Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 78: Hắc bang






**Lời tác giả**: Trong trường hợp mọi người chưa để ý, Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới hiện đã có bản audio và một trong những người diễn đọc thì có luôn...tui. (tui không có chút liêm sỉ nào cả, đừng ai nói gì hết).
Ai có hứng thú nghe giọng tui thì còn chờ gì nữa! Nhảy vào đê!! Nhớ chọn diễn giả Huyền Ngọc Châu Sa nghen.
Hầy, tui trông chờ thu đến Túc Địch, thu hai ông kia chửi nhau chắc vui lắm.
__________________
Cảnh báo: truyện sẽ không có H, nhưng phần này có chút cảnh gợi cảm (chưa tới mức H), cẩn trọng khi xem.
___________________
**1**.
Khi nói về Hắc Viêm của Cuồng Hỏa, điều đầu tiên nghĩ tới là chiến công đáng sợ của hắn khi xưa
Năm đó lão đại tiền nhiệm của Cuồng Hỏa bị người ta giăng bẫy bắt cóc.
Mặc kệ mệnh lệnh án binh bất động của các nhân vật cấp cao, Hắc Viêm lấy bom cột vào người sau đó một thân một mình lái xe tông vào trụ sở của địch, thành công giải cứu lão đại. Đã vậy lúc rời khỏi lại quên lấy bom mang về, trực tiếp làm nổ banh trụ sở nhà người ta, thiêu sống ông trùm phe đối thủ.
Khi đó hắn cả người đẫm máu, hai tay cầm hai khẩu súng máy hộ tống lão đại từ trong biển lửa bước ra, bộ dạng không khác gì một con quỷ.
Biệt danh Xích Quỷ - Hắc Viêm cũng từ đó mà có.
Nhắc đến Cuồng Hỏa là nhắc đến Hắc Viêm, nhắc đến Hắc Viêm là nhắc đến một kẻ hung tợn, gan lì, điên máu. Kể cả khi năm tháng có mài dũa cho hắn trở nên trầm tĩnh hơn phần nào, bản chất kinh khủng đó...mãi mãi in sâu vào tâm trí của toàn bộ hắc đạo
**2**.
Lão đại của bọn họ hôm qua vừa bắt được một con cá lớn.
Lão gia Từ Liên của nhóm người Thủy Lưu trúng kế, bị lão đại còng tay mang về.
Hiện tại y đang bị lão đại giam trong phòng riêng. Hình cụ tra tấn cho người chuẩn bị đầy đủ.
Xem xét tư thù của hai bên. Cho dù lão đại còn kiêng dè thế lực của bang Thủy Lưu sẽ không lập tức lấy mạng y, cũng sẽ không trực tiếp cắt xuống ngón tay ngón chân nào của y...
...nhưng không có nghĩa là y sẽ lành lặn vô thương vô tích, một chút máu cũng không chảy đã có thể rời khỏi nơi này.
Nghĩ đến dây, đám đàn em trong bang Cuồng Hỏa nhìn nhau cười lớn một cách độc ác.
**3**.
Từ Liên ngồi trên đùi Hắc Viêm, cuồng nhiệt hôn hắn.
"Hiếm khi thấy đại thiếu gia cậu chủ động như vậy." Hắc Viêm cười khiêu khích.
Từ Liên làm ra dáng điệu kiều mị nói: "Nếu không phải tôi sợ đàn em của anh nghe thấy...."

Y khẩy mũi hắn
"...đêm nay tôi nhất định dày vò anh đến không đi được."
Hắc Viêm chống hay tay ra sau, ngẩng cổ lên, để lộ yết hầu tinh tế: "Anh đã dặn bọn nhỏ đi chỗ khác rồi. Cậu nhắm làm được gì..."
Hắn liếm môi.
"...thì làm đi."
Từ Liên khẽ khàng vén lọn tóc ra sau tai, điệu bộ câu hồn đoạt phách. Y dùng năm đầu ngón tay nhấn ngực Hắc Viêm xuống: "Khẩu khí lớn như vậy....lát nữa anh đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi."
Hắc Viêm hừ nhẹ một tiếng trong họng, lả lơi đưa hai tay vòng lên cổ Từ Liên, tay áo rơi xuống, để lộ bắp tay cuồn cuộn. Hắn nói: "Anh chờ xem bộ dáng của cậu vừa khóc lóc vừa cầu xin anh ra giùm cậu."
Từ Liên quay quay còng số tám trên ngón tay, tà mị cười nói: "Sợ rằng lát nữa...anh sẽ phải hối hận vì đã nói câu nói này.
Hắc Viêm hất cằm: "Muốn dùng thứ đó trên người anh thì cậu chịu khó lấy lòng một chút..."
Vừa nói, hắn vừa đan mười ngón tay vào mái tóc xoăn dài đen mượt. Thuận thế đẩy miệng y xuống bộ vị nào đó của mình.
Từ Liên quỳ bên giường, ánh mắt lẳng lơ ngước lên nhìn một cái, giúp hắn cởi khóa quần, sau đó làm ra bộ dàng thèm thuồng liếm môi, vòm miệng tinh tế ướt át mở to ra, đưa lại gần.
Ngay lúc này thì cửa đột ngột bị mở ra.
Từ Liên lập tức đứng dậy, phóng tới, bóp cổ Hắc Viêm.
**4**.
Lão đại nhà bọn họ là một kẻ khát máu hung tợn, ai ai cũng biết. Mặc dù từ khi ngồi lên cái ghế lão đại, hắn đã thu liễm phần nào, nhưng bản chất khát máu vẫn còn.
Bây giờ kẻ thù lọt vào tay, chắc chắn đang tính dùng chiêu thức độc ác tàn bạo không còn tính người nhất để y sống không bằng chết.
Bởi vậy nên mới lệnh tất cả mọi người trong bang không có chuyện lớn thì không được làm phiền.
Thế nhưng bất ngờ lại có chuyện khẩn cấp, bọn họ liền chạy vào báo tin.
Không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tưởng kinh hoàng.
Lão gia Từ Liên của Thủy Lưu đột ngột phóng lên người lão đại bọn họ, dùng hai tay siết chặt cổ hắn.
"Chết đi!" Y quát lớn.
Lão đại bọn họ cũng không nhún nhường, lập tức túm lấy tay y gỡ ra khỏi cổ mình, sau đó thô bạo đẩy y xuống sàn.
Lão gia bên Thủy Lưu ngã sõng soài, răng cắn phải môi, chảy máu.
Lão đại bọn họ nhìn y, nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Không biết lượng...!"
Còn chưa nói hết câu, y đã đứng dậy, nhanh như chớp phóng tới đánh mạnh vào bụng lão đại.
Rất may lão đại đỡ đòn kịp lúc, khóa chặt hai tay y.
Y vẫn chưa bỏ cuộc, liền dẫm mạnh lên chân hắn.
Lão đại gầm lên một tiếng đau đớn, hai tay vẫn giữ chặt không chế y. Hắn tức giận nhìn bọn họ quát: "Còn đừng đó nhìn? Không đến đây kéo y ra!!!"
Bọn họ lập tức chạy đến, tách tên lão gia kia ra khỏi người lão đại, dùng còng số tám ai vứt trên mặt đất khóa y lại với chân giường.
Lão đại nói ban nãy hắn sơ suất quay lưng đi, lão gia kia liền dùng kim nhỏ giấu trong tay áo mở khóa còng tay. Sau đó nhân lúc lão đại không đề phòng mà tấn công định giết chết hắn.
Cái tên lão gia Từ Liên đó, dáng người tuy thanh mảnh nhưng lại là cao thủ võ thuật có tiếng. Khiến đại ca uy vũ của bọn họ chật vật chống chọi cũng không phải chuyện bất ngờ.
May là bọn họ vào kịp.
**5**.
Lão đại hỏi bọn họ có chuyện khẩn cấp gì.
Bọn họ nói lão tam vừa trở về.
Lão đại nói lão tam trở về thì có gì khẩn cấp.
Lão tam của bọn họ là người thanh tú nhất trong cái bang toàn một lũ cục súc này, y trở về hiển nhiên là chuyện lớn.
Lão đại không nói gì, chỉ bảo bọn họ rời đi, sắc mặt tăm tối thấy rõ.
Bây giờ mới để y, tên lão gia kia để lại vết cào trên cổ lão đại, hiện tại đã hơi rướm máu. Bọn họ muốn gọi người đến xem thử. Lão đại không chỉ không quan tâm, còn dặn dò lát nữa ngoài chuyện liên quan đến sống chết của người trong bang, tuyệt đối không được chạy vào.
Bọn họ liếc mắt nhìn sang đống hình cụ ghê rợn trên bàn.
Xem ra tên lão gia kia tốt nhất là tự mình cầu phước đi.
Cả đám vừa nghĩ lại vừa cười to độc ác.
**6**.
Từ Liên ngồi trên giường, đau lòng vuốt vuốt vết trầy trên cổ Hắc Viêm, ôn nhu nói: "Sáng mai tôi sẽ đi cắt móng tay."
"Bậy bạ! Móng tay cậu cất công chăm sóc tỉ mỉ mài dũa kĩ càng thế này, không cho cắt đi!"
Nói rồi hắn lại nhìn xuống vết bầm trên cổ tay y, hôn lên một cái: "Ban nãy anh hơi mạnh tay, thật xin lỗi."

Từ Liên lắc đầu không có gì, lại bắt Hắc Viêm cởi giày đưa chân lên cho mình xem, quả nhiên đầu ngón chân đã sưng táy.
Y sốt ruột nói: "Anh tại sao không để bọn đàn em cho người đến xem?"
"Vết thương cỏn con ấy mà, đau cũng không thấy đau."
"Chân anh không đau, nhưng tâm tôi đau."
Hắc Viêm nghe y nói câu này liền đè y xuống, dịu dàng dùng tay lau đi vết máu trên khóe môi y: "Bây giờ cả hai đều làm đối phương bị thương. Chẳng bằng...bây giờ chúng ta làm chút việc bù đắp lại cho nhau đi...?"
Từ Liên nằm dưới thân hắn, hiểu ý, liền đưa hai tay lên đầu, bắt chéo làm như bị trói, nhếch môi cười tinh nghịch: "Ừm"
Hắc Viêm vớ lấy sợi dây thừng trong đống hình cụ trói tay y lại. Dịu dàng vuốt ve đôi gò má tinh xảo.
Ngày lúc này, cửa lại bị tông vào.
Hắn liền thẳng tay tát y một cái.
**7**.
"Hừ! Ỷ mình sinh ra trong gia tộc lâu đời liền hành xử không coi ai vào mắt? Bây giờ để anh dạy cho cậu biết thế nào là cách đối nhân xử thế!" Giọng điệu của lão đại bọn họ vô cùng hung tợn.
Lão gia bên Thủy Lưu phun máu trong miệng lên mặt lão đại, từ tốn nói: "Những lời mà bọn súc sanh vô lề thói nói ra, tôi trước giờ không xem là tiếng người."
Lão đại tức giận, mang khuôn mặt đầy máu đi lại bàn hình cụ, cầm lấy roi da đập mạnh xuống đất một tiếng "chát" vang trời!
Làm bọn họ sợ đến run cả người.
Lão đại lúc này mới để ý đến bọn họ. Dùng vẻ mặt của âm hồn dạ quỷ đòi mạng mà liếc nhìn, thấp giọng nói: "Việc gì?"
"Lão đại...lão tam y...không hay rồi."
Lão đại lập tức thay đổi nét mặt nghiêm trọng hỏi: "Y thì có thể xảy ra chuyện gì? Y bị kẻ khác tấn công sao?"
"Không phải!"
"Y bị bắt cóc?"
"Không phải!"
"Y bị hạ độc?"
"Không phải!"
"Chứ chuyện gì??"
"Y bị cảm..."
**8**.
Lão tam là người được yêu thích nhất trong bang phái. Y bị bệnh, tất cả các huynh đệ đều đau lòng đến chết đi được.
Cái này không thể tính là liên quan đến sinh tử sống chết sao?
**9**.
Hắc Viêm đuổi bọn đàn em đi, lần này dặn dò, ngoại trừ khi có cái xác để đem ra đối chất thì không được phép làm phiền hắn!
Bọn chúng đi rồi hắn liền thở phào một hơi, sau đó liền lật đật chạy lại giường.
Hai tay Từ Liên vẫn bị trói trên đầu, y chôn một bên mặt vào gối, khóe mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nỉ non nói: "Anh đánh người ta đau quá."
Hắc Viêm nhìn thấy cảnh này trong lòng đau, bên dưới cũng trướng đau.
Hắn ngồi xuống, thổi thổi lên má cho Từ Liên, giọng điệu lấy lòng: "Cho anh của cậu xin lỗi đi, anh hư quá, anh hư quá!"
Vừa nói vừa liên tục tát lên mặt mình mấy cái.
Từ Liên ra vẻ nhõng nhẽo nói: " Viêm ca, anh không nương tay cho người ta chút nào cả. Kiểu gì lát nữa cũng sưng lên cho mà xem!"
Hắc Viêm biết y xem trọng dung mạo, sợ xấu, liền nhỏ giọng an ủi: "Không sao không sao, cậu xinh đẹp như vậy, có thế nào thì vẫn sẽ khiến anh của cậu n*ng thôi!"
Từ Liên liền giả bộ hờn dỗi: "Anh chỉ nói bằng lời nói, người ta không tin!"
Hắc Viêm "chụt" một cái hôn lên bên má bị xưng của y, nói: " Cậu không tin anh n*ng vì cậu sao? Vậy để anh dùng hành động để chứng minh!"
Nói rồi liền rẹt một cái xé áo y ra, nút áo văng tứ tung, cúi người xuống điên cuồng thưởng thức.
Từ Liên hai tay bị trói, cắn môi ngửa đầu ra sau. Y không thèm giả bộ dễ thương nữa, liền thẳng thừng hối thúc: "Anh đừng chỉ lo chơi đùa như vậy. Tôi đói rồi, mau đút tôi ăn!"
Hắn vẫn tiếp tục chơi đùa, không cho cậu thõa mãn. Hai tay Từ Liên bị trói không thể tự giúp mình, chỉ rên rỉ hối: "Mau...ưm...mau...cho...."
Hắc Viêm vẫn còn muốn trêu chọc người bên dưới: "Anh của cậu đang suy nghĩ, không biết nên cho cậu ăn theo cách thức ôn nhu nhẹ nhàng hay điên cuồng mạnh bạo đây?"
"Mạnh bạo." Y dùng hai chân quắp lấy hông hắn, ấn xuống bên dưới của mình.
"Tôi muốn mạnh bạo! Mạnh vào!"
Nghe vậy, Hắc Viêm liền luồn tay vào tóc y, hơi hơi dùng sức túm lấy, bắt y ngửa cổ ra sao, cắn xuống yết hầu y. Ôn nhu nói: "Cậu cứ liều chết như vậy, anh vừa không nhịn được, vừa không nỡ lòng đối xử thô bạo với cậu...."
Ngay lúc này cửa lại bị mở ra.
Hắc Viêm liền cầm đầu Từ Liên dập mạnh xuống giường.

**10**.
Lão đại của bọn họ xem ra đang dở trận tra tấn lão gia bên Thủy Lưu. Y bị dày vò đến đầu tóc rồi bù, một bên má sưng lên, mắt phiếm hồng, bên khóe môi còn vương vết máu. Quần áo rách bươm.
Mặc dù hiện tại lão đại dùng chăn che cơ thể rách nát kia lại, nhưng ban nãy bọn họ mơ hồ nhìn thấy vô số vết bầm tím chi chít trải đầy khắp người y, không biết là dùng loại hình cụ kinh khủng nào mới tạo ra dấu vết như vậy.
Lão gia Thủy Lưu nằm bất động bên dưới lớp mền như xác chết, không chừng là đã bất tỉnh.
"Lại chuyện vớ vẩn gì đây??" Lão đại của bọn họ liền quát.
"Lão đại....lão tam y...."
"Lại là lão tam? Anh đã nói mấy cậu rồi! Không phải chuyện gì liên quan đến y thì cũng là chuyện khẩn cấp! Y bị bệnh thì chỉ cần uống mấy viên thuốc thôi!!"
"Nhưng mà..."
"Nếu bệnh tình chuyển biến nặng hơn thì mang đến bệnh viện xem là được rồi, việc nhỏ như vậy các cậu cũng phiền tới anh?"
"Nhưng mà..."
"Tiền viện phí nếu đắt thì cứ tính lên đầu anh. Anh em với nhau, không tính toán mấy việc đó!!!"
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì nữa?"
"Lão tam bị bọn người Thủy Lưu bắt đi rồi!!"
**11**.
Lần này quả thật là chuyện khẩn cấp. Nếu mặc kệ chắc chắn sẽ khiến người khác sinh nghi.
Hắc Viêm không thể làm gì hơn là bày ra một khuôn mặt hình sự, liếc mắt lo lắng nhìn người trên giường một cái rồi quay mặt rời đi.
**12**.
Từ Liên đá tấm chăn trên người ra, hai tay vẫn bị trói trên đỉnh đầu.
Y nhìn trần nhà, thở dài.
Cảm thấy cuộc đời thật chông gai.
**13**.
Cùng lúc này, ngoài cửa sổ có một khuôn mặt thanh tú.
Người đó không ai khác, chính là lão tam của bang Cuồng Hỏa.
"Lão gia, lão gia, là em đây, em đến cứu anh đây!!"
Đồng thời cũng là nội gián mà Từ Liên cài vào.
**14**.
Từ Liên thật lòng không muốn đi.
Y muốn ở lại để dày vò Hắc Viêm cả đêm.
Nhưng quan hệ của bọn họ chỉ có bọn họ biết, không có người thứ ba.
Hiện tại y không có lý do chính đáng nào để ở lại.
Để tránh bị nghi ngờ, y chỉ đành khăn gói ra về.
**15**.
Lúc Hắc Viêm trở về, người đã không còn nữa.
Đàn em của hắn thì nháo nhào truy tìm dấu vết của kẻ đột nhập.
Còn hắn thì chỉ biết ngậm đắng ứa lệ trong lòng.
Không phải đã nói là ba ngày sao?
Hôm nay mới ngày thứ hai thôi mà...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.