Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 130: Bằng chính mình




Dịch: 707DefenderOfJustice
***
Sau cuộc trao đổi riêng giữa ‘Thế Giới’ và ‘Mặt Trời’, tụ hội bước vào giao lưu tự do. ‘Chính Nghĩa’ Audrey tỏ ra hứng thú khi hỏi thăm về phong cảnh đặc biệt trên đại dương bao la và những câu chuyện kỳ lạ diễn ra ở đây, còn ‘Người Treo Ngược’ Arges thì lựa lời từ vốn kiến thức của bản thân để miêu tả.
‘Ma Thuật Sư’ Filth yên lặng lắng nghe, dần dần có cảm hứng viết nên một bộ tiểu thuyết về một vị Vua Hải Tặc, hắn bắt giam một nữ hành khách làm tù binh, rồi cùng nàng trải qua một cuộc tình xen lẫn yêu hận, vừa kỳ ảo lại vừa thực tế.
‘Mặt Trời’ Dereck thì chỉ có thể căn cứ vào những bức họa trong thành Bạch Ngân và từng lời miêu tả, cố tưởng tượng xem đại dương bao la trông như thế nào.
Cuối cùng, Klein với linh tính dần khô kiệt tuyên bố tụ hội Tarot lần này kết thúc. Hắn nhanh chóng trở về thế giới thực, ngủ bù buổi trưa.

7 giờ 30 phút tối, quận Hoàng Hậu, bên trong một căn phòng của vị quý tộc nào đó.
Filth mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu. Sau bao nhiêu ngày, cô lại một lần nữa tham gia tụ hội do ngài A tổ chức.
Cô ngồi yên lặng trong góc, giả vờ tùy ý nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ngài A ngồi một mình trên ghế sofa, trông có chút khác biệt so với khi trước.
Đây không phải là sự khác biệt về diện mạo hay khí chất, vì gương mặt đối phương được giấu hoàn toàn dưới cái bóng tối đen của chiếc mũ trùm đầu, Filth không thể thấy rõ điều gì.
Cô thấy được sự khác biệt gần như là nhờ vào trực giác.
So với trước kia, ngài A không còn cảm giác nhàn nhã, lãnh đạm, luôn ở thái độ kẻ bề trên nhìn xuống mọi người. Hôm nay hắn tựa như rất ngột ngạt, như đang cố kiềm chế cái gì, mang cho người khác cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trong quá khứ, ngài A giống như một ngọn núi lớn. Bây giờ hắn càng giống một con rắn độc đang ưỡn lưng nhìn thẳng, thè lưỡi phun độc… Tiểu thuyết gia Filth có doanh số bán chạy bỗng cảm thấy may mắn vì đã giấu đi chuyện hội Tarot, không để Hugh biết mình đang tìm vật phẩm phi phàm lĩnh vực Mặt Trời, không rủ bạn cùng đi đến đây.
Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, một mình mình cũng tẩu thoát dễ hơn nhiều… Filth chạm chiếc vòng tay chỉ còn lại hai viên đá.
Cô không vội vàng viết nhu cầu lên tờ giấy đưa cho người hầu, mà kiên nhẫn ngồi quan sát một lúc.
Đây không phải sự cẩn thận vốn có, mà là rút ra từ những bài học quá khứ đã để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Chiếc vòng tay chỉ còn có hai viên đá chính là bằng chứng.
Chờ hơn mười phút, cuối cùng cô cũng cầm tờ giấy và chiếc bút để trước mặt lên, dùng hết sức viết ra những dòng chữ vặn vẹo:
“Cần mua vật phẩm thần kỳ hoặc vũ khí phi phàm mạnh mẽ lĩnh vực Mặt Trời.”
Đưa tờ giấy cho người hầu, Filth nhìn quanh một vòng nữa, nhưng cô không thể nào tìm thấy vị tín đồ ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’, người lần trước đã giúp tiến hành nghi thức tịnh hóa và trừ tà cho cô, giữa các lớp ngụy trang và mặt nạ.
Những cuộc giao dịch diễn ra liên tục khi người hầu đi tới đi lui như con thoi. Toàn bộ đại sảnh mang không khí yên tĩnh mà có trật tự.
Sau một cuộc trao đổi ở thời điểm giữa tụ hội, yêu cầu của Filth được viết vào chính giữa hai tấm bảng đen.
Không lâu sau, cô nhận được phản ứng từ người hầu.
“Vật phẩm thần kỳ: Nhẫn ‘Vòng Ánh Sáng’. Nó có thể biến người đeo trở thành Sứ Giả Ánh Sáng, người hầu của Mặt Trời, miễn dịch nhiều loại bệnh tật, nắm giữ lực lượng thần thánh. Người đeo có thể triệu hồi một chùm sáng lóa mắt, sử dụng không ít pháp thuật lĩnh vực Mặt Trời. Nó có thể tịnh hóa tử linh trong phạm vi năm mươi mét, là khắc tinh của sinh vật này.”
“Nếu người đeo được công nhận bởi chiếc nhẫn, năng lực được nâng cao; nếu không thì bị suy yếu đi.”
“Vấn đề duy nhất là nếu thường xuyên sử dụng, sẽ dần biến thành tín đồ “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, sẽ tuân thủ giáo lý, ca ngợi Mặt Trời từ tận đáy lòng.”
“Nếu ngươi muốn có nó thì trả 9000 bảng tiền mặt. Ta có thể đợi ngươi gom tiền.”
9000 bảng? Filth há hốc mồm, tưởng đối phương đang muốn cướp của.
Số tiền này lớn đến nỗi dù cô có muốn mượn cũng chẳng thể mượn được từ ai!
Trừ khoản đặt cọc để ám sát đại sứ Entis ra, cho đến giờ tất có cộng tất cả các loại tiền lại, cô cũng chưa thấy nhiều như thế này!
Người có được 9000 bảng tiền mặt, dù có ở Backlund, thì vẫn tuyệt đối được coi là một phú ông!
Mặc dù mình biết vật phẩm thần kỳ đều rất đắt đỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ có thể đắt đỏ đến mức độ này… Chẳng lẽ người này tham gia tụ hội chỉ để lấy 9000 bảng rồi cao chạy xa bay khỏi giới phi phàm, an tâm hưởng thụ cuộc sống? Filth hít một hơi thật sâu, trong một khoảng thời gian không dám đáp lại lời đối phương.
Cô làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra trong khoảng mười phút, nhưng chờ mãi mà không còn ai đáp lại yêu cầu của cô, cũng không có ai phản ứng với vũ khí phi phàm đắt đỏ kia, liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Xác nhận bốn bề đều đã vắng lặng, cô khép cánh cửa nhà vệ sinh lại, tụng niệm tôn danh của ngài ‘Kẻ Khờ’, kể lại chuyện vừa rồi qua lời cầu khẩn, cũng mời Thần truyền đạt lại cho ‘Thế Giới’.
Nghe thấy âm thanh trùng điệp hư ảo, Klein cấp tốc tiến lên màn đám sương xám vô biên vô tận, nắm giữ sơ bộ tình huống.
9000 bảng? Hắn mặc niệm con số này, biểu cảm có chút vặn vẹo.
Sau khi vô thanh tính toán khoản tiền có thể kiếm được trong thời gian ngắn hạn, hắn thở hắt ra, biến hóa ra “người giả” ‘Thế Giới’, thao túng hắn đáp lại:
“Vật phẩm thần kỳ này có vấn đề ảnh hưởng quá nghiêm trọng, tôi cũng không muốn trở thành tín đồ Mặt Trời.”
“Cô không cần quan tâm đến chuyện này nữa, chúng ta giao dịch bằng tiền mặt.”
“Thanh toán 450 bảng, phối phương ‘Bậc Thầy Ảo Thuật’ sẽ là của cô.”
Vừa dứt lời, Klein cắt đứt liên hệ. Hắn nhìn ‘Thế Giới’ biến mất, đưa tay xoa xoa trán, lẩm bẩm:
“Tiếp theo chờ quý cô “Người Man Rợ” có thể đem loại vật phẩm gì đến…”
“Còn không thì đành mua chiếc trâm ngực của quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ vậy.”

Bên trong phòng vệ sinh, Filth nhẹ nhàng thở ra, biểu hiện sau khi trở về sẽ ngay lập tức cử hành nghi thức hiến tế.
Thật đáng tiếc vì giờ chưa có được phối phương, nếu không mình đã nhân cơ hội tìm chút vật liệu phi phàm ở tụ hội này… Cô trở lại đại sảnh, ánh mắt tập trung vào hai tấm bảng đen.
Filth không phản ứng gì với tờ giấy trước, cũng chẳng có ý định mặc cả, vì dù đối phương có giảm giá thêm 1000 bảng, cô cũng không có tiền mua. Mà quan trọng hơn là cô cảm thấy ‘Thế Giới’ cũng không gánh nổi.
Cô một mực bàn quan đến khi tụ hội kết thúc. Cũng vì sự thay đổi của ngài A, cô không trò chuyện với ai, cũng không dám nán lại, mau chóng rời khỏi tòa nhà.
Qua hơn chục phút, tụ hội thật sự kết thúc, chỉ còn lại ngài A và các người hầu.
Ngài A thong thả đứng lên, đi dọc xuống tầng hầm.
Đột nhiên, hắn khẽ cong đầu gối, ngã xuống đất, lăn trên mấy bậc thang.
Hắn gục tại chỗ, cái bóng dưới chân nhanh chóng trở nên đỏ thẫm.
Huyết nhục của hắn chảy xuống hòa tan lẫn vào với cái bóng, khiến cái bóng kia trông giống như vừa được tách ra từ cơ thể hắn, một cơ thể hoàn toàn mới, không có da, một con quái vật có hình dạng giống người!
Ha…ha… hơi thở dốc của ngài A dần điều hòa lại, mà trạng thái căng thẳng cũng dần hòa hoãn.
Chỗ huyết nhục vừa tách ra kia cũng lập tức “quay” trở về.
Mọi thứ trở lại bình thường, như không hề có dị biến.
Trong tầng hầm, ngài A bước lên phía trước rồi quỳ xuống, một lần nữa lại sám hối trong nghẹn ngào.
Hắn sám hối về sai lầm lần trước, về việc không đủ cảnh giác đã khiến sự việc chủ nhân hàng lâm bị phá tan.

Thành Bạch Ngân, nhà Dereck Berg.
Dereck trầm mặc đi vòng quanh chiếc bàn vài lần, vẫn chưa thể quyết định. Lý trí nói cho cậu biết lời khuyên của ‘Người Treo Ngược’ là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt những thành viên sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này. Cậu cảm thấy nếu giả vờ mất khống chế, thì không khác gì chối bỏ họ, phản bội họ!
Không còn cách nào khác để cứu bọn họ sao? Mình có nên tìm cơ hội nói cho thủ tịch, rằng tòa Thần miếu bị phá hủy một nửa là thuộc về “Chúa Sáng Thế Sa Đọa”, là Tà Thần nắm giữ đường tắt “Người Chăn Cừu”? Rằng ngài ấy nên cẩn thận trưởng lão Lorwaya, nên thay đổi người phụ trách nhiệm vụ… Nhưng phải giải thích xem mình lấy thông tin này ở đâu đây? Trong mắt họ, ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng giống như Tà Thần mà thôi… Dereck bực bội xoa xoa mái tóc.
Rìu Gió Lốc được đặt ngay trước mặt để cậu có thể cầm vào tay bất cứ lúc nào. Ngoài cửa sổ, mỗi lần một tia sét xẹt qua, từng vệt sáng nhỏ bé lại lóe lên.
Đột nhiên, Dereck dừng bước, ngước mắt nhìn ra khung cảnh nửa sáng nửa tối ngoài cửa, chỉ thấy một bầu trời đen sâu thẳm.
Cậu tựa hồ như nhìn thấy hình ảnh của bố mẹ trước khi chết, cảm thấy nỗi đau đớn thống khổ khi tự tay đâm lưỡi kiếm xuống.
“Không còn thời gian nữa… Nếu không muốn bị nghi ngờ về việc đã phát hiện ra sự tình “Chúa Sáng Thế Sa Đọa”, mình phải chuẩn bị thật tốt…”. Biểu cảm của cậu trở nên vặn vẹo, cậu cắn răng tự lẩm bẩm. Dereck rời khỏi cửa sổ trở lại chiếc bàn, tiếp tục phương thức luyện tập năng lực phi phàm của “Người Cầu Nguyện Ánh Sáng” để rút cạn linh tính.

Biệt thự xa hoa của Bá tước Hall.
Audrey đang nhẹ nhàng quẹt thuốc màu trong phòng vẽ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Khi hầu gái thân cận Annie bước ra mở cửa, cô mới phát hiện người đến chính là mẹ mình, Bá tước phu nhân Kaitlin.
Vị phu nhân này dù đã khoảng năm mươi tuổi, nhưng trông như chỉ mới ba mươi. Mái tóc vàng và đôi mắt xanh cùng vẻ đẹp ung dung ấy đủ hấp dẫn ánh mắt vô số quý ông.
“Mẹ, có chuyện gì thế ạ?” Audrey đặt vật dụng trong tay xuống, đứng lên hỏi trong nghi hoặc.
Bá tước phu nhân nhìn cô con gái còn xinh đẹp hơn cả mình hồi còn trẻ, cười nói:
“Ta vừa tham gia một bữa dạ tiệc. Phu nhân Tara nói rằng con rất hứng thú với tri thức lĩnh vực tâm lý học, muốn tìm một gia sư, có phải vậy không?”
“Vâng, nhưng con vẫn chưa quyết định được…” Audrey tỏ vẻ lưỡng lự nói, giống như mọi khi.
Bá tước phu nhân lẽ nào còn không đoán ra tâm tư của con gái, mỉm cười nói:
“Bà ấy đề cử một người, một vị bác sĩ tâm lý tên Islant. Nếu không thấy có vấn đề gì, ta sẽ phái người đi mời cô ấy đến dạy con học, hai buổi một tuần. Con thấy thế nào?”
“Như mẹ quyết định ạ.” Audrey nở một nụ cười tươi như hoa. “Mẹ, mẹ đến đây ngồi đi. Con đang cần một người mẫu xinh đẹp!”

Buổi sáng thứ ba, từ Báo Sáng Backlund, Klein xác nhận đêm mai ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’ sẽ tổ chức một tụ hội.
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, không còn lo sẽ không kịp chuẩn bị vật phẩm để tham gia kế hoạch vây giết địch của tiểu thư Sharon.
Để ăn mừng tin tốt, hắn quyết định đến câu lạc bộ Cragg nghỉ ngơi nguyên một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.