Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 61: Thần cơ diệu toán




Bước vào viện khiến mọi người mục trừng khẩu ngốc, bởi vì chẳng phải ai khác, mà là vị tiểu thiếp được Tiêu lão tướng quân sủng ái nhất, Viên phu nhân.
Tiêu Lạc đỡ lấy cửa, “Trời…”
Viên Liệt cũng nhìn sang Tịch Ly.
Tịch Ly nhún vai, “Có lẽ là trùng hợp?”
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ__Trên đời này, lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Tịch Ly khấn cầu trong lòng, thực sự vị phu nhân này không liên can đến hảo sự kia.
Tiêu Lạc đột nhiên cau mày, “Nguy rồi!”
Mọi người nhìn hắn khó hiểu.
“Đại ca của Viên phu nhân là quan địa phương ở huyện lân cận, quản lý hải vận đó!”
Giờ thì hay rồi… Càng lúc càng đến gần nha.
Chỉ thấy Viên phu nhân thành khẩn đi tới trước mặt Tiêu lão tướng quân, hai người chênh lệch tuổi tác quá nhiều, thế nhưng Viên phu nhân tri thư đạt lý, quả thật rất hợp ý với Tiêu lão tướng quân, nên lão tướng quân sủng ái nàng nhất.
“Cớ sao tướng quân lại tức giận?”
Tiêu lão tướng quân quan sát thần tình của Viên phu nhân, nhãn thần thì hoảng hốt bất định, thanh âm nói ra cũng mang theo chút run rẩy, trong lòng đã biết chắc chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Nàng là vì đại ca mà tới, hiện tại Viên Liệt đang uy hiếp đến tính mạng của đại ca nàng, nàng tất phải bị đại ca bức bách đến cứu mệnh.
Tịch Ly đứng bên trong cau mày nhìn, xoay mặt hỏi Tiêu Lạc, “Ai, Viên phu nhân có nắm được tình hình quân sự trọng yếu của Tiêu lão tướng quân hay không?”
“Không đâu.” Tiêu Lạc liên tục lắc đầu, “Cha ta chưa bao giờ cho phép nữ nhân đến gần thư phòng của người, hơn nữa hiện tại những việc hệ trọng đều do ta làm… Song, với tính cách của cha ta, cả nhà Viên gia sẽ bị sảo trảm​[96]​, không từ một ai!”
Tịch Ly nhướn mày một cái, “Tàn nhẫn vậy sao?”
“Không thì ngươi bảo người làm thế nào để thống lĩnh Đông hải được a, ai nha… Người chính là cái kiểu lão cổ hủ.”
“Không ổn a!” Tịch Ly giậm chân, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay ghì lấy cổ áo Tiêu Lạc, “Ai, ngươi có hiếu thuận hay không vậy?”
Tiêu Lạc ngẩn người, gật đầu, “Nói thừa.”
“Có thể vì cha ngươi chịu đòn không?”
“Đương nhiên.”
“Hảo!” Tịch Ly ghé vào lỗ tai hắn nói liến thoắng, Tiêu Lạc mở to hai mắt, “Cha ta…tối thiểu… sẽ đánh ta một trận thừa sống thiếu chết a!”
“Vậy ngươi có muốn đi hay không hả?” Tịch Ly bắt hắn chọn, Tiêu Lạc cắn môi, “Đi!” Nói đoạn, nhảy từ cửa sổ ra.
Lúc này, trong sân đang căng thẳng không ngừng, Tiêu lão tướng quân chăm chú nhìn Viên phu nhân, chờ nàng nói, Viên phu nhân tựa hồ do dự, ngay khi đó, bỗng nhiên Tiêu Lạc từ bên ngoài vội vã lao đến, “Cha! Cha!”
Tiêu lão tướng quân sửng sốt, nhíu mày, vừa rồi rõ ràng Tiêu Lạc ở trong phòng phía sau, cớ sao lại chạy ra đây, bèn hỏi, “Chuyện gì?”
“Cha.” Tiêu Lạc vội vàng bẩm báo, “Ta điều tra ra rồi, nguyên lai chính là Viên Đồng Hải cấu kết với người Phù Tang, đều do ta quản giáo bất nghiêm.”
Tiêu lão vương gia trợn mắt nhìn Tiêu Lạc, hỏi, “Ngươi…”
“Vừa rồi ta nói với Viên phu nhân.” Tiêu Lạc trước giờ luôn kính trọng Viên phu nhân, “Nàng căn bản là muốn đến tố giác đại ca nàng, ta đến cầu tình với cha, chỉ phán xử đại ca nàng thôi, đừng làm tổn hại đến người vô can, bọn họ đều vô tội cả, chính ta mới có tội.”
Tiêu lão Vương gia nhìn Viên phu nhân bằng nhãn thần sâu xa, mãi một lúc lâu mới hỏi, “Có thật không?”
Viên phu nhân khá thông minh, tất biết sự tình đã lộ, liền quỳ xuống nhận tội với Tiêu lão vương gia. Trước đó nàng cũng không hề biết hành vi phạm tội của đại ca nàng, hiện tại đại ca nàng cùng đường nên mới đến cầu xin nàng, nhờ nàng tìm cách sát hại Viên Liệt, có thế mới bảo toàn được tính mệnh toàn bộ Viên gia.
Lúc Viên phu nhân đến, đã cảm thấy không ổn, hiện tại Tiêu Lạc chạy vào, lại càng thông suốt rõ ràng…Vừa rồi nếu như buông lời khuyên lão Vương gia giết Viên Liệt, phỏng chừng sẽ bị lão Vương gia giết ngay tại chỗ.
Lòng dạ Tiêu lão Vương gia lúc này cũng là ngũ vị lẫn lộn, đương nhiên hắn hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Lạc, Viên phu nhân quả thực vô tội, bản thân hắn đích xác cũng đau lòng, nhưng những tướng sĩ và bách tính đã chết dưới tay Uy tặc thì tính sao đây? Dù thế nào đi nữa cũng phải báo thù cho bọn họ a.
Hắn khẽ cắn môi, vừa định nói, đột nhiên chợt nghe có người từ cửa bước vào, “…Lão vương gia, làm gì vậy?”
Tiêu lão vương gia sửng sốt, quay đầu lại nhìn, nhận ra là Viên Liệt.
Cơn thịnh nộ trên mặt thoáng giảm xuống, Tiêu lão vương gia dùng vẻ mặt khổ tâm ôm quyền với Viên Liệt, “Tướng quân, là ta hồ đồ a… Dưỡng hổ vi hoạn.”
“Ai.” Viên Liệt khoát tay, “Ta đã nghe được, lão tướng quân, sự việc này không thể trách Tiêu Lạc.”
Tiêu Lão tướng quân trong lòng thấu hiểu, đem tất cả tội lỗi đổ lên người Tiêu Lạc hoàn toàn rất vô lý. Chuyện này căn bản chẳng can hệ gì đến Tiêu Lạc, chẳng qua là thay vào vị trí của Viên phu nhân để bản thân có lối thoát mà thôi.
Vốn dĩ  hắn định cùng Viên phu nhân đồng chịu phạt, chủ yếu là sợ tướng sĩ và bách tính đối bản thân có điểm chê trách, giờ đây chỉ cần đơn giản trừng phạt nhi tử, chẳng còn ai có thể nói hắn tuẫn tư nữa​[97]​.
“Cha, nhi tử nguyện ý chịu phạt.” Tiêu Lạc nghiêm túc lĩnh tội, Tiêu lão tướng quân cắn răng, Viên Liệt ở bên cạnh hòa giải, “Ai nha, mấu chốt là bắt được Viên Đồng Hải, trừng phạt Tiêu Lạc nhẹ thôi, hay giam hắn ba ngày?”
Tiêu lão Vương gia lắc đầu, “Ai, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, một trăm quân côn.”
“Vương gia.” Viên phu nhân vội vã tới cầu tình, tự nhủ bắt Tiêu Lạc phải oan uổng chịu thay cho mình một trăm quân côn, như vậy sao được?!
“Ai…”
Mọi người đang định tiếp tục cầu tình, chợt thấy Ân Tịch Ly ung dung thong thả tiến đến nói, “Một trăm quân côn vẫn còn quá ít, tối thiểu phải đánh hai trăm.”
Viên Liệt ngóng lên trời trợn mắt rồi hung hăng cấu hắn một phát, tên này sao lại thay đổi thất thường như thế a, vừa rồi rõ ràng hắn nhờ bọn họ ra mặt cầu tình, giờ trái lại còn muốn tăng thêm, ăn một trăm quân côn đã muốn thí mất nửa cái mạng, hai trăm quân côn, chẳng phải là đẹp mặt Tiêu Lạc lắm thay?
Tịch Ly cũng xua xua tay khước từ thương lượng, “Cứ định như thế đi, hai trăm quân côn, trước tiên xử tử Viên Đồng Hải, nửa tháng sau truy điệu bách tính gặp nạn chết, đồng thời hành hình Tiêu Lạc, đánh chết miễn bàn!”

Tin tức này vừa phát ra, toàn doanh xôn xao, Viên Đồng Hải bị bắt giữ, tướng sĩ cả quân doanh cũng đến trước cửa tướng quân phủ cầu tình, xin Tiêu lão tướng quân phán quyết Tiêu Lạc nhẹ tay, bảo rằng việc này chỉ can hệ đến mỗi Viên Đồng Hải, chớ nên liên lụy những người khác.
Không chỉ các tướng sĩ, ngay cả bách tính toàn thành cũng vội đến cầu tình, Tiêu lão tướng quân ở trong viện quẫn bách đến độ run rẩy tay chân.
Mới đó hắn còn hy vọng Viên Liệt nói giúp để Tiêu Lạc được giảm năm mươi côn, không ngờ Tịch Ly chạy tới bồi thêm vào một trăm, đây chẳng phải là muốn hắn đau chết sao, ngộ nhỡ có gì không may xảy ra với Tiêu Lạc, hắn sống sao cho cam a!
Quả nhiên, cả đại bang thái thái của hắn cũng kéo tới, kêu cha gọi mẹ dậm chân đòi thắt cổ, kiên quyết muốn lấy hai trăm quân côn của Tiêu Lạc chia đều cho mọi người, chứ có chết cũng không được đánh nhi tử.
Tiêu lão tướng quân đau đầu quá đỗi, cả đêm không ngủ miệng nổi đầy nhọt.
Tịch Ly bình tâm thong thả uống rượu đọc sách trong đại doanh, Viên Liệt cuống đến độ muốn bóp chết hắn.
“Ân Tịch Ly, ngươi làm cái quỷ gì vậy!”
Tịch Ly vẫn trơ mặt.
“Uy.” Viên Liệt giật sách và rượu khỏi tay hắn, Tịch Ly chỉ khoát khoát tay, “Chậc chậc…Yên tâm đi, Viên đại tướng quân, Tiêu Lạc đến một gậy cũng không phải lãnh đâu!”
Viên Liệt sửng sốt, Tịch Ly lắc đầu mà cười, tiếp tục ăn uống đọc sách.
Chớp mắt một cái, lễ truy điệu nửa tháng sau đã tới.
Tiêu lão tướng quân bị cả phòng nữ nhân huyên náo chẳng dám ở nhà, Viên phu nhân cũng lắm lần muốn tìm đến cái chết, may là đều được thị vệ Tịch Ly phái đi theo dõi cứu.
Lão vương gia trong lúc ở một mình, luôn luôn suy ngẫm, dốc cả đời để tranh đoạt quyền thế, xét thấy không phụ thiên hạ không phụ quân vương, nhưng lại phụ chính những người bên cạnh, bất kể nhi tử hay nữ nhân, ai cũng trở thành vật hy sinh trong cuộc đua tranh quyền thế… Cắn răng một phát giậm chân một phát, vì thiên hạ bách tính, vì uy nghiêm của Vương gia, sát!
Nhưng hiện tại tuổi tác càng lớn, trong lòng lại càng cô tịch…Tất cả mọi người rời bỏ hắn, hắn có ôm kim quan Hải Long vương sống đến trăm tuổi, chẳng phải cũng cô đơn chiếc bóng?
Càng nghĩ, Tiêu lão vương gia càng thấy lòng ăn năn chua xót, nếu như có thể lặp lại lần nữa, ngày đó nhất định hắn sẽ không trách phạt Viên phu nhân, cũng sẽ không đưa Tiêu Lạc ra làm lá chắn… Đơn giản tự thoái vị quy ẩn, nhường vị trí này lại cho Tiêu Lạc, để đám thanh niên kế tục xông xáo a, hắn già rồi, chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi thôi.
Đang lúc hối hận thì bên ngoài có người đến bẩm báo, “Vương gia, có quan tuyên chỉ từ kinh thành tới, nói muốn tuyên chỉ.”
Tiêu lão vương gia sửng sốt, đột nhiên nhảy lên, vỗ đùi, “Nương a! Ta hiểu rồi!”
Quan gia để hắn bình tĩnh lại, vừa nghĩ bụng Lão vương gia bị sao vậy?
Tiêu lão vương gia phóng một mạch ra ngoài, quan gia sợ hãi than, không hổ là lão Vương gia a, chạy còn nhanh hơn thỏ a!
Tiêu lão Vương gia vừa vào đến phòng, nhận ra quan tuyên chỉ là thị vệ của hoàng đế mã tốc đến. Hắn tuyên thánh chỉ, nội dung như sau:
Hoàng thượng nghe nói Tiêu lão tướng quân chí công vô tư đại nghĩa diệt thân, vô cùng cảm động. Có điều mọi việc đều phải hợp tình hợp lý, oan có đầu nợ có chủ, thông đồng với địch bán nước lần này chính là Viên Đồng Hải, nếu đã tử hình tại trận là tốt rồi.
Tiêu Lạc có công trấn thủ bờ biển, nếu có sai cũng là sơ suất nhỏ, công tội phải được cân nhắc sòng phẳng!
Lần này, hoàng thượng ban thưởng hoàng kim, đặc xá hình phạt cho Tiêu Lạc, hai trăm quân côn kia, một côn cũng không được đánh.
Tiêu lão vương gia thở hắt một hơi, tạ chỉ đưa tiễn quan truyền chỉ dụ xong, trở về phòng hướng lên trời tung hô ba tiếng, “Thần toán, thần nhân, thần tiên a! Lão hủ bái phục!”
Sau đó, Tiêu lão Vương gia cầm thánh chỉ khao thưởng tam quân, đồng thời bãi bỏ côn hình cho Tiêu Lạc, toàn quân tung hô khắp thành…
Nhưng thú vị nhất chính là, ba ngày trước đã có người lan truyền tin tức, bảo là Viên tướng quân biết lần này khuyên Tiêu lão Vương gia không được, tự mình viết thư cầu tình đến hoàng đế ở kinh thành, đặc xá cho Tiêu Lạc. Bằng không các ngươi xem, chuyến này luận công ban thưởng, đến người chăn ngựa đánh xe còn có phần, chỉ mỗi Viên tướng quân là chẳng nhận được gì! Quả kỳ quái biết bao?
Nhất thời, bách tính đều cảm nhớ ân đức của Viên Liệt, tôn sùng phẩm cách hiếm thấy, thứ nhất là giúp bọn họ đánh đuổi Uy tặc, còn lại là giúp bọn họ cứu Tiêu Lạc.
Cùng ngày, Tiêu lão tướng quân còn công bố một sự kiện khác, bắt đầu từ hôm nay, ngài trả ấn quy ẩn, tất cả quân vụ đều bàn giao cho Tiêu Lạc trông coi.
Trong triều, Trần Tĩnh biết được Tiêu lão tướng quân rút lui, vỗ tay vui sướng.
Nguyên lai vài ngày trước hắn nhận được thư Ân Tịch Ly viết, bảo Viên Liệt mệnh lớn, cư nhiên lại hồi phục nhanh, hiện tại còn bắt được sai phạm của Tiêu lão tướng quân buộc hắn phải dụng côn với nhi tử. Tiêu Lạc chính là một trong những thiếu niên tài tuấn hiện tại có thể đối đầu với Viên Liệt, vạn nhất bị đánh xảy ra việc không hay… Thì thật đúng ý Viên Liệt, không bằng hoàng thượng hãy cứu hắn một mạng, tiện thể ban cho hắn một cái nhân tình.
Trần Tĩnh đương nhiên muốn vận dụng thời cơ, lập tức phái người đến lo liệu, cứ thế mà xoay đúng một vòng. Trần Tĩnh cho rằng hắn đã đầu cơ đúng chỗ rồi. Tiêu Lạc hiện tại đã bị nắm chắc, ta cứu hắn một mạng, cư nhiên sẽ được cảm nhớ đến đại ân, quan trọng hơn nữa là hắn sẽ rất căm hận Viên Liệt, dựa vào đó, ta có thể lợi dụng hắn để đối phó Viên Liệt!
Thôi đề cập đến Trần Tĩnh đang đắc ý ở kinh thành, Tiêu Lạc được Tiêu lão tướng quân cho gọi vào thư phòng, dốc lòng khuyên răn phân phó một phen, ban thêm một chút khen ngợi và cổ vũ, nói xong thì khóe mắt Tiêu Lạc đã đỏ hoe.
Tiêu lão tướng quân nói hết câu cuối cùng, liền chuyển đề tài, “Lạc nhi, vị trí Hải Long vương nay giao lại cho ngươi, ngươi đừng khiến ta mất mặt, bên cạnh đó, nhớ kỹ lấy một việc!”
Tiêu Lạc nghiêm túc lắng nghe.
“Chỉ cần Ân Tịch Ly còn ở bên Viên Liệt.” Lão vương gia vỗ vỗ vai hắn, “Vĩnh viễn không được đối đầu với Viên Liệt! Hiểu rõ chưa?”
Tiêu Lạc đương nhiên ghi nhớ, hơn nữa hắn vốn không thích chuyện triều đình phân tranh, trấn giữ khu vực duyên hải, kế nghiệp cha là mãn nguyện rồi.
Tịch Ly vẫn như cũ uống rượu của hắn, đọc sách của hắn, dạo gần đây Viên Liệt toàn rảnh rỗi, nên cứ theo dõi hắn.
“Uy, ngươi cẩn thận kẻo phát bệnh đau mắt a, cứ nhìn chằm chằm vào ta hoài!” Tịch Ly hết kiên nhẫn nổi, bèn nhắc nhở Viên Liệt.
“Ta vẫn nghĩ.” Viên Liệt cũng lên tiếng, “Ngươi giỏi thật a…Trần Tĩnh đường đường là Nam Cảnh đế vương, cư nhiên bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, đã bị ngươi bán, còn vui vẻ giúp ngươi đếm bạc!”
Tịch Ly cười, “Thế nào, sợ ta cũng bán ngươi?”
Viên Liệt khẽ nhếch mép một cái, “Nếu ngươi muốn bán ta, nhớ phải đem chính ngươi gói lại luôn, ta đem ngươi theo bán đi một thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.