Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 65: Phong vân biến chuyển




Tề Diệc nghe xong, tức thì nhận thấy rất chí lý, hành vi ấy của thái tử có hơi vượt quá giới hạn thông thường, quả thực quá kỳ lạ…Thế nhưng ai đã hạ độc hắn? Xuất phát từ mục đích gì?
“Cho nên phải đi bắt cóc thái tử, hoặc để Hạ Vũ trực tiếp chẩn bệnh cho hắn!”  Ân Tịch Ly nói rồi kéo Tề Diệc ra khỏi đại doanh, cùng lẻn vào cung.
Tuy nói hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng vẫn không ngăn nổi Hạ Vũ và Tề Diệc võ công cao cường, ngoài ra Tề Diệc còn thông thuộc cách bài trí thủ vệ trong hoàng cung, vì vậy cả ba thuận lợi mà tiến nhập cung.
Chỉ có điều, thủ vệ trong cung tầng tầng nghiêm mật, dù vượt qua hai tầng đầu tiên, cũng rất khó vào được đến tận cùng, nội cung chính là tầng đó.
Ân Tịch Ly bám trên lưng Tề Diệc, Hạ Vũ dẫn đường, thận trọng xâm nhập.
“Cần phải chú ý trông chừng binh sĩ trấn thủ ngoài cung điện thái tử đi qua.” Tịch Ly không quên dặn Tề Diệc.
“Nga.” Tề Diệc gật đầu, tiếng Tịch Ly vang lên ngay bên tai, khí tức cũng ấm áp, hắn vô cớ có chút căng thẳng không dám xoay mặt nhìn… Chỉ là Tịch Ly rất nhẹ, vì sao lại nặng có bây nhiêu thôi?
Ba người đáp xuống trước cửa tẩm cung Thái tử, nhìn vào bên trong, quả nhiên thủ vệ dày đặt.
“Nghiêm mật đến thế a?” Tề Diệc nhíu mày, “Không hợp lý lắm.”
“Bởi vậy mới nói!” Tịch Ly khẽ cười lấy một tiếng, “Ắt hẳn có điều kỳ quái!”
“Người đông như vậy thì vào bằng cách nào?” Tề Diệc nhìn sang Ân Tịch Ly, chẳng ngờ Tịch Ly vốn đang nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tịch Ly bèn cười với hắn…Có lẽ vì cự ly quá gần đi, Tề Diệc thầm hoảng hốt__Trước đây chưa từng phát hiện, Tịch Ly sao lại đẹp đến thế, thảo nào cả Viên Liệt lẫn Viên Lạc đều bị hắn khiến cho ăn ngủ không yên.
“Ta có cách, các ngươi cứ chờ ở đây.” Hạ Vũ nói, đưa cả hai mỗi người một mảnh khăn tẩm dược vị cổ quái, bảo bọn họ lấy che mũi. Về phần hắn thì thi triển khinh công phóng lên nóc nhà, lôi ra một ống trúc, thổi một luồn khói không màu vào trong đình viện.
Tịch Ly ngưỡng cổ nhìn, Tề Diệc kéo hắn trốn vô bụi cây, “Ngươi cẩn thận kẻo có người thấy.”
“Chớ sợ chớ sợ.” Tịch Ly khoát khoát tay, “Có ngươi ở đây thì không lo rồi, phải đấu đá lên mới hào hứng chứ.”
“Chỉ biết sợ thiên hạ bất loạn.” Tề Diệc không ngại buông một câu phê bình Ân Tịch Ly, Tịch Ly ha hả cười với hắn.
Tề Diệc có hơi bất đắc dĩ, bất quá cùng Ân Tịch Ly hành sự, chung quy cũng rất thú vị… Hắn cơ hồ lúc nào cũng hăng hái, khiến kẻ khác phấn chấn.
Không lâu sau, Hạ Vũ đã trở lại, nhướn mày một cái với hai người, “Đều ngất cả rồi!”
“Thái tử đâu?” Tịch Ly hỏi.
“Phỏng chừng cũng đã gục.” Hạ Vũ đưa hai nguời thâm nhập vào cung thái tử, quả nhiên… bắt gặp thái tử đang ngủ say.
Hạ Vũ không nói hai lời, phủ hắn lại rồi cùng bọn Ân Tịch Ly rời đi, vừa ra ngoài… chợt thấy có bóng người vụt lên đầu tường.
“Có người…” Tịch Ly còn chưa dứt lời, liền bị Tề Diệc kéo sang một bên.
Nhưng bóng người kia tuyệt không có động thái gì, chỉ ngồi xổm trên đầu tường nhìn xuống quan sát… Tề Diệc cõng Ân Tịch Ly, Hạ Vũ vác thái tử gia bất tỉnh trên lưng, cùng kẻ ở tường viện nhìn nhau một hồi.
Kỳ quái thay, người nọ cư nhiên chỉ lẳng lặng xoay người đi.
Hạ Vũ và Tề Diệc đưa mắt nhìn nhau, lấy làm kinh ngạc.
“Là mật thám,  hay kẻ nào khác?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Sao chẳng hề tấn công hoặc gọi thủ vệ tới? Mà chỉ nhìn chúng ta bắt cóc thái tử?”
“Đi trước rồi hãy nói!” Tề Diệc cõng Ân Tịch Ly, cùng Hạ Vũ ly khai, âm thầm trở về doanh trại, bọn họ không quay về quân doanh Tề gia, mà là chỗ của Viên Liệt.
Viên Liệt hầu như cả ngày nay không gặp Tịch Ly, quả thực chẳng hiểu sao lại nhớ vô cùng, thấy Tịch Ly trở về, còn hoàn hảo mang theo thái tử, khẩn trương tiến đến xem.
Đặt người xuống giường xong, Hạ Vũ cho người đem thùng thuốc đến, lấy dao nhỏ ra.
“Uy.” Tịch Ly bước qua khều khều Hạ Vũ, “Không phải ngươi tính bổ đầu hắn ra nhìn một trận chứ?”
Hạ Vũ trợn mắt, cạo sạch tóc trên đầu thái tử…
“Đây là cái gì?” Tịch Ly đưa tay chỉ vào ba vết đỏ trên đầu thái tử.
“Dấu vết bị hạ cổ​[99]​.” Hạ Vũ chỉ chỉ ba điểm đó, “Ở giữa chính là dấu cắn, hai điểm hai bên là vết cào.”
“Vết cào?” Tịch Ly nghĩ không thông, “Là sâu gì đó bám vào đầu của hắn, sau đó cắn một phát?”
“Nhện não.” Hạ Vũ quả quyết phán, “Thái tử đã bị hạ cổ!”
“Ai có thể hạ cổ thái tử, mục đích hạ cổ phải chăng là muốn hắn mất kiểm soát mà trở nên điên loạn?”
Hạ Vũ gật đầu, “Loại cổ trùng này kỳ thực chính là ấu trùng của nhện não, trong quá trình chúng phát triển sẽ làm người trúng cổ trở nên mất kiểm soát hoặc phát điên, tuy nhiên để đợi bọn chúng biến được thành trùng, nguời trúng cổ vẫn còn tỉnh táo được đôi ba ngày, nhưng một khi cổ trùng vừa trưởng thành, chúng liền ăn não của người bị trúng cổ, lúc bấy giờ người trúng cổ sẽ đau đớn như thể đầu nứt ra, điên cuồng mà chết.”
“Kẻ nào có cừu hận sâu đến thế với Trần thị vương triều a, thái tử kia tuy có điểm ngu ngốc, nhưng con người cũng không quá xấu, đâu cần dùng thủ đoạn ác nghiệt vậy để đối phó hắn a.” Tịch Ly lắc đầu, nói rồi trầm ngâm một hồi, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Tất cả nhìn vào hắn.
“Ân ha…” Tịch Ly đột nhiên bật cười, hỏi ngược lại Hạ Vũ, “Có thể chữa được chứ?”
“Tất nhiên, hiện vẫn là ấu trùng, rất dễ dàng lấy ra.”
“Lấy ra ngoài?” Viên Liệt bỗng chột dạ, “Làm thế nào?”
“Lúc nhện não thả con, sẽ để lại một sợi tơ bên ngoài, minh bạch chưa?”
“Tơ…” Mọi người gớm ghiếc giật khóe miệng một cái.
“Nói cho đơn giản, ta phải rạch một chỗ trên đầu hắn, sau đó tìm lấy ngọn tơ ấy, lôi tiểu trùng bất trị kia ra, rồi khâu đầu hắn lại!” Hạ Vũ miêu tả quá trình một chút, nhìn lại thần sắc của mọi người…
Tịch Ly đã chực xoay người đi ra ngoài, “Ầy, ta đói quá a, ra ngoài ăn chút gì đi.” Nói đoạn, kéo Viên Liệt và Tề Diệc theo cùng, để Tiêu Lạc lại làm trợ thủ.
Hạ Vũ cười, “Như vậy thì…Tiểu Lạc tử, đưa dao cho vi sư đi!”
Tiêu Lạc cầm dao trên bàn bước tới, Hạ Vũ cười lắc đầu, “Lấy dao nhỏ, loại dùng để mổ đầu người ra đó!”
Tiêu Lạc kìm nén cảm giác thoáng buồn nôn, đưa dao nhỏ đến cho Hạ Vũ, Hạ Vũ cầm dao mổ, bắt đầu rạch.
Tiêu Lạc bưng miệng muốn tránh xa một chút, thế nhưng Hạ Vũ khoan thai phán một câu, “Nếu bỏ ta lại một mình… Nói không chừng ngày mai ta sẽ hầm canh óc heo cho ngươi uống?”
“Quên đi, ta ở lại, ngươi cứ tập trung mổ.” Tiêu Lạc thê lương đứng sau hắn, cắn răng nhịn xuống.
Mà bên ngoài trướng, Tịch Ly, Viên Liệt và Tề Diệc lại cùng nhau ăn ăn uống uống.
“Tịch Ly…Vừa rồi ngươi có ý gì?” Viên Liệt đột nhiên nghĩ tới.
“Có ý cái chi?” Tịch Ly khó hiểu.
“Thì… Ngươi nói đến chỗ ai muốn hại thái tử rồi dừng lại không nói nữa, có phải đã nghĩ ra điều gì không?” Viên Liệt hỏi, hắn ở cùng Tịch Ly lâu, có thể nhìn vào lời nói và hành động mà đoán được.
“Ân.” Tịch Ly buông chén rượu, “Đích thực có chút manh mối, nếu đoán không nhầm, phỏng chừng chốc nữa sẽ có người đến… Hay chính là hắc y nhân bọn ta đã gặp trong viện.”
“Kẻ đó là ai?” Tề Diệc cũng không nghĩ ra, “Người bên phe ta sao?”
“Không phải bên quân doanh ngươi, phía ta cũng không có phái người đi…” Viên Liệt lắc đầu, “Vậy là ai?”
Tịch Ly cười, “Ha ha, là người các ngươi nghĩ cũng không nghĩ đến được!”
Nói xong, cả Tề Diệc và Viên Liệt cùng xoay người rướn tới, bất quá trước giờ Tịch Ly luôn úp úp mở mở, cả hai đành phải mỏi mắt trông chờ.
Rượu quá ba tuần, Tề Diệc muốn đi xem tình hình bên Hạ Vũ, bỗng có một thủ vệ tiến đến bẩm báo, “Tướng quân, ngoài cửa có người cầu kiến.”
Viên Liệt vừa nghe quả nhiên có người đến tìm mình, liền hỏi, “Là ai?”
“Quế đại nhân.”
“Quế…”
Viên Liệt và Tề Diệc hai mặt nhìn nhau, chính là kẻ tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, đạo sĩ Quế Thiếu Nghĩa?
“Hắn tới làm cái gì?” Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Gặp hay không gặp?”
“Đương nhiên phải gặp.” Tịch Ly gật đầu, quả quyết nói, “Hắn chính là nhân vật trọng yếu, chuyến này chúng ta phải hảo hảo nhờ hắn hỗ trợ.” Nói đoạn, vẫy tay với thủ vệ, “Gọi hắn vào.”
Chờ thị vệ đi khỏi, Tề Diệc định lánh đi, nhưng Ân Tịch Ly chặn lại, “Không cần.”
“Thế chẳng phải sẽ khiến hắn biết chúng ta có quan hệ?” Tề Diệc cảm thấy vô lý.
“Vô phương a.” Tịch Ly cười, “Hắn hẳn đã sớm biết.”
“Ta đây nên ứng phó ra sao với hắn?” Viên Liệt thoáng lo ngại bản thân làm không tốt.
“Chỉ cần hắn nói cái gì ngươi cũng làm ra vẻ điềm tĩnh ứng biến, còn bọn ta thì giả vờ cái gì cũng không biết, ngươi cứ làm như mọi thứ đã nằm trong dự tính cả, là được.” Tịch Ly liên tục nháy mắt với hắn, “Ngươi hiểu chưa?”
Viên Liệt nghe xong miễn cưỡng nhún vai một cái, “Hiểu thì không hiểu, bất quá không hiểu mà giả vờ hiểu cũng không phải chuyện quá khó.”
Tịch Ly thỏa mãn cười, bấy giờ, Quế Thiếu Nghĩa đã vào đến, vừa nhập doanh liền phất áo quỳ xuống đất, hành đại lễ với Viên Liệt, “Vi thần Quế Thiếu Nghĩa, tham kiến nguyên soái.”
Viên Liệt theo bản năng sửng sốt, liền bị Ân Tịch Ly ngắt một phát, sực nhớ phải đóng vai đại vĩ ba lang, Quế Thiếu Nghĩa kia làm gì hắn cũng bình tĩnh ứng biến mới được, bèn cười cười gật đầu, “Quế đại nhân hà tất đa lễ, đứng dậy hẵn nói.”
Quế Thiếu Nghĩa đứng lên, thấy Ân Tịch Ly và Tề Diệc thì hơi lúng túng, cũng thoáng giật mình, thế nhưng Viên Liệt tựa hồ cho rằng rất bình thường, xua tay mời hắn ngồi, có vẻ rất khách sáo.
Quế Thiếu Nghĩa ngồi xuống, chu toàn lễ nghi với Tề Diệc và Ân Tịch Ly xong, nói, “Quế Thiếu Nghĩa ngưỡng mộ Nguyên soái đã lâu, vẫn chưa có duyên gặp, hôm nay quả là tam sinh hữu hạnh.”
Viên Liệt cười cười, bụng nghĩ tên này có ý đồ gì? Rốt cuộc đứng về bên nào đây?
“Tại hạ… nói thẳng vào vấn đề luôn vậy.” Quế Thiếu Nghĩa đưa Viên Liệt một phong thơ, “Đây là thư tín chủ thượng của ta gửi Nguyên soái đại nhân.”
“Chủ… Chủ thượng?” Tịch Ly biết chắc Viên Liệt sẽ ngạc nhiên mà không kịp giấu đi, bèn thay hắn giật mình thốt lên.
Viên Liệt quả thực vội thừa cơ giấu đi vẻ khó xử trên mặt, đưa tay nhận thư tín, mở ra xem.
Nội dung trong thư tuyệt đối nằm ngoài dự kiến của mọi người, thư này do bốn vị vương công đại thần trong triều, cùng bốn vị phiên vương bên ngoài liên hợp viết ra, tỏ ý tình nguyện phò Viên Liệt mưu phản, soán đoạt hoàng vị. Trong thư viết Trần Tĩnh hồ đồ khôn tả, quan viên địa phương thì hủ bại, bọn họ rất bất mãn! Tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đẩy Nam Cảnh đến tử lộ, Viên Liệt tuổi trẻ có tiền đồ, văn võ song toàn, mọi người nguyện ý thần phục hắn.
Viên Liệt xem thư xong, có chút hoài nghi, đây hẳn là âm mưu của Trần Tĩnh, nhằm mục đích thử? Hay thực sự vẫn còn mấy nhà muốn tạo phản? Bất quá dựa theo tình hình Thái tử mà xét… Bức Tề gia làm phản, có thể mới chỉ là khổ nhục kế thôi, vẫn còn ý đồ khác.
Trong lúc đọc thư, Viên Liệt một mực cân nhắc xem nên ứng đối như thế nào với Quế Thiếu Nghĩa, chợt cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hắn.
Viên Liệt chỉ thấy bàn tay kia cơ hồ khẽ cọ ngưa ngứa, vừa tiếp xúc, biết ngay là tay Ân Tịch Ly… Một cái cọ nhẹ này, khiến cả trái tim Viên Liệt dao động, tự hỏi yêu nghiệt kia muốn gì? Nghĩ lại chợt thấy bản thân còn nhiều tạp niệm lắm, Tịch Ly phỏng chừng là đang dạy hắn làm sao để ứng phó.
Nhẹ nhàng ôn nhu… nghĩa là dụ dỗ? Hiện tại lúc này, nói cũng không tốt, không nói cũng không tốt, vô phương… Bảo hắn giả hồ đồ để che mắt?
Nghĩ đoạn, Viên Liệt gấp thư, tựa hồ có chút hứng thú nhưng dường như hứng thú ấy vẫn chưa đủ, hồi đáp, “Quế đại nhân, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, bất quá, sau này nếu chư vị đại nhân muốn có hành động gì, tốt nhất nên báo Viên Liệt biết trước một tiếng, chúng ta cùng thương lượng, để tránh khỏi bị hiểu lầm!”
Tịch Ly ngầm gật đầu hài lòng__ Ân, đúng chuẩn!
“Vâng! Vi thần sẽ hồi báo như vậy.” Nói xong, cũng không nhiều lời thêm, Quế Thiếu Nghĩa đứng dậy rời chỗ, xin cáo lui.
“Kế hoạch của hắn ra sao …” Tề Diệc hỏi Ân Tịch Ly, “Phải chăng tất cả đều nằm trong quỹ đạo của bọn chúng?”
Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Kẻ giỏi đánh cược, hiển nhiên tiên hạ thủ vi cường!”
Bấy giờ, Tiêu Lạc hớt hải chạy ra, vịn trướng bồng bắt đầu nôn, đến bữa ăn đêm trước cũng bị thổ sạch.
Mọi người nhíu mày, Tịch Ly hỏi hắn, “Trùng được lấy ra rồi?”
Tiêu Lạc gật đầu đầy ghê tởm, chỉ chỉ vào bên trong, “Đang khâu lại… nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.