Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 9: Cô hồn






**Lời tác giả**: Lời tác giả: khuyến khích mọi người đọc theo thứ tự các chương nha, đừng đọc skip
________________________
**1**.
Ta là loại cô hồn lang bạc giữa nhân gian, không người nhang khói, càng không có nơi nương tựa. Ta cứ vô thức mà lượn lờ trong cung điện này, chịu cảnh nguyên thần bị hư tổn. Chỉ khi nào chấp niệm trong lòng tiêu biến ta mới có thể chuyển thế đầu thai.
Nhưng ngày tháng trôi qua, ký ức của ta càng lúc càng mờ nhạt. Đến cuối cùng bản thân rốt cuộc là ai, vì sao mà chết, chấp niệm thật sự là gì, ta cũng mập mờ không nhớ.
Cứ đà nay, đợi đến lúc nguyên thần của ta đạt đến giới hạn bị tàn phá, ta chỉ đành chịu cảnh hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất ở thế gian.
**2**.

Nơi mà mà hồn phách ta bị giam giữ gọi là lãnh cung, là nơi tù giam của phi tần hoàng đế. Những kẻ bị mang đến đây, nửa đời sau không thể nào sống tốt. Thức ăn lúc nào cũng là cơm thừa canh cặn, có lúc còn có gián chết bò vào. Nước sạch cũng không có mà dùng, mùa hạ thì hứng nước mưa, mùa đông thì ăn tuyết. Những ngày không tuyết không mưa thì... thì ta cũng không biết làm thế nào nữa.
Rất may, hậu cung nơi này có vẻ không quá ầm ĩ rối rắm, ta ở đây mấy năm vẫn chưa thấy vị phi tần nào bị ném vào. Ở đây cũng chỉ có mình ta là hồn ma, tức là ngoài ta ra cũng chưa có ai từng chết tức tưởi ở đây.
Mà khoan!
Nếu như ở đây không có ai, vậy làm sao ta lại biết rõ cuộc sống trong lãnh cung tường tận như vậy?
**3**.
Mấy ngày nay ta bắt đầu trăn trở về thân phận của mình, nói như vậy chẳng lẽ ta lúc sống từng bị giam vào lãnh cung? Chẳng lẽ ta là thái giám phạm tội?
Cũng không đúng, dù là hồn ma thì bên dưới của ta vẫn đầy đủ lắm. Hơn nữa thái giám phạm tội cũng sẽ không bị ném vào lãnh cung.
Nói như vậy ta là...nam sủng?
Nếu đúng như vậy thì thân phận của ta thật li kì nha!!
**4**.
Đêm hôm nay có một người say rượu đi nhầm đường lạc vào lãnh cung. Hắn ngồi duỗi thẳng chân dưới gốc cây chết khô, mặt ngẩng lên trời, ánh mắt như là có tâm sự.
"Dạ Phong, ngươi có ở đây không?"
Ta không biết Dạ Phong là ai, cũng không biết nam nhân trước mắt là người nào. Nhưng lâu lắm rồi mới có người vào đây. Ta vui vẻ ngồi xuống bên cạnh, giả vờ như cùng hắn nói chuyện.

"Huynh đài này, ngươi đang tìm người sao?"
"Dạ Phong, ngươi có nghe ta nói không?"
"Khả năng cao là không đâu. Nơi này là lãnh cung đó, chỉ có mình ta với ngươi thôi."
"Ta thật sự...rất...rất nhớ ngươi."
"Ầy, huynh đài, nhìn bộ dạng này của ngươi xem ra là nhớ người trong lòng rồi. Ta nói ngươi nghe này, ái tình đều là phù du thôi. Không cần vì mấy chuyện này mà khóc thê thảm như vậy."
"Tại sao...tại sao ngươi lại cứng đầu như vậy? Tại sao...tại sao cứ nhất định phải cùng ta phân đúng sai rạch ròi!"
"Ầy! Huynh đài, ngươi nói như vậy là ta thấy ngươi không đúng rồi. Nữ nhân bọn họ đều nhạy cảm như vậy đấy. Nam nhân chúng ta cần phải rộng lượng một chút, cái gì cho qua được thì cho qua. Tuyệt đối đừng đợi đến khi đối phương xuống nước trước. Ai mà biết được nàng có xuống nước không? Không chừng lại gói ghém hành lí đi luôn thì khổ!"
"Dạ Phong, ngươi lúc đó hỏi rằng ta vì sao lại không tin ngươi. Ta tin ngươi! Tận đáy lòng ta biết rõ ngươi không phải người hạ độc vào rượu. Ngươi một lòng phò tá ta như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này."
"Phò tá? Hầy, giờ nghĩ kĩ, cái tên Dạ Phong này nghe cũng không giống tên nữ nhân. Huynh đài đây như vậy là thích long dương sao? Đắc tội đắc tội!"
"Ta chỉ là tức giận! Ngươi vì sao thà bị người ta đổ oan cũng nhất quyết không khai Uyên vương mới là kẻ hạ độc. Ngươi và hắn rốt cuộc là quan hệ gì!!!"
"Ôi trời đừng nóng, đừng nóng!! Cái gì cũng phải bình tĩnh giải quyết. Ta cảm thấy người kia không nhất định là làm chuyện có lỗi với ngươi đâu! Có khi y cũng không biết Uyên vương gì đó là kẻ hạ độc thì sao. Hoặc có khi y bị người ta nắm điểm yếu nào đấy! Mà dù y có lỗi với ngươi thật đi chăng nữa từ từ nói chuyện rồi cũng giải quyết được thôi. Không cần nóng nẩy như vậy!"
"Thật ra...thật ra...dù là ngươi có làm ra chuyện gì...ta cũng sẽ không tính toán với ngươi! Ta chỉ cần...ta chỉ cần ngươi chủ động cầu xin ta...chỉ cần ngươi khuất phục một lần thôi..ta sẽ đón ngươi ra ngoài. Thế nhưng tại sao...tại sao...tại sao ngươi đến khi chết, ngay cả chuyện mình bị bệnh cũng không chịu nóii!!"
Ta nghe đến đây, trong trái tim tự nhiên nhói lên một cái!

Thật...
Thật là...
..tội nghiệp quớ đi~~
Huynh đài này vậy mà lại cùng người mình yêu âm dương cách biệt sao? Thật là khiến người ta rơi nước mắt đó.
Đột ngột lúc này ở bên ngoài có một đám người đi vào.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, tại sao người lại ở đây. Lão nô thật sự bị người dọa sợ rồi hoàng thượng!"
Nam nhân kia rất nhanh liền bị người ta mang đi.
Ta lúc này vẫn còn hơi sững sờ. Hóa ra nam nhân kia chính là hoàng thượng. Vậy là dự cảm của ta đã đúng, ăn mặc thế này thì không thể nào là thái giám được!
Ta thật thông minh quá đê~~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.