Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 7: Mèo






**Lời tác giả**: Mấy bạn đã bình chọn cho người ta chưa? Chưa bình chọn là tui khóc đấy!
____________
**1**.
Ta tên là Mun, là một còn mèo đen.
Cách đây một năm, tên nô lệ ngu ngốc của ta có nhặt về một thằng nhóc lông trắng.
Tên của nó là Bạch.
Bạch là một con mèo rất ngu đần, lớn chừng này rồi còn không biết tự làm vệ sinh, mỗi ngày đều cần ta giúp hắn chải chuốt. Khiến ta bận rộn không thôi.
Trước khi Bạch đến ở cùng bọn ta thì ta là một con mèo nhàn tản đến chừng nào.

Bên cạnh nhà ta có một tên chó, hắn tên là Công Tử. Tên nô lệ nói hắn thuộc giống chihuahua. Là chó mà cái thân như chuột, lại ồn không chịu được, mỗi lần gặp ta liền hăm he đe dọa, sủa đau cả tai.
Thông thường trước tình huống như vậy, ta sẽ chỉ cho con chó đó một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi. Nhưng có lần tâm trạng ta không vui, liền xòe móng cào cho hắn một cái cong đuôi bỏ chạy.
Nói như vậy là để các ngươi biết ta không hề sợ cái tên Công Tử ấy.
Thế nhưng Bạch lại sợ hắn. Cái con chó khốn nạn ấy! Hắn ỷ lớn đi ăn hiếp một đứa con nít!
Lần đó ta không kiềm chế được, liền cào rách cả người con chó ấy. Hắn chạy, ta liền dí theo vừa cắn vừa cào, cho đến khi hắn chui tọt vào nhà ta mới buông tha.
Đúng là đồ chó! Ta nuôi từ nhỏ ta còn chưa dám đánh, hắn như vậy mà lại cắn thằng nhỏ chảy cả máu!
**2**.
Tên nô lệ kia dẫn nhóc Bạch đi thú y. Cái lũ con người toàn là một lũ đần độn như nhau! Cái vết thương lớn thế kia mà hắn dám nói là không có gì đáng ngại!! Nghe có cáu không chứ!!
Quả nhiên, đến đêm thằng nhỏ đau không ngủ được. Nó nằm trong ổ của mình vừa khóc vừa thút thít kêu "chú ơi, chú ơi!"
Ta phải chạy sang nằm chung với nó, cuộn tròn ôm nó trong lòng rồi liếm đầu cho nó, nó mới yên!
**3**.
"Gâu!"
Mình tên là Công Tử.
Mình yêu loài người!!
Các chủ nhân cho chúng mình ăn, cho chúng mình uống, cho chúng mình chỗ ở! Các chủ nhân thật là tuyệt vời!

Mình yêu loài người!!! Mình rất yêu loài người!! Mình rất rất yêu loài người!!!!
Còn bọn mèo thì là một lũ xấu xa khốn nạn rác rưởi vô ơn vô tình vô nghĩa ngu si đần độn vô dụng vô dùng phiền phức. Nuôi bọn chúng chỉ tổ tốn tiền tốn của tốn công tốn sức tốn thời gian cùng không gian!! Bọn chúng tự xem mình là thượng đẳng, tự cho mình là vượt xa các chủ nhân!!
Bằng chứng là cái tên mèo Mun bên cạnh nhà mình, chính tai mình nghe hắn gọi chủ nhân nhà hắn là nô lệ!!
Tin được không!!!
Cái loại này mình ghét cay ghét đắng. Mình từng thề với lòng, gặp con mèo nào là mình xử đẹp con mèo đấy!!!
Bởi vậy mỗi lần gặp tên Mun mình đều ra sức mắng mỏ chửi rủa, chửi cho hắn không ngẩng đầu lên được. Mỗi lần như vậy, hắn đều bị mình dọa sợ đến bỏ đi.
Nhưng tri thức của loài người nói không bao giờ sai, con giun xéo lắm cũng quằn. Mình dọa hắn sợ nhiều lần như vậy, một lần nọ hắn liền đánh trả!
Mặc dù lần đó mình không bị thương, nhưng mình hiểu ra bọn mèo bọn chúng giấu hung khí dưới chân.
Đúng là một bọn xảo trá!
Từ đó mình học được cách không tiếp xúc gần với bọn mèo, chỉ chửi bới từ xa.
Một ngày nọ, chủ nhân của mình dẫn mình đi du lịch châu Âu. Một năm sau trở về, bên nhà tên Mun liền xuất hiện thêm một con mèo lông dài màu trắng!
Một tên Mun còn chưa đủ, nay lại thêm một tên Bạch. Tên Bạch này xem ra trơ lì không kém gì tên Mun. Mặc kệ mình mạt sát đe dọa hắn thế nào, hắn cũng đều không thèm phản ứng.
Rồi đột ngột tai hắn giật giật, giống như nghe thấy được cái gì.
"Ê chó! Lại đây ta biểu!!" Cái tên Bạch tự nhiên lên tiếng!
Mình có chút nghi ngờ về mưu đồ của hắn. Nhưng vì mục tiêu diệt trừ loài mèo để bảo vệ nhân loại, mình sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận địch thủ, liền chui qua cái lỗ trên hàng rào mà qua sân nhà bên kia!
"Cắn ta đi!" Tên Bạch đột ngột đưa bắp đùi của hắn ra trước mõm mình.

"Hở?"
"Cắn nhanh đi!"
Mình...hơi ngạc nhiên!
"Cắn nhanh không ta cào mặt mi bây giờ!"
Kí ức về đống móng vuốt của tên Mun chợt ùa về. Mình không nghĩ nhiều liền cạ nhẹ răng lên ngươi tên Bạch ấy!
"Cắn gì mà như gãi ngứa vậy! Cắn mạnh vào!"
Mình lại cắn mạnh thêm một chút!
Sắc mặt tên Bạch ấy liền tối xuống, giọng điệu quát nạt: "Chó vô dụng! Bảo mi cắn thôi mà làm không xong!! Cho mi cơ hội cuối! Làm lại lần nữa! Không thì đừng trách!!!"
Nói rồi năm cái móng vuốt đột ngột lóe lên. Mình sợ đến rét run! Lập tức dùng hết sức bình sinh ngoạm lên đùi hắn.
Hắn đột nhiên lớn tiếng "Méooo!!!" một cái rõ to. Hai tai cụp xuống, đuôi thu lại, hai mắt long lanh, hắn vừa khóc vừa gào: "Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không dám đứng trong tầm mắt của anh nữa!! Đau quá! Đau quá! Chú ơi, cứu cháu!! Đau quá!!! Cứu cháu với chú ơi!"
Mình còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì từ phía sau tự nhiên có cái gì ập tới!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.