Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 35: Hiểu lầm tai hại




Tuy Tô Mẫn bị thương nặng khiến Phượng Di không đành lòng, thế nhưng để nàng một thân hoàng hoa khuê nữ lưu lại chốn như Nghi Phượng các chung quy là không phù hợp. Vì vậy rốt cuộc nàng lại quay về nha môn cùng nhóm của Ân Tịch Ly.
“Tiếp theo thì sao? Chúng ta xuất binh đánh Nam Quốc ư?” về tới nha môn Viên Liệt liền hỏi Tước Vĩ ngay.
Tước Vĩ cười cười đáp, “Không có bằng chứng rõ ràng, làm thế nào đánh được a? Ngươi định kéo hơn mười vạn binh đến biên quan rồi cùng Nam vương kia xuất mã đại chiến với nhau ba trăm hiệp à?”
Việt Liệt bế tắc, chỉ có thể hỏi tiếp, “Vậy ngài bảo phải làm sao mới được đây?”
“Trước tiên cần khiến cho bách tính Nam Quốc hoài nghi ả, vì bất luận thế nào ả vẫn là kẻ giả mạo.” Tước Vĩ ngáp một cái, “Biện pháp thì các ngươi tự nghĩ đi, ta đi ngủ chút đây, mệt quá.”
Thấy Tước Vĩ rời đi, Ân Tịch Ly và Viên Liệt cũng định bụng ra ngoài dùng bữa rồi từ từ suy nghĩ.
“Ngươi thấy sao?” Viên Liệt hỏi.
Ân Tịch Ly trầm tư một lúc, “Ân… Phái người đến Nam Quốc loan truyền những chuyện gây bất lợi cho ả, sau đó chờ thương thế của Tô Mẫn bình phục, thu xếp cho nàng diện kiến hoàng thượng, rồi đề nghị hạ chiếu thư, triệu kiến Nam vương đến?”
“Nam vương giả mạo kia nhất định là không dám tới.” Viên Liệt cũng tin chắc, “Việc đó tất nhiên sẽ khiến bách tính Nam Quốc hoài nghi!”
“Ân.” Ân Tịch Ly thong thả gật đầu, tiếp tục, “Chủ ý này, ưu điểm cũng có mà khuyết điểm cũng có.”
“Ngươi sợ đả thảo kinh xà?” Viên Liệt hỏi.
Ân Tịch Ly đưa tay vỗ vỗ hắn, kết luận, “Bàn bạc kỹ hơn sau.” Rồi đi thẳng.
Viên Liệt đuổi theo, lúc cả hai băng ngang qua một cửa tiệm, chợt bắt gặp Hạ Vũ vội vã bước ra, tay cầm đầy gói to gói nhỏ dược liệu, Tịch Ly tiến lại chụp lấy vai hắn, cười hỏi, “Uy, đang làm gì thế? Lén la lén lút nha!”
“Làm gì có.” Hạ Vũ có vẻ gấp gáp, ôm thảo dược tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Ân Tịch Ly đuổi theo, hỏi, “Ai, mặt ngươi bị sao vậy?”
“Bị sao cái gì?” Hạ Vũ quay đầu lại nhìn hắn.
Viên Liệt bấy giờ đã bắt kịp, quan sát Hạ Vũ rồi sửng sốt, “Ách…làm thế nào mà trên mặt nổi  nhiều mẩn vậy? Uống rượu bị nổi tửu ban sao?”
“Không lý nào.” Ân Tịch Ly tiếp cận quan sát, phán, “Từ trước tới giờ chưa từng thấy ngươi uống rượu mà bị nổi ban a.”
“Chẳng có gì nghiêm trọng đâu.” Hạ Vũ lắc đầu rồi đi tiếp, có vẻ như muốn phớt lờ, chỉ nói, “Qua hết hôm nay sẽ lành thôi.”
“A?” Ân Tịch Ly càng hiếu kỳ hơn, tiếp tục truy cứu, “Ngươi nói qua hôm nay thì khỏi nghĩa là sao a? Ngươi… phải chăng lại làm chuyện gì kỳ quái a?”
“Không!” Hạ Vũ đảo mắt liếc hắn, nhãn thần đó đột nhiên khiến Ân Tịch Ly cảm thấy có điểm bất thường, liền hỏi, “Ngươi…Có chắc là hiện tại không hề làm chuyện gì kỳ quái chứ?”
Hạ Vũ trầm ngâm nhìn một hồi, xác thực là hắn đã thoáng cười trước khi mở lời, “Không có đâu.” Sau đó, chỉ để lại cho Ân Tịch Ly một cái bóng lưng quỷ dị rồi vội vàng đi mất.
Ân Tịch Ly đứng nguyên tại chỗ nghĩ hoài không ra, bực bội…Thế là thế nào?
“Đúng rồi.”
Lúc này, Viên Liệt bất ngờ lên tiếng, kể, “Ngươi biết không, mấy ngày nay Tiêu Lạc và Hạ Vũ đang bất hòa.”
“A?” Ân Tịch Ly ngạc nhiên, độ này hắn vướng bận chuyện của Tô Mẫn, cho nên không để ý tới Hạ Vũ, bèn hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trước đó chẳng phải là Tiêu Lạc đã nhiều lần mời Hạ Vũ, nhưng Hạ Vũ đều bận mà thoái thác sao?” Viên Liệt trả lời.
“Ân.” Ân Tịch Ly gật đầu, thầm nghĩ, Hạ Vũ đích thực chịu nghe theo lời khuyên nên giữ khoảng cách của hắn, còn tiến hành rất tốt a! Đã mấy lần làm ngơ trước lời mời của Tiêu Lạc.
“Hạ Vũ có lẽ là không hiểu tính tình của Tiêu Lạc.” Viên Liệt đột nhiên nói, “Hắn vốn thích đùa bỡn từ nhỏ, đối với tình ái a, hoàn toàn không để tâm đến, cũng giống như ngươi, luôn ỷ vào hảo diện mạo rồi đi khắp nơi khi dễ người khác!”
“Ta đâu có.” Ân Tịch Ly bất mãn.
“Ta từng hỏi hắn đã quen biết Hạ Vũ như thế nào.”
“Nga, hình như là khi còn bé, Tiêu Lạc đến tìm lão sư của Hạ Vũ xem bệnh, lão sư của hắn muốn Tiêu Lạc bái Hạ Vũ làm thầy gì đó…Vả lại Tiêu Lạc từng cứu mạng Hạ Vũ.” Ân Tịch Ly cười cười, “Hạ Vũ kỳ thực hết thuốc chữa, vẫn không ngừng tưởng nhớ đến Tiêu Lạc, kỳ thực ta nghĩ Tiêu Lạc không thích hợp với hắn lắm!”
“Tiêu Lạc và ta có quan hệ rất tốt, coi nhau như huynh đệ, nhưng có vài phương diện ta không hề ủng hộ hắn.” Viên Liệt cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp, “ Số mỹ thiếu niên chung sống với hắn trong một năm không đạt đến một trăm thì cũng năm mươi, với ai hắn cũng nhiệt tình có ba bốn ngày, bất quá gặp đối phương đẹp lắm mới kéo dài được tới một tháng, chẳng qua chỉ là vui vẻ với nhau xong rồi vứt bỏ, lắm kẻ tự sát vì hắn, hắn cũng không màng tới.”
Ân Tịch Ly nhíu mày, “Vì sao a? Người bình thường hiếm ai lại tuyệt tình như thế, làm gì có chuyện trời sinh đã là kẻ xấu chứ?”
“Ngươi muốn biết nguyên nhân ư.” Viên Liệt mỉm cười, hạ giọng nói, “Ta biết một bí mật!”
Ân Tịch Ly mở to hai mắt nhìn hắn, hỏi, “Bí mật gì?”
Viên Liệt nhếch nhếch khóe miệng, “Có liên quan đến Hạ Vũ.”
Ân Tịch Ly chau mày.
“Bởi vì Tiêu Lạc thích Hạ Vũ từ lúc còn nhỏ.” Viên Liệt nói, “Thế nhưng Hạ Vũ lại nhẫn tâm khước từ hắn, có điều Tiêu Lạc vẫn luôn tưởng nhớ hình bóng Hạ Vũ thuở ấy, cho nên mới mê luyến mỹ thiếu nhiên, rồi lại bất chung tình.”
“Vậy chắc hẳn hắn phải hận Hạ Vũ lắm mới đúng.” Ân Tịch Ly thắc mắc.
Viên Liệt gật đầu, nói, “Bất quá ngày trước lúc Tiêu Lạc cùng uống rượu với ta có bảo, không ngờ Hạ Vũ trưởng thành lại trở nên tầm thường như vậy, một điểm thú vị cũng không có.”
Ân Tịch Ly nhíu mày, Tiêu Lạc kia quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, có khả năng sẽ hại Hạ Vũ phải khổ sở hơn nửa cuộc đời… Người như thế kiểu gì cũng đừng nên vướng vào!
“Sau đó thì sao?” Ân Tịch Ly định tâm lại, hỏi Viên Liệt, “Nếu Tiêu Lạc đã ghét Hạ Vũ đến vậy, cớ gì còn muốn tìm hắn nữa?”
“Tiêu Lạc bảo…muốn đùa cợt hắn.” Viên Liệt có chút áy náy.
Ân Tịch Ly cười nhạt một tiếng, gật đầu nhìn Viên Liệt, “Ngươi đã sớm biết được, vì sao không nói cho ta hay?”
Viên Liệt thở dài, vô phương phản bác.
“Ta biết rồi, huynh đệ mà!” Ân Tịch Ly gật gù, “Ngươi biết rõ Hạ Vũ sẽ bị tổn thương, Tiêu Lạc thì đang đùa bỡn hắn, nhưng vẫn có thể thấy chết mà không cứu!”
“Trước đó ta cứ ngỡ Tiêu Lạc nói đùa, hơn nữa chẳng phải Hạ Vũ cũng không hề có phản ứng gì với hắn sao.” Viên Liệt khá là khó xử, “Ngờ đâu, mấy hôm trước Tiêu Lạc lại vui mừng khấp khởi mà nói với ta, rốt cuộc hắn đã có thể báo được thù, hiện tại hẳn Hạ Vũ đang uất ức đến chết thôi!”
Ân Tịch Ly kinh hãi, “Tên đó đã làm gì?”
Viên Liệt nhún nhún vai, “Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, tóm lại về sau Tiêu Lạc sẽ không bám theo Hạ Vũ nữa, hắn tuyên bố là đã báo thù xong.”
Ân Tịch Ly nghe thấy, mặt mũi liền nhăn nhó tức giận, hung hãn trừng Viên Liệt, “Ngươi làm thế mà coi được a? Hạ Vũ đã cứu các ngươi bao nhiêu người rồi? Ngươi không xem hắn như huynh đệ thì tốt xấu gì cũng coi là bằng hữu a, sao lại có thể khoanh tay nhìn hắn bị người ta khi dễ chứ?”
“Ta đã nói là lúc đầu ta cũng không biết mà!” Viên Liệt phân trần, “Tốt nhất ngươi hãy đi khuyên nhủ Hạ Vũ để hắn đừng làm việc gì dại dột, hơn nữa, sắp tới Tiêu Lạc sẽ là trợ thủ đắc lực của ta, nhỡ Hạ Vũ phật ý rồi bào chế độc dược chi đó thuốc chết Tiêu Lạc thì làm sao ta xoay sở được!”
“Nói mất nửa ngày, ngươi cũng chỉ biết có mỗi giang sơn của ngươi!” Ân Tịch Ly trừng mắt liếc Viên Liệt rồi đùng đùng nổi giận xoay người bỏ đi.
Viên Liệt đuổi theo sau, hỏi “Ngươi đi đâu đó? Tìm Hạ Vũ hả?”
Ân Tịch Ly cười lạnh lùng, phán, “Ai bảo ta đi tìm Hạ Vũ, ta đi báo thù cho Hạ Vũ!”
“Ngươi muốn làm gì?” Viên Liệt tiến tới, “Công phu của Tiêu Lạc xuất quỷ nhập thần, ngươi làm thế nào đấu lại được hắn?”
Ân Tịch Ly cười nhạt một tiếng, nói, “Võ công của hắn giỏi hơn ngươi sao?”
“Cái này thì không thể.”
“Hắn thông minh cỡ nào?”
“Xét về trí tuệ, ngươi khá hơn một chút.”
“Thế chẳng phải là được rồi sao?” Ân Tịch Ly bước về phía trước, “Tên Tiêu Lạc đó, lần này nhất định phải cho hắn biết thế nào là lợi hại!” Nói đoạn, Ân Tịch Ly hướng bến sông cảm khái, ngoài xa xa kia Tiêu Lạc đang uống rượu vui vẻ, hắn sẽ thay huynh đệ nhà mình ra mặt một phen. Viên Liệt lâm vào thế khó xử, nhưng cũng đành hảo hảo đi theo.
Hạ Vũ vội vã trở về đến phủ nha xong thì đem chính mình khóa trái lại ở trong phòng, tiếp tục luyện dược, sau cùng, tán thành nhiều phiến, nắn thành viên, luyện thành đan dược.
Hắn lấy gương đồng ra soi, đối diện với chính mình trong gương một lúc lâu, xét thấy những nốt ban trên mặt đã đóng vẩy, sắp bong ra, tựa hồ muốn tróc xuống, khiến khuôn mặt hơi sưng lên… Thoạt nhìn khá dọa người.
Hạ Vũ mỉm cười, lại lấy đan dược tiếp tục sắc thành thang uống, bên cạnh hắn, còn có một cái bồn lớn chứa đầy nước thuốc được đun nóng.
Hạ Vũ cởi bỏ y phục rồi trèo vào bồn, tự ngâm mình trong thuốc, đồng thời, chau mày khi cảm giác được nhiệt độ thiêu đốt vây lấy toàn thân rất đau đớn. Hạ Vũ nghiến răng nắm chặt vách bồn, tự trấn an__Chỉ cần cố được hết đêm nay, Tiêu Lạc…Ngươi dám coi một mảnh chân tình của ta như cặn bã! Ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ân Tịch Ly vừa đi vừa hắt hơi, cảm thấy cả người ớn lạnh, Viên Liệt kéo hắn lại, “Ngươi bị cảm rồi phải không? Trở về đi, tiện thể trông nom Hạ Vũ luôn, đừng càn quấy nữa!”
“Không được!” Ân Tịch Ly nghiến răng, “Ta nuốt không trôi cơn tức này!”
Trong phút chốc đã đến bến sông, phía trước quả nhiên có thể thấy rõ thuyền hoa của Tiêu lạc. Nhìn từ xa, ở trên thuyền hoa, Tiêu Lạc đang tựa mình vào mạn thuyền uống rượu, ngay bên cạnh là một tuấn mỹ thiếu niên đang cười nói với hắn.
Ân Tịch Ly nhếch nhếch khóe miệng, ngó Viên Liệt, “Loại người này mà ngươi cũng có thể xem như huynh đệ được sao?”
Viên Liệt phát hiện ra kể từ khi Tiêu Lạc gặp lại Hạ Vũ, hắn càng ngày càng sống buông thả, bèn nói, “Tuy tính hắn vốn càn quấy, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta khinh ghét như bây giờ, chẳng giấu gì ngươi, ta nghĩ hắn cố ý phô trương ra cho người khác thấy!”
Ân Tịch Ly sửng sốt, đột nhiên đưa tay nắn nắn cằm, khẽ lên tiếng, “Chậc…”
“ ‘Chậc’ cái gì?”
“Ta hiểu rồi, kỳ thực Tiêu Lạc rất quan tâm đến Hạ Vũ a.” Ân Tịch Ly nghĩ tới đây thì mỉm cười, hạ giọng nói, “Đi, chúng ta phải chọc cho hắn tức chết!”
“Ngươi…” Viên Liệt tính can ngăn nhưng lại bị Ân Tịch Ly trợn trắng mắt trừng cho một cái, “Nếu ngươi dám phá hỏng việc của ta, ta sẽ không giúp ngươi đoạt giang sơn nữa! Ngày mai ta lập tức lôi theo Hạ Vũ y cẩm hoàn hương​[42]​!”
“Cường ngạnh…” Viên Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, biết Tiêu Lạc cũng sai nên đành thuận theo ý Ân Tịch Ly, giúp Hạ Vũ trút giận.
Viên Liệt tính đưa Ân Tịch Ly qua đến chỗ Tiêu Lạc, nhưng Ân Tịch Ly lại khoát tay, “Gọi thuyền hoa tới, chúng ta vờ như ngẫu nhiên tương ngộ!”
Viên Liệt cũng ngại tranh cãi nhiều, hắn phán cái gì thì cứ biết cái đó đi. Lên thuyền hoa xong, cả hai lập tức trực chỉ hướng thuyền của Tiêu Lạc. Tiêu Lạc quan sát từ xa, chỉ trông thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt đang dựa vào mạn thuyền cầm chén rượu tán ngẫu chi đó, đột nhiên chợt nhớ đến biết đâu lại hỏi thăm được một chút về tình hình của Hạ Vũ, chẳng rõ Hạ Vũ ở nhà có đang phẫn nộ hay không? Kể ra thì, thật tình hôm đó khi Tiêu Lạc chọc tức hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng Tiêu Lạc cũng có phần khó chịu…Bất quá, chung quy vì báo thù nên cũng đành vậy.
Chờ lúc hai chiếc thuyền hoa lướt sát qua nhau, Tiêu Lạc vội ngoắc hai người kia.
Nguyên bản, Viên Liệt cho rằng Ân Tịch Ly nhất định sẽ không thèm nhìn đến Tiêu Lạc, ngay cả Tiêu Lạc cũng đã sẵn sàng để nhận lãnh một cái trừng mắt từ Ân Tịch Ly, bất ngờ nhất chính là  Ân Tịch Ly lại cười nói với hắn, “Uy? Sao ngươi cũng ở chỗ này?”
Tiêu Lạc ngẩn người, tự nhủ…Có lẽ Hạ Vũ vẫn chưa kể cho Ân Tịch Ly. Hắn liền cười, nói vài câu với thiếu niên bên cạnh, rồi nhảy qua mạn thuyền, đáp xuống thuyền hoa của nhóm Ân Tịch Ly
Tiêu Lạc cười, “Sao hai ngươi lại có nhã hứng đi du hồ vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Ân Tịch Ly tỏ ra chút bất mãn, “Chẳng hiểu Hạ Vũ thu xếp kiểu gì, hẹn bọn ta du hồ rồi bản thân lại trốn biệt để đi với cố nhân của hắn.”
Tiêu Lạc thoáng ngạc nhiên, hỏi, “Cố nhân nào?”
“Ách…”Ân Tịch Ly vội vàng lắc đầu, “Không có gì, đúng rồi, nghe nói có một thuyền hoa sở trường làm món cua, chẳng hay ở đâu vậy?”
“Thuyền đó là Nhất Thư Trai.” Viên Liệt nhấc tay chỉ về phía một chiếc thuyền hoa đặc biệt lớn, “Đến nơi đó dùng bữa cũng hảo!”
“Thế thì chúng ta đi thôi!” Ân Tịch Ly định cáo biệt Tiêu lạc rồi lệnh cho người cầm lái chèo thuyền đi.
Tiêu Lạc bỗng nhiên ngăn lại, “Nga, vừa lúc ta cũng muốn đến đó, hay là cùng đi chung?”
Ân Tịch Ly nhìn thiếu niên ở phía sau Tiêu Lạc một cách ngần ngại rồi hỏi, “Thế còn vị tụ nhan tri kỷ​[43]​ kia của ngươi thì sao?”
Tiêu Lạc lắc đầu, nói, “Hắn chỉ là một bằng hữu thân thiết thôi.” Nói xong, đưa tay ra hiệu cho thiếu niên kia thu xếp, “Ngươi cứ về trước, ta có việc phải làm, hôm khác sẽ đến tìm ngươi!”
Ánh mắt của thiếu niên lộ rõ vẻ thất thần, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đành gật đầu rời đi.
Ân Tịch Ly và Viên Liệt chẳng hỏi thêm gì, để Tiêu Lạc nhập bọn.
Thuyền đi được nửa đoạn  đường, Tiêu Lạc mới bóng gió hỏi Ân Tịch Ly, “Hạ Vũ có bằng hữu đến thăm ư?”
“Đúng vậy.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Một bằng hữu đồng hương, lâu rồi Hạ Vũ không về nhà, cho nên hắn tìm tới thăm.”
Tiêu Lạc gật đầu, nhưng thấy Ân Tịch ly chỉ nói đến đó là ngừng, một mực không chịu tiết lộ người nọ là ai, liền hỏi, “Vừa rồi ngươi đã gọi hắn là cố nhân thân thiết của Hạ Vũ mà?”
Ân Tịch Ly cười cười, “Không phải ta không muốn nói đâu, nhưng từ lâu Hạ Vũ đã dặn ta đừng để cho ngươi biết chuyện người đó.”
Tiêu Lạc nhíu mày, hỏi, “Vì sao?”
Ân Tịch Ly ngập ngừng nhìn hắn, “Hạ Vũ bảo…Để cho ngươi được chết tử tế khỏi phân tâm day dứt.”
Tiêu Lạc chau mày rồi bật cười, “Là ý gì?”
“Ta không biết a.” Ân Tịch Ly vội vàng lắc đầu, “Hắn dặn ta đừng nói, nên ngươi cũng chớ có kể lại với hắn mấy câu vô thưởng vô phạt của ta, không thì ai đó sẽ mắng ta mất.”
“Hai ngươi là huynh đệ lâu năm, lẽ nào hắn lại vì việc này mà trách ngươi?” Tiêu Lạc thăm dò, “Đúng rồi, người kia thân với hắn đến mức nào?”
“Thân nhau lắm.” Ân Tịch Ly đáp, “Ta và hắn coi nhau như huynh đệ thì sá gì, làm sao sánh bằng người ta với hắn thanh mai trúc mã a.”
Sắc mặt Tiêu Lạc càng lúc càng khó coi, “Bọn họ biết nhau từ nhỏ?”
“Ân, quen nhau từ khi còn mặc khố kia!”
Biểu hiện của Tiêu Lạc lúc này có thể cho là rất đặc sắc, nét cười gượng gạo, nói, “ Các ngươi cứ dùng bữa đi, ta còn việc phải làm…”
“Ai! Không được!” Ân Tịch Ly ngăn cản, “Ngươi tuyệt đối không được đi!”
Tiêu Lạc giật mình, “Vì sao?”
“Hiện tại Hạ Vũ đang ở nhà tiếp đãi thân hữu của hắn, đến ta còn bị đuổi ra ngoài, ngộ nhỡ lúc này ngươi chạy đến tìm hắn, nhất định là hắn sẽ trách ta!” Ân Tịch Ly sống chết ngăn cản, lôi kéo Tiêu Lạc cùng đi ăn.
Có điều lần này, Ân Tịch Ly tuy thông minh nhưng lại bị chính sự thông minh ấy gây hồ đồ, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ được, hiện tại hắn ngăn Tiêu Lạc đi tìm Hạ Vũ, đến lúc tái kiến Hạ Vũ, có hối tiếc cũng đã muộn màng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.