Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 180: Gương 3






1.
Tôi nghe lời con cựu quỷ kia nói mà chỉ biết chết lặng, chớp chớp mắt nhìn hắn
"Ngươi nói gì?" Tôi hỏi.
"Ta nói, ta với ngươi đổi chỗ cho nhau đi, ngay bây giờ, như vậy ngươi không cần phải đợi đến tận mười năm để trở lại nữa."
"Nhưng...!Nhưng mà..."
Không phải mong ước lớn nhất của loài quỷ là tìm được một kẻ thế chân mình, để được tự do hay sao?
Tính ra con cựu quỷ kia mới ra ngoài này được mấy tiếng đồng hồ thôi đó.
Hắn làm gì lại nôn nóng vào trong rồi?
Nghe tôi hỏi, con cựu quỷ liền nở nụ cười tinh ranh, nói với tôi:
"Tên ngốc này, đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Hắn nói:
"Ngươi chính là tự do của ta."
2.
Ta là một con quỷ.
Suốt mấy nghìn năm nay, ta vẫn luôn ngủ sâu trong bóng tối vô tận.
Không ánh sáng, không vật chất, không có đến một tồn tại thứ hai.
Nơi đây chỉ có ta với chiếc gương này.
Và cũng chỉ có chiếc gương này với ta.
Ta đã ở đây rất lâu.
Ngay cả lý do tại sao ta lại ở nơi này, ta cũng không nhớ
Nhưng không sao, bởi vì ta đã quen với tình trạng như vậy.
Không thấy buồn, không thấy tủi, không thấy cô đơn.
Chỉ có trống vắng.
Rồi đến một ngày, từ trong chiếc gương trước mắt ta, tỏa ra một tia sáng rực rỡ.
Thứ ánh sáng mà ta đã lãng quên từ lúc nào.
Khi ta thông qua chiếc gương nhìn thấy được một thế giới khác.
Cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu.
3.

Kể từ khi liên kết giữa ta và kẻ triệu hồi được thành lập, thế giới trong gương cũng bắt đầu phản chiếu lại cuộc sống của kẻ ấy.
Xung quanh ta không chỉ còn là một màn đêm vô tận nữa, mà có nhà cửa, xe cộ, đường sá.
Lúc đó, ta ngắm nhìn những biến đổi bên trong chiếc gương và tự hỏi:
"Đây chính là cuộc sống mà mười năm sau ta sẽ được hưởng thụ ư?"
Thế nhưng tại sao một chút hứng thú ta cũng không có vậy?
Có lẽ dành thời gian trong bóng tối quá lâu, ta đã quên mất ý nghĩa của ánh sáng rồi.
Ta nhìn vào khuôn mặt đã triệu hồi mình, định cằn nhằn mắng chửi kẻ đã quấy rối giấc ngủ nghìn năm của ta.
Nhưng sau đó ta phát hiện.
Kẻ triệu hồi ta là một tiểu mỹ nhân xinh xẻo.
Thế nên ta không mắng chửi nữa.
4.
"Hỡi tín đồ của ta, ngươi đang mong ước điều gì?"
Vì liên kết giữa ta và em ấy đã hình thành, thế giới trong gương phản chiếu cuộc sống của em ấy, bộ dạng của ta cũng biến thành bộ dạng của em ấy.
Em ấy nhìn ta, trong ánh mắt phảng phất nỗi sợ:
"Ngươi...!trong sách...!là thật...!là thật..."
Em ấy cứ lầm bầm trong miệng, mắt liếc qua liếc lại dưới chân như không thể tin được.
Sau một hồi em ấy ngước lên nhìn ta:
"Ngươi...!ngươi thật sự là quỷ? Ngươi có thể...!thật hiện điều ước của ta?"
Ta nhìn tiểu mỹ nhân bối rối mà trong lòng cảm thấy tức cười:
"Còn phải xem vật hiến tế của ngươi có đủ ngon lành không đã."
Thật ra ta nói như vậy cho đúng lời thoại thôi, chứ bị giam suốt mấy nghìn năm, ta chỉ quen thuộc với mỗi bóng tối.
Giờ mà có ai hỏi thì ta cũng không biết ta thích cái gì.
Nhưng tiểu mỹ nhân trước mắt xem ra không quan tâm lắm ta sẽ đòi cái gì, lập tức lên tiếng:
"Vậy thì tôi muốn được đạo diễn trao cho vai chính trong buổi casting ngày mai.
Tôi thật sự thật sự rất muốn được tham gia bộ phim này!"
Nghe em ấy nói vậy, ta liền mỉm cười một cách thần bí.
Ta vừa nghĩ ra mình sẽ đòi cái gì cho điều ước vừa rồi.
"Hỡi tín đồ của ta, nếu ngươi thật sự muốn có được điều đó, thì hãy nói cho ta biết—"
Phim là gì?
5.
Nhờ sự giải thích của tiểu mỹ nhân mà ta dần hiểu ra phim là gì.
Đó là tổ hợp của một đống nhân vật, hành vi, lời thoại, bối cảnh, diễn ra theo một cốt truyện được viết trước, được ghi hình và trình chiếu cho mục đích giải trí, hoặc tuyên truyền.
Càng nghe, ta càng cảm thấy phim rất thú vị.
Thế là vào điều ước thứ hai của em ấy, ta đã bắt em ấy chỉ ta cách để xem một bộ phim.
Vào điều ước thứ ba, thì ta bắt em ấy giao cho ta tài khoản dịch vụ xem phim của em ấy.
Điều ước thứ tư, ta bắt em ấy giới thiệu cho ta một số tựa phim hay.
Điều ước thứ năm, sáu, bảy, ta bắt em ấy phân tích phim với ta.
Em ấy ước càng nhiều, ta lậm phim càng nặng.
Và sự nghiệp của em ấy cũng thăng hoa rực rỡ.
Qua những bộ phim em ấy giới thiệu, ta hiểu hơn về thế giới bên ngoài.
Cũng hiểu hơn về ý nghĩa của cuộc sống này.
Hiểu luôn về cả những mối quan hệ trong xã hội.
Một cách chậm rãi, ta dần thoát ra khỏi thứ bóng tối vô định, đã nhấn chìm ta hơn nghìn năm dai dẳng.
Cho đến một ngày, ta xem được một bộ phim do em ấy đóng.
Trong bộ phim đó, em ấy có hôn một người.
Thế là vào điều ước kế tiếp, ta tò mò muốn biết cảm giác, liền bảo em ấy hãy hôn ta.
Kế tiếp là nắm tay.
Nói chuyện phiếm.
Cùng ăn tối.
Chạm hông.
Chạm eo.
Cởi quần áo.
Cứ sau mỗi điều ước, ta lại bắt em ấy làm thêm một việc.
Cho đến một ngày, ta tiến vào trong em ấy.
Cảm giác đó, giống như máu thịt bọn ta đã hòa lại làm một.
Ta không chỉ đã thoát ra khỏi bóng tối.
Mà ta còn đang sống.
Khi thời hạn mười năm trôi qua, ta đã rất vui mừng.
Vui mừng không phải vì ta đã có được tự do, thoát khỏi sự giam cầm bởi thế giới trong gương.
Tự do có ý nghĩa gì nếu không được sống?
Và sống có ý nghĩa gì nếu không được ở cạnh người mình yêu?
Ta lựa chọn ở lại, để có thể ở gần em ấy nhiều một chút.
Thế nhưng, khi nhìn thấy em ấy suy sụp nằm trêи giường suốt mấy ngày, ta cũng chợt hiểu ra.
Tuy tự do của ta là có em ấy.
Nhưng tự do của em ấy...!thì nhiều hơn thế.
Yêu một người, là để người đó được tự do.
Trong phim nói vậy đó.
6.
Con cựu quỷ kia vừa dứt lời, một thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra khắp nơi.
Lần kế tiếp tôi mở mắt ra, bản thân đang nằm trong bệnh viện.
Trợ lý của tôi lo lắng, nói rằng hôm qua tôi đi mua sắm, không hiểu sao lại bị ngất.
May sao lúc đó có hai anh nhân viên đang giao gương cho phòng tập gym gần đó, phát hiện ra tôi đang nằm bất tỉnh, bọn họ liền gọi xe cấp cứu đưa tôi vào bệnh viện.
Mấy tiếng trước, tôi đột ngột tỉnh lại, không nói tiếng nào liền chạy vội về nhà.
Trợ lý đến nhà tôi thì phát hiện tôi đang nằm trong phòng, lại bất tỉnh thêm lần nữa.
Bác sĩ vừa kiểm tra, nói huyết áp của tôi quá thấp, xem ra là do ăn uống thiếu chất mà thành.
Trợ lý của tôi tự trách, chị ấy nói là do chị ấy bắt tôi nhận quá nhiều dự án, mới thành ra ảnh hưởng sức khỏe.
Chị ấy bảo tôi cứ an tâm nghỉ ngơi, cánh truyền thông cứ để chị ấy lo cho!
7.
Tôi ở trong gương nhiều tháng trời, vậy mà thế giới bên ngoài chỉ mới trôi quá có một ngày.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của tôi nhanh chóng lại đâu vào đấy.
Dường như không có điều gì thay đổi.
Chỉ là trở nên hơi trống vắng.
Tôi dần nhận ra.
Suốt mười năm nay, tôi vẫn luôn tùy thời gọi con quỷ đó lên giúp đỡ mình.
Tán ngẫu với nó.
Tâm sự với nó.
Đã vậy còn thường xuyên cùng nó làʍ ȶìиɦ.
Con quỷ đó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi từ bao giờ.
Bởi vậy nên tôi cũng dần dần hơi nhớ hắn.
Thế nhưng trong sách đã nói rõ, mỗi người chỉ được thực hiện nghi thức triệu hồi quỷ một lần trong đời.
Tôi đã từng thử cãi sách, cố tình lập trận để triệu hồi hắn lần hai.
Nhưng lần này, phép màu không xảy ra.
Từ khi biết được mình sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, cảm giác trống vắng trong lòng cứ lớn dần lên.
Tôi nhớ hắn, như cách người ta nhớ một người bạn cũ.
Bạn bè có thể nhớ nhau.
Thậm chí là nhớ đến phát khóc.
Chỉ vậy thôi.
8.
Trong giới giải trí, lại có một ngôi sao trẻ vụt sáng.
Cậu ta cũng giống như tôi năm xưa, vừa đặt chân vào giới liền nổi như cồn, quãng đường tiến thân lại cực kỳ trơn tru, như thể có quỷ hộ thân vậy.
Cậu ta vì vậy mà cực kỳ không tôn trọng tiền bồi.
Nhìn thấy ngôi sao lớn là tôi, không chào hỏi thì thôi, đã vậy còn hết lần này đến lần khác kiếm cớ gây sự.
Dần dần, cả cái showbiz này không ai không biết, chúng tôi không hòa thuận.
May cho cậu ta, tôi bây giờ đổi tính, không còn sân si như ngày xưa, không phải ai ngáng đường tôi thì tôi cũng sẽ gạt chân cho té chết.
Thằng nhóc đó, hên dễ sợ!
9.
Nhiều năm đã trôi qua.
Tôi bây giờ đang ở độ tuổi mà người ta đua nhau lập gia đình.
Biết rằng với thân phận của đại minh tinh thì tôi sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong chuyện tình cảm.
Nhưng việc tôi đến tận bây giờ vẫn chưa có một mối tình vắt vai đã khiến nhiều người cảm thấy kỳ lạ.
Trong một talk show, tôi bị chị host hỏi xoáy vào vấn đề này.
Cô ta liên tục hỏi tôi, tại sao tôi đến bây giờ vẫn chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ tình cảm.
Bọn người làm truyền thông, có những chuyện bạn không muốn nói, bọn họ cũng có cách cho bạn nói.
Bị hỏi ép một hồi, không hiểu sao tôi lại vạ miệng, nói rằng lý do tôi đến giờ vẫn chưa hẹn hò...
Là bởi vì tôi vẫn chưa quên được mối tình trước đây.
Vừa nói ra câu này, tôi liền biết mình lỡ lời.

Nhưng host của chương trình đâu dễ dàng tha cho tôi, cô ấy lại lập tức hỏi ép.
"Vì lý do nào mà anh vẫn không quên được?"
Thật sự, tôi không muốn trả lời câu hỏi này.
Nhưng sau khi bị hỏi ép xoay vòng vòng, thì tôi vô thức trả lời rằng:
"Tôi nghĩ là do...!lúc người đó bỏ tôi đi...!tôi chưa từng có cơ hội nói lời tạm biệt..."
10.
Khoảnh khắc ngày hôm ấy, dù nhiều năm trôi qua rồi, tôi vẫn nhớ rất kỹ.
Lúc ấy hắn nói rằng, tôi là tự do của hắn.
Tôi không hiểu ý hắn là gì.
Tại sao tôi lại là tự do của hắn?
Thật sự, lúc đó tôi có rất nhiều câu chưa kịp hỏi.
Cũng có rất nhiều điều chưa kịp nói rõ với hắn.
Thế nhưng mọi thứ cứ như vậy mà đột ngột kết thúc.
Tránh không được cảm giác dở dang.
Thật sự là...!tránh không được.
11.
Hôm nay tôi tình cờ gặp được cậu minh tinh chuyên gây thị phi kia.
Sắp tới là sự kiện kỷ niệm mười năm debut của cậu ấy, tôi cứ nghĩ thằng nhóc đó nhất định rất háo hức cùng bận rộn.
Thế mà cậu ta lại có thời gian trốn ở một góc đường.
Mặt mũi cậu ta phờ phạc thấy rõ, không có chút gì là giống một minh tinh lớn đang chuẩn bị kỷ niệm mười năm hoạt động.
Phờ phạc mệt mỏi thì thôi đi, trêи khuôn mặt còn lộ rõ vẻ sợ hãi, hoang mang tột độ.
Mặc dù tôi không có thiện cảm với cậu ấy, nhưng nói gì thì nói, vẫn phải công nhận vẻ ngoài của cậu ta bình thường vô cùng tiêu sái đẹp trai tuấn tú.
Vậy mà bây giờ lại trông chẳng khác gì bị quỷ ám.
Thôi kệ, dù gì chúng tôi cũng thuộc về hai thế hệ minh tinh, nước sông không phạm nước giếng.
Tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy, thì cũng không nghĩ nhiều, lơ đi, xem như chưa thấy gì.
12.
Hôm nay là show diễn kỷ niệm của cậu minh tinh kia.
Kiểu gì thì thời điểm này khán giả trêи khắp cả nước cũng sẽ hướng về đó, thành ra các chương trình khác không có đất hoạt động.
Thế là tôi cũng được một ngày thảnh thơi.
Tôi ở nhà, vừa ăn gà rán vừa lướt TV, vô tình lướt qua chương trình kỷ niệm mười năm của cậu minh tinh kia, đang phát sóng trực tiếp.
Tôi thấy sân khấu thiết kế đẹp, máu nghệ sĩ nổi lên, dừng lại xem một chút.
Sau khi tiết mục mở màn kết thúc, MC bước ra, nói vài câu hài hước, sau đó thì giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cả không gian lập tức im lặng chờ đợi sự xuất hiện của cậu ấy.
Và rồi sự im lặng đó kéo dài một lúc lâu.
Vẫn chưa có gì xảy ra.
Cho đến khi tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, thì MC lại xuất hiện một lần nữa.
Bọn họ xin lỗi vì sự cố kỹ thuật, cậu minh tinh kia tạm thời không thể xuất hiện trong màn biểu diễn này, xin phép khán giả đợi một chút, sau đó thì nhanh chóng lấy một tiết mục khác đắp vào.
Được rồi, sự kiện lớn thế này, xảy ra sai sót là chuyện bình thường.
Thế nhưng, sau khi tiết mục này nối tiếp tiết mục kia, cả chương trình đã phát sóng được hơn 45 phút, khán giả có vẻ như cũng bắt đầu xách ʍôиɠ ra về, thì vẫn chưa thấy cậu minh tinh kia lên sân khấu.
Tôi bắt đầu nghĩ cậu ta nhất định gặp phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, ví dụ như tự nhiên mất tích, thì mới phải trì hoãn lâu đến vậy.
Cùng lúc này có tiếng bảo vệ gọi lên, báo rằng có người đến tìm tôi.
Người này cũng là người trong showbiz nên bọn họ không dám đuổi đi.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, ai ở trong showbiz lại tìm tôi vào giờ này.
Và rồi tôi đi xuống nhà.
Khoảnh khắc cảnh cửa lớn mở ra.
Hiện lên trước mắt tôi— là một cảm giác vô cùng quen thuộc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.