Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 112: Mèo






**1**.
Hôm nay, tên nô lệ đang giúp ta chải lông.
Thì một con chuột chạy ngang qua.
Tên nô lệ la ó inh ỏi.
Chạy thẳng vào phòng.
**2**.
Cái giống người là cái giống nhát gan.
Có mỗi con chuột mà làm như ma như quỷ.
Tên nô lệ từ bên trong phòng hét ầm ra ngoài:
"Mun!! Mun!!! Cưng giết cái con đấy đi!!! Giết nó đi!!!"
Giết con chuột này hiển nhiên đối với ta dễ như trở bàn tay.
Nhưng ta.
Không thích.
**3**.
Bạch nhảy ra định giết con chuột.
Nhưng ta ngăn nó lại.
Không cho giết.
Ta thích nhìn tên nô lệ đau khổ.
**4**.

Tuần trước tên nô lệ bắt ta đi tắm.
Ta dùng cách cũ lẻn ra ngoài.
Ai ngờ bị tên hàng xóm bắt được, mang về.
Thế là tên nô lệ được dịp hành hạ ta.
Hôm nay ta trả thù cho hắn biết mặt.
**5**.
"Nhưng mà chú ơi, không bắt con chuột đó, để nó chạy lung tung, cháu ngứa lông lắm!"
"Ngứa lông thì lại đây ta liếm cho! Đứng im đó đừng có bắt!!"
"Dạ!!"
**6**.
"Mun ơi! Bạch ơi!! Hai cưng đâu rồi! Tại sao nhà có hai con mèo mà vẫn có chuột!!!!"
Ta ngồi một bên nghe tiếng than khóc của tên nô lệ.
Trong lòng thỏa mãn
Mà tên Bạch nằm trong lòng được ta liếm lông cho.
Cũng rất thỏa mãn.
**7**.
Có người mở cửa vào nhà bọn ta.
Là tên chủ nhân của tên Công Tử.
Cái tên to tướng thế kia mà lại nuôi con chó nhỏ bé tí.
Không biết hắn tại sao lại có chìa khóa nhà bọn ta.
Không biết có phải vào đây ăn trộm hay không.
Mà thôi, hắn muốn trộm cái gì thì cứ trộm.
Ta và tên Bạch đều không quan tâm.
**8**.
Con chuột kia vẫn ngang nhiên chạy qua chạy lại
Có vẻ nó biết tên nô lệ sợ nó.
Cũng biết ta và Bạch không quan tâm đến nó.
Nên nó vô cùng càn quấy.
Chạy vòng vòng vòng vòng.
Cho đến khi.
"Xịt" một cái.
Nó liền ngã lăn quay.
**9**.
Tên chủ nhân của Công Tử mang theo bình xịt chuột.
Thậm chí còn mang theo bao tay, cầm con chuột cho vào bao, ném ra ngoài.
Sau đó còn lau sàn sạch sẽ.
**10**.
Tên nô lệ của ta cảm ơn tên da ngăm to tướng ấy.

"Em vừa gọi là anh qua liền, anh mà không qua, em không biết phải làm sao!! Thật biết ơn anh quá đi!!!"
Tên da ngăm trầm ngâm gật đầu một cái.
"Bữa nào em làm bánh mang qua cảm ơn anh nha!"
Tên da ngăm lại gật đầu một cái.
"Thế anh đang dạy mà chạy qua chỗ em như vậy có sao không?"
Tên da ngăm lắc đầu.
"Thật là may quá đi!! Em còn tưởng mình làm phiền anh mất!!"
**11**.
Tên nô lệ của ta tiễn tên da ngăm ra ngoài cửa.
Tên da ngăm không hiểu tại sao lại nhìn tên nô lệ của ta bằng cặp mắt trầm ngâm không cảm xúc.
"Tối thứ sáu này, em rảnh không?"
"Thứ sáu này? Em trực ở tiệm bánh đến tối, có gì không anh?"
"Không."
Nói rồi liền quay lưng trở về.
Ta ở đây mà còn nghe được tiếng Công Tử sủa mừng chủ nhân hắn.
**12**.
Ta nhìn một cảnh ban nãy.
Ta hỏi Bạch: "Ngươi có nghĩ...tên da ngăm đó thích..."
Tên Bạch liếm tai ta.
"Chú nghĩ gì thì cháu nghĩ đó!!"
**13**.
Đêm đến.
Có một kẻ tự nhiên mở cửa sổ nhà bọn ta lẻn vào.
Chắc là trộm rồi.
Công Tử nhà kế bên kêu đên đau cả tai.
Bạch nó nói với ta nó sợ người lạ quá, không ngủ được.
Ta nói với nó, một tên trộm thôi, có gì đâu.
Lấy vài món rồi đi thôi mà.
Đừng có làm ầm ĩ! Kệ đi!
Bạch nói nó vẫn sợ.
Đòi qua ổ ta ngủ.
Cái tên này, hở tí là đòi qua ổ ta.
Thôi qua đi!
Cùng lúc này, tên nô lệ của ta từ trong phòng đi ra ngoài.
Hình như hắn muốn đi vệ sinh.
Thế là đụng trúng tên trộm.
**14**.
Tên trộm quật ngã tên nô lệ của ta xuống sàn.

Ta lập tức phóng tới, cào mặt hắn.
Thế là ta bị hắn nắm cổ, đập mạnh xuống sàn.
Bạch lúc này méo lên một tiếng dữ dội rồi phóng lên người tên trộm.
Nhưng tên trộm gạt tay một cái, Bạch liền văng lên tường.
Ngay lúc này.
Tên da ngăm, chủ tên Công Tử, chạy vào.
**15**.
Nơi thành phố đất chật người đông.
Lòng người ngoài nóng trong lạnh.
Ngay cả hàng xóm sống cạnh nhà nhau, bên ngoài thân quen, bên trong vẫn chỉ là người xa lạ.
Ví dụ như tên da ngăm đó.
Ta sống cạnh nhà hắn bao lâu nay.
Chỉ biết hắn hay đi dạy học thôi.
Đến tận giờ mới biết được.
Hắn dạy môn quyền anh.
**16**.
Lúc cảnh sát tới, tên trộm đã nằm đo ván trên đất rồi.
Tên nô lệ lại cảm ơn tên da ngăm rối rít.
"Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm! Anh mà không qua kịp thời em không biết phải làm thế nào!!"
"Do Công Tử sủa..."
"Vậy thì cảm ơn Công Tử nhé!"
Con chó ngu ngốc kia liền vẫy vẫy đuôi "gấu" một tiếng.
Tên da ngăm lại đột ngột hỏi: "Thế thứ bảy này, em rảnh không?"
Tên nô lệ của ta chớp chớp mắt: "Hôm đó em có hẹn đi chơi với bạn, có gì không anh?"
"Không gì."
Vừa nói, tên da ngăm vừa ôm Công Tử, một mạch trở về nhà.
**17**.
Ta và tên Bạch cả người băng bó nằm một bên. Nhìn thấy toàn cảnh ban nãy.
"Tên nô lệ ngu ngốc!"
"Cháu đồng ý!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.