Quỷ

Chương 1:




Ta tên Tô Tương, ở trong cung mọi người đều gọi ta tiểu Tô tử, ta 10 tuổi tiến cung, đến nay đã được 5 năm, ta 13 tuổi năm ấy được điều đến chỗ Ngọc phi nương nương hầu hạ nàng. Không phải ta khoa trương, Ngọc phi nương nương là, tiểu mỹ nhân chỉ trên trời mới có, nhân gian khó tìm, Hoàng thượng tuy rằng có hậu cung ba nghìn, lại duy độc sủng nàng. Nương nương thiên sinh lệ chất, ba ngàn sủng ái tập một thân, theo lý mà nói thì đi theo chủ tử như vậy, ngày của ta phải rất thoải mái, trên thực tế thì có thể như thế, bởi vì ta ngu ngốc trong lúc đó mạo phạm thánh giá, Hoàng thượng thịnh nộ trút giận, từ đó về sau mỗi ngày của ta trôi qua càng thống khổ.
Đau quá!
Ta nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng, chịu đựng nam nhân trên người ta một lần lại một lần thô bạo xâm phạm, ta không phản kháng, cũng không có cơ hội chạy trốn, bởi hắn là chủ nhân của chủ nhân ta, là chúa tể thiên hạ – – Hoàng thượng.
Đây là một bí mật khác của ta, chẳng qua nó là một bí mật bán công khai, nam nhân gây cho ta tột cùng đau đớn chính là người được thiên hạ xưng tụng là thánh chủ minh quân, ân trạch vạn tuế, ở trong mắt dân chúng thiên hạ lạ một thế hệ minh quân hiếm có, nhưng mà vị minh quân này lại đối ta như thế tàn nhẫn, bởi vì ta là một cái hèn mọn tiện nô, là công cụ phát tiết nộ hỏa cùng dục hỏa của hắn.
Đằng đẵng một canh giờ trôi qua, Hoàng thượng đem tất cả trong ngày tức giận cùng *** không khống chế được phát tiết lên người ta, bình tĩnh lại hắn đem lợi kiếm rút ra khỏi người ta, xoay người nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ta vội vàng từ trên long sàng xuống dưới, ôm lấy quần áo của mình trốn ra sau bình phong rửa sạch hạ thân dính ướt, hỗn thể bạch dịch cùng máu loãng chảy ra, bị thương đã sớm là chuyện thường ngày như cơm bữa, đau đớn cũng trở nên thói quen như ma túy. Ta thuần thục tẩy hảo hạ thể, mặc quần áo, tận lực lấy tư thế thật tự nhiên bước đến bên long sàng, quỳ xuống, hướngHoàng thượng xin chỉ thị có hay không di giá Ngọc Hoán cung, cũng chính là tẩm cung của chủ tử ta, Ngọc quý phi.
Chủ tử ta trước khi tiến cung là một hoán sa nữ (dệt vải), khéo giống cảnh ngộ của Tây Thi, Hoàng thượng từng tán thưởng Ngọc phi là hoán sa ngọc thể, dung mạo sánh ngang với Tây Thi, này Ngọc Hoán cung cũng được đặt tên bởi vì như vậy.
Không ngoài sở liệu, Hoàng thượng quả nhiên tuyên triệu di giá Ngọc Hoán cung, lúc này Hoàng thượng đã khôi phục vẻ tao nhã thường ngày, phong độ chỉ có, dật bất phàm.
Chúng ta vừa đến Ngọc Hoán cung, nương nương liền đi ra nghênh giá, Kiều Mạc Thắng dìu nương nương quỳ xuống, Hoàng thượng ôn nhu
nâng nàng lên, cùng nương nương liếc mắt đưa tình, thong thả bước vào nội thất.
Chúng ta cùng thị nữ thái giám buông xuống noãn trướng, rồi ra ngoài cửa, ngẫu nhiên trong cửa truyền đến thanh âm cười nói nhẹ, chúng ta không dám nghe nhiều, tận lực bắt buộc chính mình đem lực chú ý phóng đến bên ngoài đình viện, đếm lá rụng, nghe chim hót trên cây.
Hoàng thượng như vậy ôn nhu, cùng vừa mới trải qua như thể hai người, nhất định không có ai có thể tưởng tượng đến Hoàng thượng vừa rồi ở trên long sàng tra tấn ta như thế nào, bất quá, này cũng là đương nhiên, quý phi thiên kim thân thể, tôn quý mảnh mai, nào có thể đánh đồng cùng loại thô da tiện nô như ta. Mỹ nhân như quý phi đương nhiên cần được cẩn thận che chở, một chút thô lỗ cũng không thể.
Ta biết cả đời này ta cũng không có người yêu cùng tư cách được yêu, nhưng dù biết đây là một hồi tâm sự, ta chính là không thể tự chủ mà yêu thượng người thiếu niên kia, cho dù biết rằng y sẽ không coi tình yêu ấy là một hồi sự, thậm chí cũng không có khả năng nhìn ta liếc mắt một cái, ta vẫn cứ như vậy si ngốc yêu y, ta chỉ cần ở những đêm trăng tròn từ xa xa ngắm nhìn y là tốt rồi, điểm này hẳn không coi là quá phận đi.
Giữa trưa ở trong ngự hoa viên nghe nói, Uy Hổ tướng quân ở trên điện lỗ mãng, mạo phạm quân uy, Thánh Thượng đại lượng không có trách tội hắn, còn khen hắn dám thẳng thắn can gián, thật là trung thần, truyện này sau một canh giờ liền truyền khắp hậu cung, từ Thái hậu cho đến tiểu nô quét rác đều nói Hoàng thượng thánh minh, đều tán thưởng, triều đình có được vị minh quân như vậy quả là phúc của muôn dân.
Ta nghe xong kinh hãi đảm khiêu, bởi vì mỗi lần Hoàng thượng tại triều bị chọc giận thì về sẽ đem hết tức giận đó trút lên người ta, ta đánh giá qua, lần này không nằm bốn năm ngày trên giường mới là lạ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, sau khi tin tức truyền đ i không lâu, thị nữ thị tùy bên cạnh Hoàng thượng Hỉ cô phụng mệnh Hoàng thượng tuyên ta đi qua.
Hoàng thượng so với ngày thường càng thêm thô bạo, hắn giống như điên rồi công kích eo của ta, toàn bộ hậu đình dính đầy long tân của Hoàng thượng cùng với máu của ta, thắt lưng đau đến không còn cảm giác, trên ngực như có tảng đá lớn đè lên, thiếu chút nữa không thể thở nổi.
Ta thử dời đi lực chú ý của chính mình, không để ý đến cơn đau muốn chết, máu tươi đầm đìa hạ thân. Ta nghĩ đến thời điểm khi chưa vào cung, cùng tiểu hài tử trong thôn nô đùa, nghĩ đến 12 tuổi năm ấy vì đổi lấy 10 lượng bạc cho mẫu thân chữa bệnh, bị đưa vào cung làm thái giám. Nghĩ đến cuộc sống 5 năm trong cung, nhưng giống như nghĩ thế nào đều là những truyện khiến ta không thoải mái, truyện làm cho ta vui vẻ thực sự rất ít nha. Cuối cùng ta nghĩ đến thiếu niên lam phát, nghĩ đến khuôn mặt phù dung của y, cặp môi đỏ mọng cùng đôi mắt thâm tình sáng hơn cả sao trên trời động lòng người của y.
―Ngươi đang cười cái gì?‖ âm thanh cương nhu lưu loát của Hoàng thượng đột nhiên vang lên ở bên tai, ta cả kinh, ta nở nụ cười sao? Ta vừa rồi có cười sao? Ta bản năng thân thủ vuốt ve khuôn mặt mình, động thân một cái làm đau ra mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng dừng lại động tác, vuốt ve mặt của ta nói, ―Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cười, ngươi cười lên nhìn đẹp lắm.‖
Ta tâm hoảng ý loạn, không biết nên trả lời thế nào, rất sợ bản thân nhất thời mạo phạm thánh ý.
―Vì cái gì trước kia ngươi không cười? Trẫm còn tưởng ngươi là một con rối gỗ không có tình cảm, nguyên lai ngươi cũng biết cười, cười rộ lên còn như vậy… hảo khán, tái cười một cái cho trẫm nhìn xem.‖
Cười? đừng nói giỡn, ta 10 tuổi tiến cung về sau không còn trước mặt người khác cười qua, ta cười rộ lên như thế nào, chính ta cũng không nhớ nữa rồi.
Huống chi Hoàng thượng như thế nào lại muốn ta cười đâu? Đáy lòng ta phát lạnh, gần vua như gần cọp, Hoàng thượng đột nhiên nói vậy, sẽ không phải vì ta hầu hạ không tốt muốn chém đầu ta đi? Càng phỏng đoán càng thấy đúng như vậy, ta liền gấp gáp hướng Hoàng thượng cầu xin tha thứ: ―Thỉnh Hoàng thượng bớt giận, nô tài tội muôn lần đáng chết, không nên trước thánh nhan thất nghi, Hoàng thượng thứ tội…‖
―Trẫmkhông phải muốn ngươi thú tội, trẫm muốn nhìn ngươi cười.‖
Lòng ta càng rét lạnh, cảm thấy như thanh đao đã muốn đặt lên gáy, ―Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết…‖
―Quên đi, nếu không muốn cười, liền cút cho ta!‖
Nghe vậy, ta như được đại xá, ở dưới đao nhặt lại được mạng nhỏ, ta vội vàng xuống khỏi long sàng, cầm quần áo ra khỏi tẩm thất của Hoàng thượng.
Hôm nay thật sự nguy hiểm, thiếu chút nữa không giữ nổi mạng nhỏ này, bất quá đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, tránh được tội mất đầu ta
liền nhớ tới đêm nay là đêm trăng tròn, ta vội vàng chạy về Ngọc Hoán cung.
Sau khi hầu hạ nương nương ngủ xong, ta như trước trốn ở sau bụi hoa mẫu đơn chờ yêu thiếu niên hiện thân, nhưng mà đêm nay thiếu niên tựa hồ đến muộn. Ta một mực chờ đợi vẫn không thấy y, ánh trăng vẫn tròn như trước, bóng dáng ta cô đơn trông thật thê lương, chẳng lẽ đêm nay y không tới, ta cỡ nào chờ mong đêm nay gặp mặt… nhưng mà, kỳ vọng nhiều, thất vọng càng đem ta gắt gao phủ kín. Nguyệt lượng dần dần chìm sâu vào đường chân trời, thái dương rực rỡ hiện lên, ta đem một tia hy vọng cuối cùng xóa sạch.
Bởi vì không thấy được yêu thiếu niên trong lòng, cả ngày hôm nay tâm tình đều rất kém, làm chuyện gì đều không dậy nổi tinh thần.
Lúc ngọ thiện Hoàng thượng tới, cùng nương nương dùng bữa, trong phòng Hoàng thượng kể chuyện cười, đem nương nương chọc cười đến không ngừng được, ngay cả bọn thái giám cung nữ hầu hạ một bên cũng nhịn không được nở nụ cười, chỉ có ta là không cười nổi, tâm của ta còn đang du đãng nơi bụi hoa mẫu đơn.
Dùng bữa xong, Hoàng thượng đề nghị cùng nương nương chơi cờ, nương nương kì nghệ cao siêu, cùng Hoàng thượngkhông phân biệt thắng thua, kết quả là trận cờ này đến bữa tối còn chưa phân thắng bại.
Vốn tưởng rằng đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ lại nơi này của nương nương, ai dè sau bữa tối Hoàng thượng đột nhiên nói muốn khởi giá hồi cung, trước khi đi hắn hướng nương nương nói ra yêu cầu, nói muốn ta, nói ta thông minh có khả năng, muốn ta thị tùy bên người hắn.
Kỳ thật theo ta nương nương đều hiểu được, đây chỉ là lời nói ngoài mặt, ta làm sao có khả năng thông minh, ngày thường nếu không có sai lầm
lớn thì có lỗi nhỏ, nếu ta có thể tính là thông minh, thì trên đời này sẽ không có kẻ ngu dốt rồi.
Nương nương thực rõ ràng đáp ứng rồi, bởi vì nàng biết trong cảm nhận của Hoàng thượng, nếu như lấy món ăn để so sánh, nương nương chính là một bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị dụ người ta chảy nước miếng, mà ta chỉ là một đĩa đồ ăn khai vị nho nhỏ, căn bản không thể ảnh hưởng nửa phân đến địa vị của nương nương.
Nghe được nương nương đồng ý Hoàng thượng, ta chỉ duy nhất nghĩ đến là không thể tái kiến yêu thiếu niên của ta, không! Đây là một chút khoái hoạt duy nhất còn lưu lại trong nhân sinh của ta, ông trời, van cầu người không cần cướp nó đi.
Ta phác đông một tiếng quỳ rạp xuống, một phen nước mắt nước mũi cầu xin nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ta đem tất cả những lí do có thể nghĩ ra đều nói ra, cái gì luyến tiếc nương nương, cái gì vụng về không đảm đương được trọng trách lớn như vậy, vân vân, cuối cùng vẫn là không thể lay chuyển được nương nương.
Nương nương lấy một câu có thể hầu hạ hoàng thượng là phúc khí tu 3 đời mới được liền đem tất cả những lý do của ta phủ định sạch trơn. Ta không cần loại phúc khí này có được không, ta chỉ muốn ở lại chỗ này, mỗi đêm trăng tròn được gặp y một lần, ta cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Kết quả vận mệnh vô tình vẫn đẩy ta xuống đáy vực sâu.
Đêm đó ta thu thập hảo hành lý đơn giản liền bị đưa tới tẩm cung của hoàng thượng, ta vừa đem bọc nhỏ buông xuống đã bị Hỉ cô đưa đến tẩm thất của hoàng thượng, kinh nghiệm chu đáo như nàng, thật tự giác lui xuống trước, như dĩ vãng lưu lại một mình ta chịu tội.
Hoàng thượng ngồi ở trên long sàng hoa lệ, cặp long mục kia nhìn chằm chằm vào ta, nhìn ta rất tự tại, hoàng thượng lại không có chỉ thị, ta không dám lộn xộn, chỉ có thể vụng trộm đếm đếm xem đảm mao (lông can đảm?) có còn nhiều hay không, ta sợ ngốc như ta đảm mao không đủ nhiều, sẽ bị hoàng thượng một cái long uy chấn xuống dưới liền oanh liệt mà rụng hết tại chỗ.
―Lại đây!‖Kẻ điếc đều có thể nghe ra, trong lời nói ẩn ẩn tức giận.
Xong rồi, lần này thực sự ngoạn xong rồi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta.
Ta tuân chỉ tiến đến, cúi đầu, không dám mạo phạm thánh giá, sợ đến hai chân phát run.
―Không thích thị tùy trẫm như vậy?‖.
―Nô tài không dám.‖ Ta biết lần này ta sắp xông vào quỷ môn quan rồi, dưới địa ngục hẳn đã chuẩn bị sẵn chỗ cho ta rồi.
―Hừ! Trẫm mặc kệ là ngươi thật không dám hay giả không dám, ở trong cung này, đều không được! Thiên hạ này không có chuyện trẫm không làm được, cũng không có ngườ nào trẫm không có được, nghe rõ chưa?‖
―Vâng.‖Nghe khẩu khí của hoàng thượng, giống như không phải muốn mạng của ta, mạng nhỏ lại được bảo vệ.
―Thoát y phục!Lên giường!‖
―Vâng.‖ Ta cởi sạch quần áo, quang lỏa nằm trên long sàng
Hoàng thượng lười cởi quần áo, tựa như trước kia giống nhau, chỉ thoát long khố, xoay người lên giường, đặt ở trên người ta, thô lỗ vọt vào.
Đau a…
Hẳn là đã phải quen thuộc với thống khổ này, lần này lại suýt chút nữa làm ta hôn mê qua, ta luôn đều có thể chịu đau, chính là rốt cuộc lần này không nhịn được nữa, nước mắt không nghe lời từng giọt rơi xuống. Ta rốt cuộc….sẽ không còn được gặp lại yêu thiếu niên nữa, tâm của ta… đau quá.
Hoàng thượng đang ở trên người ta đột nhiên định chỉ động tác, hắn thân thủ lau đi nước mắt của ta, dùng âm thanh ôn nhu ta chưa bao giờ nghe qua hỏi: ―Rất đau sao?‖
Ta thật sự là rất đau, thân thể ta tâm của ta đều phải thừa nhận nỗi đau đớn thật lớn. Ta khóc mà gật đầu.
―Trẫm tận lực nhẹ nhàng một chút, nếu đau liền lên tiếng.‖
Ta còn đang ngạc nhiên vì cử chỉ khác thường của hoàng thượng, hoàng thượng liền đột nhiên từ trong cơ thể ta rút ra, vuốt ve thân thể cứng ngắc của ta, đôi môi ấm áp ở trên ngực ta, rồi đến bụng, giữa hai chân… dao động trên mỗi tấc của cơ thể ta, là một loại cảm giác mà ta chưa từng thể nghiệm qua, toàn thân tê dại giống điện giật không thôi. ―A…‖ Ta không nghĩ tới chính mình lại phát ra âm thanh kỳ quái như vậy. Vội vàng lấy tay che miệng.
Hoàng thượng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn ta, biểu tình như đứa nhỏ phát hiện ra kẹo ngọt vậy, hắn bỏ bàn tay đang che miệng của ta ra, ―Đừng che, ta muốn nghe tiếng của ngươi.‖
Theo sự an ủi của hoàng thượng, cơ thể ta dần phát nhiệt, khi hắn lấy cực đại xỏ xuyên ta, toàn thân ta run lên, cảm nhận được một loại khoái cảm khó có thể hình dung bằng lời, khoái cảm làm người ta phiêu phiêu dục
tiên có thể thay thế cho đau đớn, ta có thể khống chế đau đớn rất tốt, thế nhưng không thể khống chế được loại khoái cảm đủ để cho người ta điên cuồng này, *** khiếu của ta ngày càng phóng đãng, ngay cả chính ta nghe xong còn muốn đem lỗ tai bịt lại.
Hoàng thượng giống như rất hưng trí, làm rất nhiều lần, ta cũng không đếm được là đã làm bao nhiêu lần, trước kiahoàng thượng cùng lắm cũng chỉ cưỡng ép ta một canh giờ, hiện tại… có vẻ như trời sắp sáng rồi.
Canh năm, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của đại tổng quản, thúc giục thánh thượng rời giường lâm triều.
Hoàng thượng rốt cục buông tha ta, tứ chi vô lực, đầu choáng váng, ta ngay cả đứng dậy đều không được, ta là lăn xuống khỏi long sàng, không tính đến bị mất thăng bằng ngã trên mặt đất, xương cốt toàn thân giống như muốn tan ra, đau đến nổ đom đóm mắt.
―Ngươi không sao chứ?‖ hoàng thượng hảo tâm đem ta từ dưới đất nâng dậy, đáng tiếc ta ngay cả khí lực trả lời hắn cũng không có, hắn đem ta ngồi lên long sàng, nói với ta: ―Ngươi nghỉ ngơi ngay tại đây đi, ngươi hẳn là mệt muốn chết rồi.‖
Điều này sao có thể a, loại tiện nô như ta, ngay cả tư cách ngủ trên long sàng đều không có, ta cố gắng mở ta mắt, nhưng cuối cùng cũng không thể kháng lại được thân thể cạn kiệt thể lực, thực sự nằm trên long sàng hỗn loạn ngủ.
Có lẽ là thân thể quá mệt mỏi, cũng có lẽ là do đả kích sâu nặng sẽ không gặp lại được quỷ thiếu niên, càng có khả năng hơn nữa là ta trời sinh mệnh tiện nô không chịu nổi quý khí của long sàng, chết tiệt ta thế nào thế nhưng sau khi hoàng thượng vào triều lại bắt đầu sốt cao lên. Hỉ cô
cùng vài nô tỳ tùy thân đều đã bồi hoàng thượng vào triều, toàn bộ tẩm cung chỉ còn lại một mình ta, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, thật vất vả mới có người tiến vào.
Là cung nữ chuyên môn quét tước tẩm cung.Các nàng mỗi ngày sau khi hoàng thượng vào triều liền bắt đầu công tác quét dọn.
Ta thử hướng các nàng cầu cứu, cầu các nàng đem dìu ta về phòng, bởi vì có bệnh mà chết thì cũng không thể chết trong tẩm cung của hoàng thượng a, tẩm cung của hoàng thượng là cái loại địa phương như thế nào a, loại tiện nô giống như ta đây rơi xuống một giọt hãn thôi liền bị giảm thọ, huống chi là nằm phát sốt trên long sàng, này là bị đày xuống 18 tầng địa ngục a.
Nhưng mà các nàng trong lúc đổi sàng đan chỉ đem ta rời đi một chút sau đó lại đem trở về chỗ cũ. Lúc này ta nhớ đến trước khi vào cung từng được giáo huấn qua, phàm là vật gì ở chỗ hoàng thượng ngự giá thì không được động một chút, cho dù là quét tước, quét tước xong thì phải đem vật trở về chỗ cũ, e rằng các nàng đã cho rằng ta là nhất kiện đồ trang trí trong tẩm cung này, cho nên không dám động.
Vô kế khả thi, ta chỉ có thể ngồi phịch trên giường làm cho nhiệt độ cơ thể ngày càng cao lên, đợi đến lúc hoàng thượng trở về, ta đã muốn phát sốt bất tỉnh nhân sự, hơi thở mong manh.
Ta trong lần sốt cao 3 ngày 3 đêm không lùi đó, ta vẫn là loạn thất bát tao gì đó, nhất thời mơ đến mẫu thân ở nhà, lúc thì mơ đến lam phát thiếu niên vô duyên gặp lại, đột nhiên vừa chuyển, lại mơ đến một thiếu niên chưa bao giờ gặp mặt, ta nhìn không rõ bộ dáng của hắn, hắn trên người đều mặc quần áo cổ quái gì đó, có khi thực sinh khí rống mắng ta, có khi laị thực ôn nhu cười với ta, ta còn mơ thấy hắn ôm ta khóc, hắn nói với ta
thật nhiều, ta thủy chung lại nghe không rõ, ta cuối cùng bị bộ dáng một thân máu tươi của lam phát thiếu niên dọa tỉnh lại.
Tỉnh lại sau ta có chút thất thần, muốn nhớ lại những gì đã mơ thấy, lại cái gì cũng không nhớ được.
―Ngươi tỉnh rồi.‖ Hỉ cô cầm một bát dược đen tuyền đứng bên giường ta. ―Tốt rồi, tự mình uống dược, ta còn có chút việc, không rảnh ở trong này hầu hạ ngươi.‖
Ta tiếp nhận chén dược, mờ mịt nhìn 4 phía, nơi này giống như không phải là phòng của ta, một lúc lâu sau, ta mới nhận ra đây là bên ngoài tẩm thất của hoàng thượng, cách nơi hoàng thượng ngủ có một tấm bình phong, là nơi để cho nô tài hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi, để lúc nào hoàng thượng cần là có thể hầu hạ ngay lập tức.
Kiên trì đem bát dược kia uống hết xuống, thân mình còn thực mệt mỏi, ta nằm trên giường một lúc rồi lại ngủ, sau khi phát ra một thân mồ hôi, bệnh có vẻ như tốt lên 7, 8 phần.
Sau ngọ thiện ta đã có thể xuống giường, nghe thị vệ gác cửa nói, hoàng thượng phải đi đến chỗ Ngọc phinương nương. Ta không có việc gì, ra khỏi tẩm cung đến ngự hoa viên dạo, thuận tiện nghe những cung nữ nhiều chuyện bàn tán xem có cái gì thú vị không, thâm cung nội viện nhàn khô vô vị, buôn chuyện có lẽ là lạc thú duy nhất, ta không biết ăn nói như người ta, nên lựa chọn làm một cái người nghe trầm mặc.
Ta nghe được một tin, có một đoàn tạp kĩ (xiếc) vào trong cung, trong đó có một người có thể làm ảo thuật.
Lúc này, có một người niên kỉ khinh mặc một thân trường sam lam sắc đi từ bên kia tới, nhìn hé ra khuôn mặt trẻ con đáng yêu cười, ta đoán y không quá 13 tuổi, chính là…13 tuổi có thể cao như vậy sao? So với ta 15 tuổi y còn cao hơn nửa cái đầu.
―Mau nhìn, y là nhà ảo thuật đó.‖
Ảo thuật? Ta tò mò, đến gần hơn vài bước, muốn nhìn rõ bộ dáng của y.
Khi y đi qua người ta, một lọai cảm giác kỳ diệu xuyên qua người, ta kinh ngạc một hồi, nhìn thân ảnh dần xa kia, mắt ướt nhòe.
Là y, là lam phát thiếu niên chỉ đêm trăng tròn mới xuất, ta khôngbiết vì cái gì, nhưng ta chắc chắn đó là y, mặc dù bộ dáng hiện tại cùng nguyên bản y khác nhau rất nhiều, ta lại chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra y chính là người, không, là quỷ mà ta ngày mong đêm nhớ.
Ta từ chỗ cung nữ bên cạnh biết được, Ngọc phi và Hoàng thượng đang ở trong Ỷ Xuân đình bên kia thưởng thức biểu diễn ca múa, nói vậy là y đến biểu diễn, ta vội vàng đi qua, muốn vào Ỷ Xuân đình phải qua một cái cổng vòm, hai bên là tường bao, đem toàn bộ Ỷ Xuân đình bao lại ở bên kia.
Ta vừa đi qua cổng vòm liền bị thị vệ cản lại, tuy ta là thái giám, nhưng là cấm vệ đại nội quy củ sâm nghiêm, ta trên người không có lệnh bài cũng không được vị chủ tử quí phi nào đưa theo, cho nên cũng không thể đi vào, sợ sẽ ảnh hưởng đến nhã hứng của Hoàng thượng.
Ta ở ngoài cổng vòm gấp như kiến bò trên chảo nóng, ta là cỡ nào nóng lòng muốn đi gặp y.
Đột nhiên ta linh cơ nhất xúc, nhìn đến cây ngô đồng đại thụ ở bên cạnh vòm, liền cởi giầy, giống như hầutử trèo lên cây, cây cũng không khó trèo, ta liền trèo lên được, ngồi ở một cành hướng tường nhô ra, vươn mình ra trước nhìn.
Lúc này vừa vặn đến lượt thiếu niên biểu diễn, chỉ thấy gió thổi thanh sam phiêu phiêu, bàn tay trắng nõn đưa ra, vô số đồ chơi kỳ quái hiện ra từ không khí, Hoàng thượng cùng quí phi ngồi xem đều rất ngạc nhiên.
Ta cũng xem không chuyển mắt, bình sinh chưa được nhìn thấy chuyện kì lạ như vậy, người bị cắt làm hai đoạn vẫn phục hồi được như cũ, đại nguyên bảo có thể sinh ra vô số tiểu nguyên bảo, rương nhỏ có thể biến ra đại mỹ nữ, thật thần kỳ. Có điều,để cho ánh mắt ta đuổi theo vẫn là thiếu niên đứng ở giữa vũ đài kia, ánh mắt ta dõi theo từng chuyển động của y, trên mặt ta không tự chủ được mà lộ ra nụ cười.
Thiếu niên biểu diễn xong, chào cảm ơn rồi lui vào hậu trường, ta nhướng cổ lên muốn nhìn y thêm một chút, lại bị bố mạc trắng che mất.
Aiii! Trong lòng nhất thời buồn bã, có điều nghĩ đến không chỉ những đêm trăng tròn mới được nhìn thấy y, mà hoàng tại trong cung tùy thời là có thể thấy, quả thực đã là đại ân mà ông trời ban tặng, tâm tình của ta lại sáng sủa hẳn lên.
Đột nhiên ta cảm thấy phía sau lưng nóng lên, quay đầu vừa nhìn liền thấy cặp long mục sáng ngời, ánh mắt lợi hại kia như muốn xuyên thấu ta, làm ta run sợ không thôi, vội vàng cúi thấp tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào long mục, luống cuống chân tay trèo xuống dưới.
Trở lại tẩm cung ta đứng ngồi không yên, sợ Hoàng thượng giáng tội cho ta, ta ngồi ở trong tẩm cung lạnh tanh, chờ Hoàng thượng về xử trí, nhưng ta đợi mãi đợi mãi không thấy hắn, đến sau ngọ thiện còn không gặp Hoàng thượng trở về, tảng đá trong lòng ta buông xuống một nửa, xem ra đêm nay Hoàng thượng sẽ không trở về nơi này, hắn có lẽ là qua đêm ở chỗ mấy vị phi tần kia, khả năng lớn nhất được thừa ơn mưa móc đương nhiên là chủ nhân của ta, Ngọc phi nương nương, tạm thời tránh thoát một kiếp, tổ tông có phần linh a!
Ta chui qua lỗ trống, vụng trộm chạy đến nghệ viên nơi những người nghệ nhân ở lại, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên.
―Ngươi lén lút ở trong này làm gì?‖ sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh làm ta giật cả mình quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy thiếu niên mà ta khổ sở chờ mãi không thấy, đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đứng trước mặt ta.
―Ta… Ta…‖ ta phải nói cái gì đây, không lẽ nói ta ở trong này là để nhìn lén ngươi.
Thiếu niên thấy ta ấp a ấp úng, cũng không muốn quan tâm nữa, liếc ta một cái, đã muốn đi vào viên, ta nhất thời tình thế cấp bách liền nói, ―Ngọc phi nương nương…‖
Thiếu niên ngay lập tức dừng bước, quay đầu nhìn thẳng vào ta lần đầu tiên, ―Ngọc quý phi như thế nào?‖ tuy rằng che giấu rất khá, nhưng ta dễ dàng nhận ra tâm tình thiếu niên có bao nhiêu kích động khi nói ra những lời này.
Xong rồi, nhất thời lỡ miệng, ta không biết nói tiếp cái gì bây giờ, giờ phút này ta hận chính mình mồm miệng vụng về, ―Ngọc… Ngọc quý phi… rất được.‖
―Ân.‖ Thiếu niên mặt không chút thay đổi gật đầu, chờ ta nói tiếp.
Nhưng ta thật sự không biết nói cái gì nữa, kết quả là nói ra một câu không nên nói nhất, ―Ngươi thích nàng.‖ Vẫn là câu một trăm phần trăm khẳng định, cái này liền không có đường sống.
Sắc mặt thiếu niên chợt biến, y lấy ánh mắt thập phần hung hiểm nhìn ta chằm chằm, nói: ―Ngươi làm sao lại biết?‖
Ta giống như có thể nhìn thấy người y toát ra sát ý đỏ thẫm.
―Ta…ta vừa nhìn ngươi biểu diễn, nhìn thấy ánh mắt ngươi nhìn quý phi, ta mới đoán…Ách.‖
Bàn tay lạnh như băng của thiếu niên kháp trụ yết hầu của ta, y hung tợn nói, ―Ai phái ngươi tới?
―Không có…Chỉ là ta tự mình muốn đến…‖
―Có ai biết chuyện này không?‖
Ta lắc lắc đầu.
―Ta cảnh cáo ngươi, miệng của ngươi ngậm chặt một chút cho ta, nếu để cho ta nghe được chút tiếng gió gì, ta sẽ giết ngươi, ta không phải thích nói giỡn, chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi nếm đủ đó.‖
Tuy rằng không phải là một cách làm quen tốt, nhưng ít ra y đã nói chuyện cùng ta, nhớ rõ ta, không cần giống như trước kia chỉ có thể đứng ngắm y từ xa xa.
*
Tâm trạng của ta giằng co hai ba ngày, hoàng thượng cũng thấy được tâm tình ta hảo, dừng lại ngự bút hỏi ta: ―Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ vậy?‖
Vui vẻ?Có sao?Bộ dáng của ta nhìn vui vẻ vậy sao?―Nô tài không dám!‖ Ai biết tâm tình hiện tại của hoàng thượng thế nào, nếu thời điểm ta vui vẻ hắn lại không vui vẻ, mạng nhỏ của ta chẳng phải là đi tong sao?
Tuấn mâu thâm bất khả trắc (sâu không thể lường) của hoàng thượng nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, đột nhiên hắn nói, ―Lại đây.‖
Ta nghĩ hắn có gì phân phó nên tiến lên hai bước.
Hắn lại nói, ―Tiến thêm một chút, đứng trước mặt trẫm.‖
Ta ngẩn người không rõ hắn muốn làm gì, nhưng mà thân là nô tài, chủ tử bảo làm gì liền làm thế, không có quyền đặt câu hỏi.
Vì thế ta cúi người xuống đi đến ngự bàn cùng hoàng thượng.
―Thoát quần, đến bên trẫm.‖hoàng thượng chỉ chỉ vào điểm nổi lên giữa hai chân hắn rồi nói với ta.
Nhìn thấy triền núi ẩn ẩn ở trong long bào của hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng muốn làm cái việc kia trong ngự thư phòng sao?
Trời ạ! Ta thấy tim mình đập một trận thật nhanh.
Nơi này là ngự thư phòng không phải tẩm cung a, tùy thời có thể có người ra vào, mặc dù trong hậu cung biết ta là công cụ tiết dục là chuyện mọi người đều biết, thế nhưng bị người bắt gặp tại chỗ thì vẫn thực dọa người đi.
―Mau a, trẫm không có kiên nhẫn đâu.‖
Mặt rồng có dấu hiệu tức giận, ta nào còn dám chậm trễ, vội vàng thoát quần, cẩn thận xốc long bào lên, nơm nớp lo sợ ngồi vào giữa hai chân hoàng thượng.
Hoàng thượng đem hai tay ta áp chế ở trên tay vịn của long ỷ.
―Để sát vào một chút.‖ Hoàng thượng mệnh lệnh nói.
Ta đem thân mình di chuyển đến gần một chút, hoàng thượng vươn đầu lưỡi hôn lên môi của ta, đột nhiên như mãnh hổ cắn môi dưới của ta, ta ăn đau ai nha một cái, hoàng thượng thừa dịp ta mở miệng liền đem đầu lưỡi vói vào miệng ta, ách… Thật là khó chịu, trước kiahoàng thượng chưa bao giờ làm như vậy, có cái gì đó nóng ẩm lại trơn trượt quấy rối trong miệng của ta, làm cho ta không muốn kêu cũng phải kêu lên.
Một lúc thật lâu sau, hoàng thượng rút quân khỏi miệng ta, nước bọt dính ướt trên môi của chúng ta, đôi môi của hoàng thượng dính thủy quang trong suốt, thoạt nhìn phá lệ gợi cảm.
Hoàng thượng dúi đầu vào cần cổ của ta mà hôn cắn, sau lại dùng đầu lưỡi linh hoạt cởi bỏ cúc áo của ta, lộ ra nội y đơn bạc bên trong, đầu lưỡi ướt át cách nội y mỏng manh khiêu khích đầu nhũ của ta, nhũ thủ bốn phía ướt một mảnh, ta chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ thắt lưng lan ra toàn thân, ta bị kích thích liền theo bản năng mà vặn vẹo thân mình, không biết động tác này lại làm ngọn lửa của hoàng thượng bùng phát.
Hoàng thượng nhẹ suyễn một hơi, long căn hở ra tựa hồ như lại trướng lớn thêm một chút.
―Ngồi lên đi.‖
Hai tay của ta bị hoàng thượng bắt lấy, duy nhất cử động được chỉ có thắt lưng mà thôi, ta thử nâng thắt lưng lên, trước tiên sờ soạng tìm kiếm long căn, nhưng thử vào lần đều thất bại, ta gấp đến độ nước mắt đảo quanh, lần cuối cùng ta cảm giác có một vật cứng ở hậu đình, ta vội vàng đánh thắt lưng xuống. Vì tiến vào quá gấp, ta đau đến muốn hét lên, nói vậy hoàng thượng cũng không chịu nổi, bởi vì hắn cũng nhíu mày.
Hoàng thượng buông tay, đỡ lấy thắt lưng của ta, ―Từ từ đến, không cần gấp.‖
Hai tay tự do có thể bảo trì cân bằng, chậm rãi từng chút một nuốt vào thẳng đến khi toàn bộ ăn vào cơ thể mới thôi.
Vật lớn như vậy trướng lên trong thân thể, làm ta thống khổ chỉ có thể há miệng thở dốc.
Hoàng thượng lại không cho ta cả cơ hội hít thở, ―Động a!‖
Ta dưng dưng dựa vào bản năng lấy lòng hoàng thượng.
Ta đã muốn cố gắng làm hết sức, ngay cả thắt lưng đều tê dại, nhưng là vẫn không thể làm cho hoàng thượng đạt tới cao trào, cực đại trong cơ thể ta chỉ có tăng lên chứ không hề giảm bớt, khiến ta đau khổ muốn chết đi.
Hoàng thượng rút cục cũng buông tha tra tấn ta, bắt lấy thắt lưng của ta, bắt đầu dùng sức thẳng tiến, rồi lại rời khỏi, không ngừng lặp lại.
Xâm phạm đằng đẵng qua đi, hoàng thượng run run đạt tới cao trào trong cơ thể ta, mà ta cũng cảm nhận được khoái cảm phiêu phiêu dục tiên, khoái cảm đi qua là chỗ trống hư vô phiêu miểu.
Ta bệnh nặng mới khỏi không thể chịu đựng được vận động kịch liệt như thế, thân mình hư nhuyễn ngã ra đằng sau, phía sau là bàn gỗ cứng rắn, đánh lên đó cũng không phải là chỉ bầm tím một vài chỗ, mà gẫy hai ba cái xương sườn mới là chuyện khó tránh khỏi.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay hữu lực đã ôm lấy ta, làm cho ta không phải chịu nỗi đau da thịt, ý thức của ta lúc này liền biến mất.
Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện chính mình vẫn đang ngồi trên đùi hoàng thượng, hoàng thượng một tay ôm ta, một tay chấp bút phê duyệt tấu chương.
Nhìn thấy ta tỉnh lại, hoàng thượng buông bút, lấy ta phủ lên trán của ta, ―Giống như có chút phát sốt, ngự y nói với trẫm thân mình ngươi rất suy yếu, khi đó trẫm còn không tin, bởi vì mỗi lần cùng trẫm làm xong ngươi còn có tinh thần làm chuyện khác, có điều hiện tại trẫm muốn không tin cũng không được rồi, ngươi hẳn là rất khó chịu, nhưng trẫm hy vọng ngươi có thể ở lại đây cùng trẫm, có ngươi ở đây, suy nghĩ của trẫm trở nên thực rõ ràng, bồi trẫm phê xong tấu chương, trẫm sẽ cho ngươi nghỉ ngơi, được không?‖
Ta nghe không rõ ý tứ của hoàng thượng bởi vì đầu ta đau đến lợi hại, có điều ta còn chưa mê sảng, cho nên khi hoàng thượng hỏi ta, ta đương nhiên là gật đầu tán thưởng, thân là nô tài tuyệt không thể trái ý chủ nhân, đây là điều thứ nhất trong nội quy cung đình.
Ta dựa vào vai hoàng thượng, nhìn hắn vung bút phê duyệt một quyển lại một quyển tấu chương, trong lòng suy nghĩ, làm hoàng thượng thật sự là không dễ dàng a, giống như ta cả tam tự kinh còn không học thuộc, có thể ở bên hoàng thượngbưng trà rót nước đã là rất may mắn, ta lại còn xa cầu gì hơn, chỉ mong có thể dành dụm được ít tiền, để sau này khi về già có thể hảo hảo qua ngày.
Hoàng thượng gấp lại phần tấu chương cuối cùng, vươn thắt lưng, nói với ta: ―Nhờ phúc của ngươi, lần này tốc độ phê duyệt tấu chương của trẫm nhanh gần gấp đôi đó.‖
Có thể giúp đỡ hoàng thượng phân ưu là phúc phận của nô tài, ta rât muốn nói như vậy, nhưng thân mình suy yếu làm ta không thể lỗ mãng, lại kéo ta vào bóng đêm khôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.