Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 51: Sóng triều trỗi dậy




Tô Mẫn tham gia tỷ võ chiêu thân, nhất thời, cả Nam quốc chấn động.
Hầu hết các cô nương võ nghệ cao cường đều lên tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến với Nam vương của bọn họ, vì nếu có bản lĩnh giành được Ân Tịch Ly từ tay Nam vương, quả là vinh quang biết bao.
Ân Tịch Ly đã bỏ ra nhiều ngày để hảo hảo nghiên cứu một trận về phong tục tập quán, dân phong của người Nam quốc, phát hiện ra rằng nam nhân ở đây một chút địa vị cũng không có, thậm chí còn thua kém cả nữ nhân vùng Trung nguyên; thà chết chứ không thể lưu lại chốn này được.
Còn Tô Mẫn thì ngày ngày triệu tập cả một hội võ lâm cao thủ đến cùng luyện công, bố trí sách lược, vì đã rơi vào thế bắt buộc trong chuyện của Ân Tịch Ly.
Chớp mắt, ngày tỷ võ chiêu thân đã tới.
Tại cổng quân doanh một đại lôi đài được dựng lên, Ân Tịch Ly đứng ở trên cao trông xuống, liền thốt lên một tiếng nương a, đập vào mắt là cả một biển người mênh mông… Hơn nữa nữ nhân lẫn nam nhân đều có đủ!
“Tại sao lại có cả nam nhân a?!” Ân Tịch Ly hướng thẳng vào Viên Liệt mà rống.
Viên Liệt nhướn mày, “Tỷ võ chiêu thân không hề quy định dành riêng cho nữ nhân, nếu chỉ có nữ nhân mới được tham gia thì bọn ta làm thế nào cứu ngươi a?”
Ân Tịch Ly nghe thấy cũng hợp lý, nhìn sang Viên Liệt, nhận ra vẻ mặt thản nhiên của hắn, bèn hỏi, “Ngươi… hồi nữa có đấu không a?”
Viên Liệt không hề do dự, liền đáp, “Tùy tình huống, nếu lát nữa người của chúng ta không thể thắng, ta sẽ đấu.”
“Bên phía chúng ta có những ai a?” Ân Tịch Ly nói khẽ.
“Viên Lạc, còn có thêm mấy tướng lĩnh gì đó…” Viên Liệt dùng âm vực rất thấp để trả lời.
“Nói cách khác, trong số bọn họ ai thắng cuộc thì ta sẽ phải thành thân với kẻ đó đúng không?”
“Đã bảo chỉ là diễn kịch thôi mà.” Viên Liệt hơi bất đắc dĩ.
“Nga…” Tịch Ly gật đầu, chẳng nói thêm câu nào, chỉ nhìn đi chỗ khác.
“Yên tâm đi.” Viên Liệt thấy hắn bực bội không vui, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Nếu ngươi xem mà thấy phiền lòng thì đừng xem cũng được, sẽ qua nhanh thôi.”
Ân Tịch Ly cười cuời, chuyển đề tài, “Thật ra ta đang nghĩ, chuyện này kỳ thực cũng khá thú vị.”
Viên Liệt khó hiểu.
“Ngươi có tham gia hay không thì tùy ngươi.” Ân Tịch Ly đưa mắt nhìn về phía trước, “Lần chiêu thân này, ta sẽ cho là thật.”
Viên Liệt nhíu mày, “Tịch Ly, ngươi đừng náo loạn.”
“Ta nói thật.” Ân Tịch Ly đứng lên, “Ai thắng, ta sẽ theo kẻ đó.” Nói đoạn, xoay người đi.
“Ai…” Viên Liệt túm hắn lại, “Chẳng phải đã nói là gặp dịp thì chơi vui một chút sao.”
Ân Tịch Ly vung cổ tay thoát ra, nhìn Viên Liệt, “Ai bảo thế?! Tóm lại ta tuyên bố, hôm nay ai thắng cuộc, ta sẽ thành thân với người đó!” Nói xong, lập tức bỏ đi một mạch.
Viên Liệt nhăn nhó đi lòng vòng trong phòng, một chưởng đánh vào góc bàn, tên này quả thật là…
Ân Tịch Ly đã nói là sẽ thực hiện, Viên Lạc muốn tham gia, Tô Mẫn thì bị tình thế bắt buộc, tất cả mọi người đều chộn rộn, nhưng khó xử nhất là ai__là Viên Liệt!
Viên Liệt nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng biết được tại sao? Để giải vây giúp Ân Tịch Ly, có nguy cơ toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên vai hắn. Đúng lý ra hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc, thế nhưng… vì tin vào câu nói kia của Ân Tịch Ly mà hắn tưởng như trong lòng có kim châm vậy, quả thực Viên Liệt đã bị bức đến đường cùng, nên làm cái gì bây giờ đây?
….
Viên Liệt lại bối rối, nhưng cuộc tỷ võ chiêu thân thì vẫn được tiến hành đúng hạn.
Tiên phong thượng đài đều là những nhân vật võ công kém cỏi, sau một hồi hỗn chiến, một đám lớn đã bị loại. Kế tiếp là phân chia theo nhóm để tỷ thí rất rườm rà, đến hồi chung cuộc, chỉ còn sót lại lác đác vài kẻ lợi hại, Tô Mẫn và Viên Lạc đều nằm trong số đó.
Cả toàn bộ quá trình, Ân Tịch Ly nhất quyết không lộ diện, hắn trốn ở đằng sau viện, cùng chờ đợi với Tước Vĩ.
“Tiểu Ân tử, không ra xem chiêu thân a? Dù sao đi nữa cũng là chiêu thân cho ngươi mà!” Tước Vĩ  trêu chọc hắn.
“Ta thực sự không hiểu tại sao lại có nhiều người thích tỷ võ chiêu thân đến thế, giả sử thắng cuộc, tình nhân chẳng qua cũng là thưởng đoạt về, không ít thì nhiều vẫn mang tư tưởng bị gượng ép, như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Chuyện này rất bình thường a.” Tước Vĩ cười cuời, “Ngươi nghĩ xem, có một mẫu lộc (nai cái), hai công lộc (nai đực)… kết cục lúc nào chả là đánh nhau một trận, sau đó công lộc chiến thắng đoạt được mẫu lộc?!”
“Con người làm sao giống với loài súc sinh được? Người thì đâu nhất thiết phải chọn kẻ lợi hại nhất để thích chứ.”
“Có điều những kẻ lợi hại nhất luôn giống nhau, đã thích thứ gì là phải đoạt cho bằng được về tay mình a.” Tước Vĩ điểm điểm vào đầu Ân Tịch Ly, “Cho nên là tốt hay xấu trong lòng ngươi tự biết lấy, đừng bức người quá đáng như thế.”
Ân Tịch Ly nghe xong những lời này, có chút xấu hổ, lầm bầm một câu, “Chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì nữa.”
“Hắc hắc.”
Tước Vĩ chỉ cười xấu xa rồi cầm ấm trà lên uống.
Cuối buổi chiều, cuộc thi đấu đã đến hồi chung cuộc, nghe đâu chỉ còn lại bốn người đang tỷ thí.
Tiêu Lạc vội vã đến báo tin, “Tịch Ly, ngươi không ra xem a? Chỉ còn có bốn người nữa thôi.”
“Bốn người nào?” Tịch Ly hỏi thẳng, lòng dạ cũng bồn chồn, chẳng biết Viên Liệt có tham gia không, nếu hắn không tham gia thì mình sẽ dứt khoát thu dọn hành lý ly gia xuất tẩu, một đi không trở lại luôn!
“Nga, Tô Mẫn, một hiệp khách Nam quốc tên Lưu Ly, có cả Viên lạc…”
Ân Tịch Ly nghe đến đó chợt thấy Tiêu lạc dừng lại, lập tức ngẩng đầu, “Còn ai nữa?”
Tiêu Lạc quan sát hắn, rồi ghé vào tai nói, “Còn có Viên Liệt.”
Tịch Ly cảm thấy tim đập “Thịch” một phát. Nhất thời bị kích động, về phần tại sao kích động thì hắn cũng không biết phải nói thế nào.
“Uy, biểu tình trên mặt ngươi rất ư là vi diệu a.” Tiêu Lạc khoái trá nhìn hắn.
Ân Tịch Ly đẩy Tiêu Lạc qua, rồi chạy về quân trướng thay y phục chỉnh tề, sau đó tiến ra bên ngoài.
Quả nhiên, trông thấy trước lôi đài người đã thưa đi rất nhiều, đám còn lại cũng khá thú vị, hết phân nửa đến từ Nam quốc, tất cả đều cổ vũ tinh thần cho Nam vương và Lưu Ly, nửa còn lại là binh sĩ của Viên Liệt, đương nhiên là ra sức ủng hộ Viên Liệt cùng Viên Lạc. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng có thể ý thức được, toàn thể mọi người đánh giá rất cao Viên Liệt cùng Nam vương.
Bộ tứ sẽ lần lượt đối chiến, bốc thăm xong, kết quả là, Nam vương Tô Mẫn đấu Viên Liệt, Viên Lạc đối đầu Lưu Ly.
Tô Mẫn nhăn mày, rút thăm kiểu này thật bất lợi… Bản thân đánh với Viên Liệt, chẳng phải là rơi vào đường cùng rồi sao?
Trái lại Viên Lạc cảm thấy kết quả rút thăm cũng không tồi, đánh với đại ca thì thua là cái chắc, thắng được Tô mẫn cũng không phải chuyện đơn giản, thực lực của Lưu Ly kia có vẻ tầm thường, còn danh tiếng lại chẳng ai biết đến cả.
Sau khi quyết định cục diện trận kế, sắc trời cũng đã muộn, mọi người đi dùng bữa trước, đợi đếm đến lại tiến hành vòng tỷ thí cuối cùng. Lúc ấy hai trận đấu sẽ được diễn ra song song, một ván phân thắng bại.
Ân Tịch Ly bưng thực hạp trở về quân trướng, quả nhiên bắt gặp Viên Liệt đang ngồi ăn.
Tịch Ly vào cửa, Viên Liệt ngẩng đầu.
Hai người giáp mặt trong im lặng, Viên Liệt cúi đầu tiếp tục ăn.
“Khục khục.” Ân Tịch Ly tiến đến ngồi cạnh Viên Liệt, nhấc đũa lên, gắp lấy một miếng thịt trong bát Viên Liệt.
Viên Liệt kẹp chiếc đũa của hắn lại.
Ân Tịch Ly ngoảnh mặt đi chỗ khác, “Hẹp hòi.”
Viên Liệt tiếp tục ăn.
Ân Tịch Ly gắp cho hắn một miếng đùi gà từ trong mâm.
Viên Liệt giương mắt nhìn qua.
“A hừm.” Ân Tịch Ly lấy giọng tằng hắng.
Viên Liệt vẫn không nói gì, cứ cúi đầu mà ăn, Tịch Ly thở dài, giành lại cái đùi gà, “Cớ gì lại không để ý đến ta?”
“Ta đang tập trung chuẩn bị a.” Viên Liệt nổi giận đoạt lại đùi gà, “Bằng không ngươi làm thật, bỏ đi theo người khác thì ta biết tính sao đây?”
Ân Tịch Ly gườm hắn, “Hẹp hòi!”
“Ta còn phải dựa vào ngươi để tranh thiên hạ mà.” Viên Liệt thản nhiên nói, “Ngươi bỏ đi rồi chẳng phải ta sẽ khóc chết mất ư.”
Tịch Ly biết hắn đang không vui, bèn phân trần, “Cùng lắm thì… Ngươi cứ thắng Tô Mẫn trước, rồi đả thành bình thủ (hòa) với Viên Lạc vậy.”
“Sau đó một mình ngươi thành thân với cả hai người bọn ta à?” Viên Liệt dùng đũa chống cằm cười với hắn, “Sở thích cũng nặng lắm a.”
“Thôi ngay.” Tịch Ly trợn trừng mắt, “Ngươi đả thành bình thủ với hắn, sau đó ta không chọn ai hết, chẳng phải là hoàn hảo sao?”
“Ý này ngươi đem đi nói với Viên Lạc thử xem hắn có chịu hay không?”
“Ta…” Tịch Ly không cách gì phản bác được, đành thở dài.
“Ngươi đừng lo.” Viên Liệt gặm đùi gà, nói, “Ta đã nghĩ sẵn biện pháp giải quyết rồi.”
Ân Tịch Ly nhất thời lấy làm kinh ngạc, vấn đề rắc rối như thế mà tên Viên Liệt đầu gỗ này cũng có thể nghĩ ra cách hóa giải ư?
“Biện pháp gì vậy?” Tịch Ly hiếu kỳ.
“Nếu ta thắng Viên Lạc, bọn ta sẽ hết đường tiếp tục làm huynh đệ…”
“Cho nên ngươi tính chịu thua hắn?”
Ân Tịch Ly phẫn nộ, Viên Liệt buông đũa nhìn hắn, “Chung quy là ngươi muốn ta thắng hay thua a?”
“Ngươi…”
“Ngươi đã nói thì phải làm, ngươi cứ thẳng thắn bảo rằng ngươi không muốn thành thân với Viên Lạc chẳng phải tốt hơn sao? Bằng không nói ngươi muốn cùng ta thành thân đi?”
Ân Tịch Ly đạp hắn một cước.
Viên Liệt đưa tay bắt lấy cằm hắn buộc hắn quay đầu lại, nghiêm túc hỏi, “Ngươi nói xem…Trong số bốn người bọn ta, ngươi chọn ai?”
Lúc này đến phiên Ân Tịch Ly á khẩu vô pháp trả lời.
Viên Liệt nhếch nhếch khóe miệng, “Yên tâm, ta sẽ không cho là thật đâu, ngươi mau nói ngươi muốn chọn kẻ nào đi, Ân đại nhân.”
Tịch Ly cắn môi, Viên Liệt đây chính là đang trả thù!
“Ngươi không nói, ta sẽ cứ theo kế hoạch mà tiến hành.” Viên Liệt buông cằm Ân Tịch Ly ra, quay sang tiếp tục dùng cơm.
Tịch Ly trầm mặc một hồi rồi nói lí nhí, “Ta không muốn thành thân với Viên Lạc, Tô Mẫn lại càng không, Lưu Ly kia ta thậm chí còn không biết nàng ta là ai.”
“Ý ngươi muốn nói, trong số bốn người, nếu như nhất định phải chọn ra một để thành thân, ngươi sẽ chọn ta có đúng không?” Viên Liệt nghiêm nghị hỏi hắn.
Tịch Ly đưa đũa chọc chọc hạt cơm trong bát, gật đầu.
“Vậy nếu phải chọn trong nhiều người hơn thì sao?” Viên Liệt hỏi.
Tịch Ly khẽ mím môi, liếc mắt gườm hắn.
Viên Liệt trừng mắt, “Nói a.”
Tịch Ly hơi mếu máo, vẫn khều khều hạt cơm mà gật đầu.
Viên Liệt mỉm cười, “Thế còn chọn giữa toàn bộ người trong thiên hạ?”
Ân Tịch Ly nhăn mũi, “Ngươi đắc ý quá rồi!”
“Không chọn ta?” Viên Liệt cười, “Vậy ngươi muốn chọn ai?”
Ân Tịch Ly ngẩng đầu, đối mặt với hắn, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, một hồi lâu sau, Tịch Ly mới cười cười, hạ giọng bảo, “Không nói cho ngươi đâu!”
“Ngươi có muốn ta thắng không?”
“Ngươi dám thua sao?” Ân Tịch Ly  nhếch khóe miệng, “Ngươi chịu thua sao? Cam tâm thua sao…”
Sau một khắc trầm mặc ngắn ngủi, bỗng nhiên Viên Liệt bật cười, “Đúng… Ta không thể thua được, cũng không nghĩ đến chuyện thua! Viên Liệt ta lớn đến ngày hôm nay vẫn còn chưa biết thua là gì!”
Tịch Ly thấy Viên Liệt tiếp tục cúi đầu ăn thì mỉm cười hài lòng, phải thế này mới đích thực là Viên Liệt!

Sau bữa tối, mọi người nghỉ ngơi qua loa để chuẩn bị cho trận tỷ thí quyết định vào ban đêm.
Ân Tịch Ly xuất hiện ở trướng bồng gần phía lôi đài, giương mắt quan sát bốn người trên đài, Tịch Ly hơi bất mãn, nói hết nửa ngày, Viên Liệt vẫn không chịu tiết lộ làm thế nào để thắng Viên Lạc mà không gây thù chuốc oán!
Nếu hắn thắng Tô Mẫn, Viên Lạc thắng Lưu Ly, tất nhiên kết cục sẽ là Viên Liệt đối đầu Viên Lạc, không thể tránh được chuyện huynh đệ giao tranh! Trừ phi… Lưu Ly có khả năng đánh bại Viên Lạc.
Chỉ cần Viên Lạc bị loại ra trước, rồi Viên Liệt danh chính ngôn thuận thắng Lưu Ly thì Viên Lạc có muốn hận ai cũng không được.
Tuy nhiên, Lưu Ly kia thực sự cầm chắc là sẽ thắng nổi Viên Lạc sao? Ân Tịch Ly vô thức nhìn sang Viên Lạc cùng đối thủ Lưu Ly của hắn.
Không nhìn thì thôi…vừa xem qua, đột nhiên Ân Tịch Ly cảm thấy Lưu Ly kia cơ hồ có chút quen mắt.
Cô nương này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, vóc người mảnh mai, dung mạo cực mỹ… Nói thế nào đây, so với Tô Mẫn còn xinh đẹp hơn, Nam quốc có loại cao thủ này sao? Toàn thể đại tướng của Nam quốc đều đã được Tô Mẫn giới thiệu với hắn, cho tới giờ vẫn chưa gặp qua ai giống như vậy a, hiệp khách…
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng Ân Tịch Ly khẽ dao động, đảo mắt nhìn quanh người Tiêu Lạc.
Bên cạnh Tiêu Lạc là Tước Vĩ, duy chỉ có Hạ Vũ là chẳng thấy đâu.
Ân Tịch Ly dụi dụi mắt, chăm chú nhìn kỹ Lưu Ly ở trên đài một hồi, quay đầu lại thì thấy Tiêu Lạc vẫn đang uống trà, thản nhiên cười nói, “Mặc dù ta không thiên vị bất kỳ bên nào, song… lại càng không muốn chứng kiến cảnh hai huynh đệ bất hòa, ngươi bảo có đúng không?”
Thoáng cái, Ân Tịch Ly đã minh bạch toàn bộ, Lưu Ly kia là do Hạ Vũ giả trang thành! Ngầm tán thưởng một tiếng, quả là diệu kế.
“Đây là chủ ý của ai?” Tịch Ly hỏi Tiêu Lạc, “Của ngươi? Hạ Vũ? Hay Tước Vĩ…”
“Ngươi cũng quá khinh thường Viên Liệt rồi.” Tiêu Lạc mỉm cười lắc đầu, “Nam nhân một khi tranh đoạt thứ gì bản thân thực sự muốn, thì tiềm lực là vô hạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.