dài:

“Cậu kêu Darkwill tới đây, ta sẽ gia tăng may mắn cho cậu ta, để cậu ta thay cậu tới sòng bạc thắng tiền.”

Dựa vào tên quán trọ mà Nghị viên Rejod nói, Klein nhanh chóng tìm thấy dược sĩ béo Darkwill. Thế rồi, xách theo vali hành lý và gậy batoong, hắn đờ đẫn nhìn đối phương liên tiếp ăn tiền trong những sòng bạc lớn, đến nửa đêm đã thu hoạch được 750 bảng.

Sau khi số dư 730 bảng tới tay, Klein mới nhận thức rõ một vấn đề:

Nguyên nhân may mắn trước đó bị mất hiệu lực là do hắn!

Sao lại thế được nhỉ? Klein cất chiếc ví dày cộp thật kỹ, tự nhủ.

Hắn nhanh chóng nghĩ tới màn sương mù xám trắng vô hình quanh người, ngờ ngợ ra lý do.

Sau khi thăng cấp lên “Người Không Mặt”, sương xám đã đan dệt với hiện thực đến một mức nhất định. Nó không chỉ giúp mình che đậy tiếng lẩm bẩm không quá mạnh, mà còn phá hoại bất kỳ ảnh hưởng nào muốn thay đổi vận mệnh của mình trong một phạm vi nhất định? Vì thế, may mắn mà vị Nghị viên kia cho mình mới vô hiệu?

Dựa trên logic này, hẳn vận rủi ở một trình độ nào đó cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến mình được.

Hơ, cái quái gì vậy? Vừa để mình không đến mức đen thui như mực, nhưng cũng làm tan vỡ giấc mơ trở thành kẻ may mắn của mình luôn… Klein âm thầm lắc đầu, cùng Darkwill và cú mèo trở lại cầu đá, đưa phương thức triệu hồi người đưa tin của mình cho Nghị viên Vận Mệnh Rejod để ông có thể báo cho hắn khi có tin tức gì về món vật phẩm thần kỳ sở hữu lực công kích mạnh.

Xong xuôi đâu đấy, Klein đảo qua thành phố cảng trên Đảo Olavi tìm một quán trọ, đặt một phòng bình thường và ở lại.

Backlund, buổi sáng.

Emlyn White bước đi dưới bầu trời âm u mình yêu thích, xuyên qua lớp sương mù không dày như vào tháng 11 hay tháng 12, một lần nữa đặt chân tới trước cửa căn hộ số 7 phố Pinster ở quận Bắc.

Kéo chuông cửa xong, anh ta đứng thẳng người, khẽ hất cằm lên kiên nhẫn chờ.

Leonard mở cửa, nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai nhưng khó ưa kia, nhường lối mặc cho đối phương đi vào.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần dài đen ở nhà như cũ, nhưng đã khoác thêm một chiếc áo gile sẫm màu không có cúc cài bên ngoài.

“Anh đã cân nhắc xong chưa?” Leonard mỉm cười hỏi.

“Không thành vấn đề.” Vì không phải tiền của mình, Emlyn chẳng định mặc cả.

Thậm chí anh ta còn cho rằng, với thái độ mà đối phương biểu hiện ra hôm trước, mặc cả ngược lại còn khiến giá tăng thêm.

Leonard khẽ gật đầu, bật cười:

“Giàu quá nhỉ.”

Tôi đây biết rõ anh đang muốn tán nhảm đấy… Emlyn thầm hừ một tiếng, mở miệng:

“Đây không phải vấn đề anh cần quan tâm.”

Nói xong, anh ta nâng chiếc vali da nhỏ trong tay, mở ra, để lộ 7000 bảng tiền mặt.

Leonard cầm từng xấp ra, cẩn thận kiểm tra một lúc.

Thế rồi, anh tháo chiếc găng đỏ trên bàn tay trái xuống, đưa cho Emlyn:

“Đây chính là vật phẩm thần kỳ mà anh cần, nó có thể ngụy trang thành nhiều màu sắc khác nhau.

Nó được gọi là Mồi Lửa, có thể gia tăng sức quyến rũ của người khác, khiến lời nói của họ mang sức thuyết phục rất lớn. Nó có thể đánh cắp năng lực phi phàm của một mục tiêu trong phạm vi 50m, càng hiểu rõ về mục tiêu thì sẽ càng đánh cắp trúng năng lực người sử dụng muốn. Còn càng thiếu hiểu biết về mục tiêu, tỉ lệ sẽ càng ngẫu nhiên, chỉ dựa vào may mắn.

Khi mục tiêu cao hơn Danh sách 6, sẽ có khả năng thất bại. Danh sách càng cao, xác suất thất bại càng lớn.

Sau khi đánh cắp thành công, mục tiêu sẽ mất đi năng lực phi phàm kia, ít nhất phải qua 12 giờ mới khôi phục lại. Còn chủ nhân của Mồi Lửa thì có thể sử dụng thành thạo, duy trì được khoảng 10 phút.

Mà sở dĩ nó đắt là vì tác dụng phụ của nó rất nhỏ.”

Im lặng nghe đối phương giới thiệu về món vật phẩm thần kỳ tên Mồi Lửa này xong, Emlyn cực kỳ hứng thú, hỏi:

“Nó có tác dụng phụ thế nào?”

Leonard tiện tay hất tóc, cười:

“Một là lúc đeo nó, có khả năng không nhỏ sẽ đánh mất một vật phẩm trên người. Hai là sau khi sử dụng, bản thân sẽ tự mất một năng lực phi phàm trong vòng 12 giờ, nhưng cũng chỉ mất đúng một loại trong thời gian này thôi. Nói cách khác, dù có sử dụng bao nhiêu lần, cũng sẽ chỉ mất một loại.”

“So với vô vàn Vật Phong Ấn mà tôi biết, quả thực tác dụng phụ của nó rất nhỏ.” Emlyn hắng giọng, khẽ gật đầu.

Anh ta nhận găng tay Mồi Lửa, cẩn thận kiểm tra một hồi rồi mới lấy từng xấp tiền mặt trong vali da ra đặt trên mặt bàn trà.

Sau đó, anh ta đặt găng tay vào vali da chứ không trực tiếp đeo vào.

Xách vali da lên, Emlyn trở về giáo đường Bội Thu bằng đường cũ, tiến vào phòng linh mục, bố trí nghi thức hiến tế.

Cánh cửa thần bí hư ảo mơ hồ mở ra, găng tay màu đỏ xuyên qua hư không u ám trầm thấp, sắp tiến lên phía trên sương xám.

Đúng lúc găng tay tiếp xúc vào mặt ngoài sương xám, một khuôn mặt người méo mó đáng sợ đột ngột nổi lên.

Nó liên tục bốc hơi, lại gắng sức duy trì.

Thấy cảnh ấy, Klein cũng chẳng ngạc nhiên. Dù sao lão già trong cơ thể Leonard cũng là một Thiên Sứ thuộc đường tắt ‘Kẻ Trộm’. Nếu phân thân Amon đã làm được, đương nhiên Thần cũng có thể làm được.

Đối với việc này, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tin tưởng dù đối phương có thật sự đạt tới cấp độ như Amon kia, bản thân hắn cũng có thể thanh trừ được không khí tương ứng mà không khiến đối phương phát hiện ra sự tồn tại của sương xám, từ đó muốn ra tay với ‘Mặt Trăng’ Emlyn.

Cầm Quyền Trượng Hải Thần đã bày ra trước mặt, Klein dùng thái độ bề trên khiến những viên “đá quý” xanh lam cùng sáng lên.

Đột nhiên, ánh sáng bạc trắng chiếu rạng phía trên sương xám, từm chùm chớp sét mang theo chút sức mạnh của sương xám ào ào rơi xuống khuôn mặt người bé xíu như mưa rào.

Còn chưa kịp kêu thảm, khuôn mặt người kia lập tức tiêu tán mất tăm mất tích, để lại một con côn trùng bán trong suốt đã chết với mười hai vòng tròn trong suốt.

“Con Trùng Thời Gian”… Nhưng yếu hơn hẳn so với Amon nhỉ… Klein nhủ thầm, vẫy tay khiến chiếc găng màu đỏ và côn trùng quen thuộc kia bay tới.

Sau khi xem xét tỉ mỉ, hắn đã xác nhận con trùng này cơ bản giống hệt con mà phân thân Amon để lại.

Lão già trong người anh bạn thi nhân cùng một Danh sách với Amon, Danh sách 1? Không, không nhất thiết, có lẽ đây chỉ là đặc thù của một trong các Danh sách cuối…

N-Nếu đúng là một Danh sách 1, cân nhắc tới việc Amon là con của Chúa Sáng Thế, là Vua Thiên Sứ, không chừng Thần còn dung hợp cả Tính Độc Nhất hoặc một phần đặc tính Danh sách 1 khác rồi ấy chứ… Klein nảy ra suy đoán, nhưng không cách nào chứng thực.

Về phần “Con Trùng Thời Gian” đã chết kia có thể làm gì, lúc nào thì linh tính sẽ tiêu tán hết, vì khuyết thiếu tri thức tương ứng, hắn chỉ có thể tiện tay ném vào trong đống đồ lộn xộn.

Backlund, số 7 phố Pinster.

Leonard Mitchell ngồi trên ghế sofa, nhắm nghiền mắt, gác hai chân lên bàn trà, giống như đang nghỉ một khoảng ngắn để bù cho cả đêm tỉnh táo.

Không biết bao lâu sau, anh bỗng mở to mắt, nén giọng xuống:

“Sao rồi? Ông đã xác định được kẻ thật sự muốn mua Mồi Lửa chưa?”

Ngay sau đó, một giọng nói hơi già nua vang lên trong đầu anh:

“Không khí ta để lại đã bị thanh trừ, bị thanh trừ hoàn toàn, triệt để.”

“Thế ông có phát hiện ra gì không?” Leonard rút hai chân về, trầm giọng hỏi.

Giọng nói già nua thở dài:

“Không.

Ta còn chưa kịp phản ứng, mọi thứ đã kết thúc.

Nếu ta mà đang trong trạng thái tốt nhất thì đã có thể nắm chắc được manh mối tương ứng rồi. Xui thay, ta đã suy yếu thế này suốt nhiều năm.”

Leonard trầm mặc vài giây, lắc đầu nói:

“Vậy cứ tạm thời coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Phía trên sương xám, Klein vừa lắng nghe lời cầu nguyện của Emlyn, vừa ghi lại thông tin anh ta mô tả về món vật phẩm thần kỳ, vừa lật qua lật lại găng tay Mồi Lửa kia để kiểm tra.

“Haha, vậy là giờ tay phải mình cũng có găng rồi.” Hắn bật cười, lẩm nhẩm.

Sau khi cẩn trọng cất nhắc, Klein từ bỏ suy nghĩ lập tức thử đánh cắp ô nhiễm tinh thần của Chúa Sáng Thế Chân Thực bên trong Con Mắt Đen Kịt. Đây là vì hắn muốn đảm bảo sự thành công, hy vọng có thể giành cơ hội đến đúng thời điểm đã điều chế xong ma dược “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”——dựa trên ghi chép của Thành Bạch Ngân, dù không dùng sương xám che đậy, thao tác ấy cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa, với sương xám, sẽ không còn nảy sinh thêm tai nạn nào, dù có là ô nhiễm tinh thần do Chúa Sáng Thế Chân Thực để lại.

Bình thường cũng có thể sử dụng Mồi Lửa mà. Ừm, lúc cần dùng nó, nhất định phải ném hết tiền, đồng hồ bỏ túi và mấy vật phẩm thần kỳ khác lên phía trên sương xám, không thể để mất thứ gì được… Thật ra, kể cả mình không làm thế thì vấn đề vẫn nhỏ thôi. Mình là “Thầy Bói” cơ mà, mất đồ lại sợ không tìm thấy chắc? Haha, khi chiến đấu bình thường, tay trái Đói Khát Ngọ Nguậy, tay phải Mồi Lửa. Nghĩ thôi cũng thấy dữ lắm rồi… Klein chuyển dời suy nghĩ, phát hiện mình đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ liên quan tới ma dược Danh sách 5 “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”, chỉ trừ hai loại vật liệu phụ trợ khá thường thấy.

Hắn thoáng gật đầu, tự nhủ:

Vậy thì chờ đến lúc ma dược “Người Không Mặt” hoàn toàn tiêu hóa thôi!

Sau đó, sẽ là ngồi thuyền của ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ hoặc thuyền ngài ‘Người Treo Ngược’, đến phía đông biển Sonia tìm kiếm mỹ nhân ngư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.