Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 3: Mệnh chưa đến nỗi tuyệt lộ




Ân Tịch Ly nghe được thanh âm, nơm nớp lo sợ quay đầu lại liếc một cái, thật lâu mới nhẹ nhàng thở ra, “Sao ngươi lại đi hù dọa ta…”
Đứng sau lưng Ân Tịch Ly kỳ thực không phải khắc tinh hắn e ngại, mà là Hạ Vũ đã cố  ý giảm thấp thanh âm xuống.
“Hư.” Hạ Vũ một tay nắm lấy Ân Tịch Ly kéo vào trong ngõ nhỏ, nói, “Ngươi thật giỏi a, tự đưa đầu vô lưới, nhắm cửa lớn nhà người ta mà đến?”
Ân Tịch Ly liếc mắt trừng Hạ Vũ, “Là ai hại ta? Không có nghĩa khí!”
“Khục, khục.” Hạ Vũ ho khan một tiếng, “Ai biết được chuyện lại thành ra như thế chứ, hơn nữa, ngươi nhảy qua cửa sổ làm cái gì vậy?”
Ân Tịch Ly vừa định nói đôi câu, chợt trông thấy có hai người đi ngang đầu ngõ, lập tức kéo Hạ Vũ đứng áp sát vào tường, người đi qua, chính là Viên Liệt với vẻ mặt tức giận cùng Viên Lạc theo sau.
“Ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Viên Lạc hỏi Viên Liệt đang im lặng đi ở phía trước.
“Không có việc gì.” Viên Liệt tái mặt, cái này gọi là ngậm bồ hòn, không thể nói ra hắn đường đường Đại tướng quân Viên Liệt thiếu chút nữa bị một thư sinh trói gà không chặt đánh ngất xỉu…Yêu nghiệt kia! Đừng để cho hắn gặp lại! Bằng không không tha cho hắn!
“Hô…” Ân Tịch Ly vỗ ngực, rốt cuộc mệnh cũng không đến nỗi tuyệt lộ.
Hạ Vũ đưa hành lý của Ân Tịch Ly cho hắn, “Khách *** không về được nữa rồi, phải chuyển sang chỗ khác a.”
“Đi đâu a.” Ân Tịch Ly nhỏ giọng nói thầm, “Hay là chúng ta trở lại trấn Thanh Vân, tình hình này quá nguy hiểm.”
“Như vậy sao được?” Hạ Vũ nhíu mày, “Chuyện của ta vẫn chưa xong.”
Ân Tịch Ly uể oải, kéo Hạ Vũ, “Vậy ngươi đi mua mặt nạ về cho ta.”
“Mang mặt nạ làm gì?” Hạ Vũ lại nhíu mày, “Để Viên Liệt gặp lại ngươi thì có sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của hắn mà?”
“Không nên không nên.” Ân Tịch Ly duỗi một đầu ngón tay ra vẻ, “Tuyệt đối không được!”
Hạ Vũ thở dài, lôi Ân Tịch Ly đang bị kinh hãi đi mua mặt nạ.
“Lộp bộp lộp bộp…”
Tại Viên phủ, Viên Liệt tựa vào lan can đình nghỉ chân kế nội viện, say sưa lắc cái trống bỏi trên tay.
Chính là thư sinh vừa rồi trong lúc ngăn cản hắn để lại, có lẽ khi nhảy từ trên lầu xuống đã đánh rơi.
“Tướng quân.”
Lúc này, một thiếu niên mười một mười hai tuổi ôm sổ sách chạy đến, “Đây là sổ sách của Tiêu Vân Lâu, khách trọ đều ghi lại danh tự.”
“Ân.” Viên Liệt nhẹ gật đầu, “Có khách nhân họ Ân không?”
“Không có a.” Thiếu niên đem sổ sách đưa cho hắn, “Khách nhân ở thiên tự phòng chỉ có một tên được viết lại, là Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ?” Viên Liệt mở sổ sách ra. Nhắc đến cũng trùng hợp, Ân Tịch Ly và Hạ Vũ vốn đều viết danh tự, chỉ là danh tự của Ân Tịch Ly bị chủ quầy cắt xuống lưu trữ. Giấy ghi lại dính vào trang dưới, về sau khách nhân khác viết lên trên, bởi vậy duy chỉ có danh tự của Ân Tịch Ly bị thiếu mất.
“Hô…” Viên Liệt đem danh sách trả lại cho thiếu niên kia, nói, “Tử Minh, gọi người vào trong thành tìm hết tất cả các đại tửu lâu, xem có thư sinh nào họ Ân, ở cùng chỗ với một người tên Hạ Vũ không.”
“Tuân lệnh”. Thiếu niên vội rời khỏi.
Viên Liệt vẫn tựa trong đình ngẩn người như cũ, tay cầm trống bỏi kia lật đi lật lại quan sát, thấy ở cuối chuôi cầm khắc một chữ Ân theo kiểu chữ triện. (một kiểu chữ Hán)
“Đại ca.”
Viên Liệt đang miên man suy nghĩ, Viên Lạc chạy tới, nói, “Có thừa tướng đến.”
“A.”Viên Liệt vội vàng cất trống vào, đứng dậy cùng Viên Lạc đi nghênh đón. Đến phòng trước, liền gặp Viên Mạch đang uống trà cùng một nam tử hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân áo vải lam sắc. Nam tử kia vừa gầy vừa nhã nhặn, y phục lẫn khí chất đều hết sức mộc mạc, thoạt nhìn trông như một tiên sinh dạy học thông thường.
Viên Liệt cùng Viên Lạc đến, cung kính hành lễ với hắn, miệng nói, “Quý tướng.”
Đừng tưởng nam tử này tướng mạo bình thường tính cách ôn nhuận, kỳ thật thân phận  không hề đơn giản, chính là Nam Cảnh quốc đương triều nhất phẩm, tả thừa tướng Quý Tư, Quý Hiền Bình, đại tài tử nổi danh đương thời. Hai người Viên Liệt cùng Viên Lạc đều là học sinh của hắn, vì thưở nhỏ Viên Liệt đã theo cha hành quân chinh chiến, cơ bản không được học văn. Viên Liệt phỏng chừng tiền đồ như gấm, cha hắn sợ sau này thiếu học vấn sẽ có hại, nên đặc biệt để hắn bái Quý Tư làm thầy. Viên Lạc khách quan mà so với đại ca của mình, có vẻ bình thường hơn nhiều, học võ bình thường, học văn cũng bình thường, nhu thuận vâng lời, vì vậy Viên Mạch cũng không kỳ vọng quá lớn vào hắn, thầm nghĩ để hắn được sống vui vẻ, sau này thì có thể trợ giúp đại ca hắn phần nào.
“Liệt nhi, Lạc nhi, thừa tướng có chuyện tìm các ngươi.” Viên Mạch cho hai người đến ngồi cạnh mình.
“Quý tướng, có việc gì?” Viên Liệt hỏi Quý Tư, “Là chuyện phiến quân ở Đông Nam hải?”
“A…Không phải.” Quý Tư lắc đầu, cười nói, “Chuyện phiến quân, hôm qua hoàng thượng hạ chỉ truyền Tiêu Vương gia vào kinh, chừng mấy ngày nữa mới có thể luận bàn, lần này ta tới để hẹn hai ngươi đi ra ngoài.”
“Ra ngoài?” Viên Liệt cùng Viên Lạc đều có chút khó hiểu, “Đi đến đâu?”
“Gần đây Nhạc Đô tụ tập không ít thanh niên tài tuấn, chúng ta ra ngoài xem một chút.” Quý Tư cười ha hả nói, “Nói không chừng còn có thể được kỳ ngộ gì đó.”
Viện Mạch nghe thấy, liền hỏi, “Huynh đệ hai ngươi vừa đi đâu vậy? Liệt nhi? Có chuyện gì ư?”
“Không có.” Viên Liệt nhanh nhảu lắc đầu, chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể để cha hắn biết được.
“Đi thôi.” Quý Tư  đặt chén trà xuống, nói, “Tìm xem có nhân nào mới, có thể thu vào.”
Viên Liệt cùng Viên Lạc bất đắc dĩ, đành phải theo Quý Tư xuất môn, đi chiêu mộ nhân tài.
Hạ Vũ và Ân Tịch Ly ra đến phố xá sầm uất, tìm một tiểu quán mua mặt nạ, Ân Tịch Ly ngó trên nhìn dưới, tìm được mặt nạ Phật Di Lặc trông khá đáng yêu, đội lên rồi chỉa chỉa ra hiệu cho lão bản, chính là cái này.
Hạ Vũ giao bạc, Ân Tịch Ly lại tiếp tục tìm kiếm, vừa bảo “Lấy thêm cái nữa” vừa cầm một cái khác đưa cho hắn.
“Ta không muốn đeo.” Hạ Vũ vội lắc đầu.
“Không được.” Ân Tịch Ly phát ra âm thanh rầu rĩ sau mặt nạ, “Ngươi cũng bị nhìn thấy, ngươi ở cùng chỗ với ta, người khác nhìn thấy ngươi liền đoán ra ta ngay.”
….
Hạ Vũ trầm mặc một hồi, rồi vô cùng thản nhiên phán, “Hai ta tách ra đi.”
Ân Tịch Ly cũng tương tự hắn, ấn định, “Ngươi tự đi làm việc của ngươi, ta không xem tướng số cho ngươi nữa.”
….
Hạ Vũ không nói gì, thanh toán bạc, đem mặt nạ đeo vào.
Ân Tịch Ly cảm thấy mỹ mãn gật đầu, đưa tay vỗ vào vai hắn__hảo huynh đệ!
Thế là, trên chợ Nhạc Đô náo nhiệt, xuất hiện hai quái nhân đeo mặt nạ Phật Di Lặc.
“Chúng ta đi mua sách a?” Ân Tịch Ly sau khi đeo mặt nạ, liền cảm thấy mình đã an toàn, rủ rê Hạ Vũ, chỉ vào thư quán phía trước nói, “Nghe nói Nhạc Đô có chợ thư lớn nhất, chẳng biết là ở đâu a.”
“Ngươi chỉ biết có thư, đêm nay nghỉ ở chỗ nào a?” Hạ Vũ nhíu mày, “Hiện tại tửu lâu toàn Nhạc Đô đều không ở được.”
Ân Tịch Ly nghe xong không lên tiếng, thật lâu sau mới nói, “Ngươi ghét bỏ ta nha…Vậy sao mười tám năm trước ngươi không nói? Hại ta cả thanh xuân đều giao cho ngươi.”
Hạ Vũ tức muốn thổ huyết, nghĩ tới nghĩ lui, bằng không đi thuê dân trạch a, hoặc là đi lên núi ở lại trong miếu. Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Ân Tịch Ly “ Ai nha” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Hạ Vũ quay đầu lại nhìn hắn, Ân Tich Ly xốc mặt nạ lên một chút, liếc hắn, “Ta còn chưa có ăn cơm.”
Lúc này, giờ cơm đã qua, trong tửu lâu ngược lại khách nhân không nhiều lắm, Ân Tịch Ly chọn lấy một gian mì bình thường nhất đi vào, hướng chưởng quỹ gọi hai chén mì thịt bò, thêm nhiều nhiều thịt.
Hạ Vũ cầm mặt nạ, đuổi theo đến thở dốc một tràn, nói, “Ta ăn rồi, ngươi gọi một chén thôi.”
“Không được.” Ân Tịch Ly mỉm mỉm cười nhìn hắn, “Chỉ lo ăn một mình, không chiếu cố huynh đệ thì hảo chỗ nào.”
Hạ Vũ từ nhỏ đã quen với tính tình cổ quái của Ân Tịch Ly, đành phải cầm đũa ngồi cạnh hắn cùng ăn.
“Chừng nào thì ngươi giúp ta tìm người đây?” Hạ Vũ ăn được hai đũa, hỏi Ân Tịch Ly.
“Người ngươi muốn tìm vẫn còn chưa đến Nhạc Đô.” Ân Tịch Ly vừa ăn vừa nói, “Tối hôm qua ta coi tinh tượng (từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh) cần phải đợi đến ba ngày nữa… Nhưng mà a, tốt nhất là ngươi đừng tìm hắn.”
“Vì sao?” Hạ Vũ nhíu mày, “Ta tìm hắn có việc.”
Ân Tịch Ly khẽ thở dài, “Mạng của hắn cùng ngươi quẻ tính ra cũng là bế tắc, phiền toái vô cùng.”
“Ngày trước ngươi bảo Tiểu Hoàng cẩu nhà Vân thẩm sát vách cùng A Hắc nhà Cửu thúc cuối hẻm cũng là một quẻ mệnh bế tắc.” Hạ Vũ nói, “Hiện tại cẩu nhà người ta đã sinh được một ổ mười tám con chó con.”
“Cho nên mới nói ngươi không hiểu.” Ân Tịch Ly lắc lắc đầu, “Đó là vì Vân thẩm cùng Cửu thúc về sau kết lại, nên hỉ khí trội hơn quẻ mệnh tử khí, mệnh quẻ liền hồi sinh.”
Hạ Vũ trầm mặc thật lâu, nói, “Nếu vậy thì hãy để mẹ ta đi thông đồng với cha hắn.”
“Khục khục…” Ân Tịch Ly sặc nước súp ra mặt, Hạ Vũ cười xấu xa, dùng chiếc đũa gõ gõ chén của hắn, nói, “Mệnh của ngươi lúc này chẳng phải đang bế tắc sao, hay là cũng để cho nương ngươi vất vả một chuyến đi.”
Ân Tịch Ly bị thêm ngụm nước súp có hồ tiêu làm sặc, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, khẩn thiết mà lại chẳng nói nên lời, nổi nóng, lấy tay nải trên bàn đập Hạ Vũ.
Hạ Vũ công phu tốt, dễ dàng tránh đi, tay nải vẫn tiếp tục giáng xuống, đập phải một người sau lưng Hạ Vũ.
Người nọ bị đập trúng cánh tay, nhíu mày, xoay lại nhìn thoáng qua Ân Tịch Ly đang cười đùa cùng Hạ Vũ.
Ân Tịch Ly còn đang vỗ vỗ ngực, Hạ Vũ vội vàng nhặt tay nải lên, chắp tay đối người trước mặt, “Thật có lỗi với huynh đài, bằng hữu của ta nhất thời lỡ tay.”
Hạ Vũ dứt lời, nếu đổi lại là người bình thường, phần lớn sẽ cười trừ, hoặc nói không sao, thế nhưng người trước mặt lại nhếch mép, phát ra một từ không rõ ý nghĩa, rồi lại “Hừ” một tiếng khiến người ta cực kỳ khó chịu, sau đó xoay người sang một bàn khá nhiều người, cũng gọi một chén mì thịt bò.
Hạ Vũ hơi khó hiểu, đưa tay nải lại cho Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly tiếp tục ăn, nhìn lên hướng đối diện, liền thấy thật nhiều thư sinh đang tụ tập tại một bàn gần đó, châu đầu ghé tai nhau không biết là nói cái gì.
Hạ Vũ công phu cao thính lực tốt, vì vậy nghe được một ít, bọn họ nói cái gì đó đại loại như thư sinh xứ khác, thư sinh bản địa.
Hạ Vũ phiền lòng, nhưng chỉ dùng đũa gõ gõ chén Ân Tịch Ly, nhắc, “Ăn mau.”
Ân Tịch Ly lụp sụp hút thật nhiều sợi mì, gây ra chút thanh âm.
Lúc này, thư sinh vừa mới bị hắn dùng tay nải nện vào đột nhiên lạnh lùng nói, “Dân tình ở đây cũng phân thành nhiều loại, trong đó còn có cả loại tạp nham, không thể dung hòa được.”
Một thư sinh bên cạnh cười hỏi, “Tạp cái gì a?”
“Nhạc Đô là địa phương cao quý địa linh nhân kiệt, ta là người Nam Cảnh sống tại Nhạc Đô, thế nên mới nói dân Nam Cảnh thuần khiết đều sinh trưởng ở đây.” Thư sinh tỏ vẻ đắc ý, nói, “Ngươi xem, người tài từ Nhạc Đô ra nhiều hay ít? Không nói chi xa xôi, điển hình là thừa tướng Quý Tư.”
Chúng thư sinh hiển nhiên đều lấy vị thừa tướng này làm tấm gương, vừa nghe đến tên liền nghiêm nghị cung kính.
Thư sinh kia cười khẩy một tiếng, “Chỉ có điều a, mối lần đến đợt thi Hương, lại có lượng lớn thư sinh xứ khác tràn vào, một câu Quan Thoại nói cũng không chuẩn mà còn muốn được làm quan?! Thật là không biết tự lượng sức mình, chính vì những người này lưu lại Nhạc Đô làm cho dân ở đây càng ngày càng bị biến chất.”
“Đúng rồi a.” Vài thư sinh khác xôn xao hùa theo.
Hạ Vũ nghe thấy, quay đầu lại nhìn Ân Tịch Ly, tiếng nói chuyện của người nọ không nhỏ, Ân Tịch Ly hẳn là nghe được.
Mấy năm nay, người đến Nhạc Đô tham gia thi Hương ngày càng nhiều, hơn nữa nghe nói trong mấy cuộc thi, tam giáp cũng bị văn nhân xứ khác đoạt đi, bởi vậy thư sinh bản địa hầu hết đều có chút không cam tâm. Hạ Vũ kỳ thực hơn phân nửa đã tính là quân nhân, đối với loại văn nhân thích phân biệt địa phương chỉ biết múa mép khua môi bàn lộng thị phi này, hắn thấy rất phản cảm.
Ngược lại Ân Tịch Ly không lên tiếng, vẫn sì sụp ăn mì như cũ, hắn còn đang băn khoăn chuyện chốc nữa đi mua thư.
Lời của thư sinh kia, vốn là nói cho Hạ Vũ và Ân Tịch Ly nghe, thấy hai người không phản bác, hắn có chút không cam lòng lại tưởng rằng cả hai có lẽ rất dễ bị người khác bắt nạt.
“Thư sinh xứ khác còn có tật xấu cực lớn.” Thư sinh kia tiếp tục nói, “Chính là thiếu giáo dưỡng! Đến ăn uống cũng mọi rợ không giấu vào đâu được, một điểm chú trọng lễ nghi đều không có.”
“Đúng đúng.” Bọn thư sinh tán thành.
Hạ Vũ lại liếc Ân Tịch Ly, dựa vào tính cách của Ân Tịch Ly, phỏng chừng hắn phải nói đôi câu a?
Ân Tịch Ly lại coi như hoàn toàn không nghe thấy, ra sức ăn mì… Ăn, ăn, hắn gắp một miếng thịt bò trong chén lên, ném xuống mặt đất dưới chân.
Tiểu tửu quán loại này rất nhiều cẩu hoang, thấy có thịt, chúng liền xúm tới, một con chó ăn, mặt khác cũng ngẩng lên nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly lại lấy thêm trong chén mấy khối nhỏ ném cho chúng nó, mấy con chó ăn thịt bò, đều vẫy đuôi với Ân Tịch Ly.
Hạ Vũ vốn cũng không đói, liền lựa hết thịt bò trong chén mì ra, thảy cho chó ăn.
Ân Tịch Ly đột nhiên hỏi hắn, “Ai, không biết có phải là chó bản địa không?”
Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi, “Cái này còn có thể phân ra sao?”
“Sao lại không thể a?” Ân Tịch Ly nhướn lông mày, hỏi chưởng quỹ, “Chưởng quỹ, thịt bò trong tiệm ngươi lấy từ đâu? Hương vị có chút không giống với thịt bò bình thường a.”
“Hắc hắc.” Chưởng quỹ cười nói, “Vị thiếu gia này, thịt bò ta đây dùng, đều là thịt bò tốt nhất từ phương Bắc đưa tới, các nhà bình thường ở Nhạc Đô chưa chắc có để ăn đâu.”
“A.” Ân Tịch Ly gật gật đầu, dùng chiếc đũa chỉa chỉa mấy con chó đang ăn, “Vậy không phải là chó bản địa!”
“A?” Hạ Vũ khó hiểu.
“Ngươi nghĩ a, chó bản địa tôn quý, loại chó có thể ăn thứ  gì đó bên ngoài đưa đến, không phải tạp chẳng lẽ  lại là chó thuần chủng?” Ân Tịch Ly buông đũa xuống bàn, cười nói, “Chó ngoan bản địa mà ăn lương thực từ vùng khác tới, thì khác gì muốn bị toàn thể chó bản địa xem thường? Còn chỗ nào xứng để làm một con chó bản địa thuần chủng sao?”
Hạ Vụ nghe xong, thích thú, lắc đầu cười.
Đám thư sinh kia lập tức biến sắc, chính bọn họ cũng đang ăn mì thịt bò trong tiệm.
Ân Tịch Ly đã ăn xong, Hạ Vũ thanh toán bạc, hai người liền đứng dậy rời đi, Ân Tịch Ly sung sướng nói, “Chúng ta đi chợ thư a?”
Hạ Vũ đeo hành lý lên lưng nhìn hắn, “Ngươi mua thì tự mình cầm, không được kêu xe chở, cũng không được đẩy cho ta!”
“Ừ.” Ân Tịch Ly gật đầu, thuận theo một cách hiếm thấy.
Chờ hai người đi khỏi, mấy thư sinh khác liếc nhau một cái, cảm thấy nuốt không trôi khẩu khí vừa rồi, cũng theo bọn Ân Tịch Ly xuất môn.

Viên Liệt cùng Viên Lạc theo Quý Tư đi tới phố xá sầm uất.
Viên Lạc hỏi, “Quý tướng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Quý Tư nghĩ nghĩ, “Đi chợ thư a, chỗ đó thời điểm này hàng năm nhiều thư sinh đến nhất, còn có đấu văn, rất thú vị.”
“Tốt!” Viên Lạc từ trước đến nay thích tham gia náo nhiệt, cao hứng đáp ứng.
Viên Liệt chán chường bước theo sau, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về chuyện Ân Tịch Ly__ thư sinh kia xem ra không phải người Nhạc Đô, lẽ nào cũng đi thi? Chẳng biết dung mạo hắn đẹp xấu ra sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.