Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 17: Thay người ra mặt




Ân Tịch Ly vẫn dám nghênh ngang quay lại Hàn Mai quán, khiến Viên Liệt rất bội phục. Nên biết rằng, bà mối dữ như cọp, thông thường nam nhân sợ nhất là trêu phải loại đàn bà giỏi chống nạnh chửi rủa, ăn vạ khóc lóc om sòm, những người này đánh không được, dùng lý lẽ mắng cũng không xong; càng không thể đấu lại các ả, người ta càng sợ, tránh đi còn không kịp, Ân Tịch Ly lại cả gan trêu chọc hết lần này tới lần khác, quả nhiên không phải là kẻ đơn giản a.
Trong lúc Viên Liệt đang cảm khái, Ân Tịch Ly chợt quay đầu lại, nói, “Viên tướng quân, một lát nữa có việc cần nhờ ngươi trợ giúp a.”
Viên Liệt thắc mắc hỏi, “Trợ giúp như thế nào?”
Ân Tịch Ly đưa ngón tay ngoắc ngoắc hắn, Viên Liệt tiến tới, Ân Tịch Ly liền ghé đến gần, một tay đặt nhẹ ở đầu vai hắn, miệng kề bên tai, nhẹ nhàng mở miệng, thấp giọng nói.
Chỉ có vài động tác vô cùng đơn giản, không hiểu sao lại khiến Viên Liệt cảm thấy đầu vai nơi Ân Tịch Ly chạm vào trở nên nóng rực bức bối, lỗ tai càng phát nhiệt, thoáng chút tư vị bị khiêu khích.
Hắn vô thức lùi ra sau một bước, Ân Tịch Ly trước hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười đầy ẩn ý với Viên Liệt – lúc này đang trừng mắt lên nhìn.
Viên Liệt nghiến răng, người này…
Ân Tịch Ly xoay người tiếp tục hướng Hàn mai quán đi, Viên Liệt liền bám theo, vừa rồi Ân Tịch Ly chỉ đơn giản nói với hắn hai từ___Thị uy.
Điều này phải lý giải ra sao đây? Viên Liệt có chút nghĩ không thông, theo như hắn hiểu, đại khái là cố ra oai, cậy thế áp người a.
Cả hai đã tới trước cửa Hàn Mai quán.
“Khái khái.” Ân Tịch Ly ho nhẹ một tiếng, bước vào trong.
Mấy bà mối bị đánh thê thảm, hiện tại đang uất ức, thấy Ân Tịch Ly thật quá đáng, dám trêu đùa các mụ như vậy, có điều vừa quay đầu lại… oan gia lại tìm đến.
“Ngươi…”
Ân Tịch Ly tiến vào, nhìn bộ dạng của bốn người, hơi giật mình “Ai nha.” một tiếng, hỏi, “Bốn vị mụ mụ, vì sao lại ra nông nỗi này a?”
“Ai u!” Bà mối Lưu phản ứng trước nhất, đứng lên nháo, “Ngươi…ngươi còn hỏi được a, không phải đều do ngươi hại chúng ta sao!”
“Đúng a!” Bà mối Trương chỉ thiếu điều xông đến cào cấu diện mạo đẹp đẽ của Ân Tịch Ly, tiếc là Viên Liệt đang đứng đằng sau, mặt tĩnh như nước, vì vậy bọn họ mới không dám ra tay.
“Can hệ gì tới ta?” Ân Tịch Ly hơi giận dỗi, rồi bước ra ngoài tìm tìm, hỏi, “Hai vị bằng hữu của ta đâu?”
“Ngươi…” Bà mối Ngô giậm chân mắng, “Bằng hữu của ngươi cái gì? Căn bản chỉ là hai con gà a!”
“Đúng vậy a!” Ân Tịch Ly thần thái bất minh, gật đầu, “Ta quên chưa nói với các ngươi bằng hữu của ta là gà a?”
“Ách…” Mũi của bốn bà mối đồng loạt hít thở không thông, dậm chân phịch phịch nói, “Ai, ta bảo Mẫn công tử a, ngươi đây sao lại quá bất nhân bất nghĩa a, ngươi chưa từng nói bằng hữu của ngươi là gà a! Ta… chúng ta chỉ nhận lời giúp ngươi làm mai a! Hơn nữa, trên đời này lấy đâu ra thứ đạo lý làm mai cho gà, lại còn chọn toàn là võ nhân… Ngươi, ngươi nhìn mà xem chúng ta đã lớn tuổi rồi a, nếu không nhanh chân chạy trốn được, đã sớm bị đánh chết!”
Ân Tịch Ly nghe xong cũng không nổi giận, trái lại cười cười, “Phải khó thực hiện thì mới thưởng các ngươi năm trăm lượng được chứ, nếu đối phương là người, trong nhà lại có bạc triệu, người ta còn phải nhờ đến người khác mai mối cho a?”
“Ngươi…” Bốn lão bà gặp trúng miệng lưỡi sắc bén của Ân Tịch Ly, lại đang lúc thọ thương, nên nói không lại hắn, đương nhiên, cái chính là Ân Tịch Ly có Viên Liệt chống lưng. Viên Liệt vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng, vừa rồi nghe Ân Tịch Ly dặn phải thị uy, càng ra vẻ tôn nghiêm khiến không ai dám nhìn thẳng vào, tư thế tựa như đang chực ăn tươi nuốt sống, mấy lão thái bà lấy đâu ra dũng khí để truy cứu a, đành phải nén giận, coi như xui xẻo vậy.
“Nói cách khác, vụ mai mối này các ngươi đảm nhiệm không nổi nữa rồi?” Ân Tịch Ly hơi thất vọng hỏi.
“Mai mối kiểu này thì ai có bản lãnh lớn như thế mà đảm nhiệm.” Mấy bà mối đồng loạt khoát tay, “Ngài kiếm cao nhân khác đi.”
Ân Tịch Ly gật đầu, rồi tìm trái tìm phải, hỏi, “Di? Hai vị bằng hữu của ta đâu?”
Bốn bà mối hai mặt nhìn nhau, đại khái vẫn còn ở chỗ tiêu cục và giáo đầu a, nói không chừng bị người ta hấp cách thủy nấu canh rồi.
“Ai biết a.” Bà mối Trương nói, “Chúng ta bị truy đánh, chỉ lo chạy, hai con gà chắc còn đang ở trong kiệu, có điều hiện tại chắc là đã mất rồi…”
“A…”
Mấy bà mối còn chưa dứt lời, chợt thấy Ân Tịch Ly đột nhiên hít vào một hơi lãnh khí, bày ra vẻ mặt kinh hãi, lớn tiếng hỏi, “Cái gì?”
Bốn bà mối bị hắn hỏi ngược lại càng thêm hoảng sợ, có chút khó hiểu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
“Các ngươi…” Ân Tịch Ly gấp đến độ loạng choạng, “Các ngươi để hai vị gà huynh bị lấy mất?”
Bốn bà mối gật đầu, bà mối Ngô nói, “Chẳng qua là hai con gà rất bình thường, công tử chỉ cần mua lại hai con gà là xong…”
“Phi.”
Ân Tịch Ly làm như thể trời sập đến nơi, “Các ngươi…Các ngươi thật nông cạn, chỉ là hai con gà bình thường mà được Viên tướng quân hộ giá đi kết thân sao?!”
Mấy bà mối mở to hai mắt, nhủ thầm trong bụng…Không phải chứ?! Viên Liệt là theo gà đi kết thân sao?! Lại còn hộ giá nữa?
“Ta báo cho các ngươi biết, các ngươi rước họa ngập đầu rồi! Hai con gà này không phải là gà tầm thường a!” Ân Tịch Ly lắc đầu thở dài, “Đây là gà Tân Phong.”
Bốn bà mối liếc nhau một cái, nghiêng đầu một cái__ gà Tân Phong?
Viên Liệt cau mày nhìn Ân Tịch Ly, nghĩ thầm, ngươi lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?
“Bốn vị mụ mụ, chưa từng nghe qua chuyện “Kê khuyển thức tân phong”  à?” Ân Tịch Ly hỏi.
Mấy bà mối liếc nhau cái nữa, tự nhủ, “Kê khuyển thức tân phong”  là sao?
“Ai.” Ân Tịch Ly thở dài, nói, “Năm đó Hán cao tổ Lưu Bang sau khi lập Trường An làm kinh đô a, liền thỉnh lão phụ đến Trường An định cư, lão phụ vì thương nhớ cố hương mà cả ngày rầu rĩ không vui. Vì vậy Cao tổ phái người dựa theo hình dáng cố hương mô phỏng lại, lập nên huyện Tân Phong, rồi đưa gà chó được nuôi dưỡng tại quê nhà của lão phụ tới đó. Điểm kỳ quái chính là a, khi đám gà chó kia được đưa đến, liền có thể tìm ra nhà mình ngay, lão phụ của Cao tổ vui mừng vô cùng, thích thú an tâm lưu lại Trường An, cho nên mới có điển cố ‘Kê khuyển thức tân phong’.”
Chúng bà mối đều gật đầu, Viên Liệt nghe xong cũng cảm thấy lạ lẫm, trong lòng bất mãn, Ân Tịch Ly lấy đâu ra cái loại điển cố này?
“Hiện giờ Nam Cảnh ta đang trong thời điểm chiêu mộ hiền tài, cần chí sĩ khắp nơi hội về Nhạc Đô làm quan, khó tránh khỏi có người trong lòng tưởng niệm đến quê nhà không thôi.” Ân Tịch Ly vừa nói vừa chắp tay, “Hai con gà này, chính là gà Tân Phong, đích thân Viên tướng quân phụng hoàng mệnh vượt ngàn dặm xa xôi từ Tân Phong thỉnh về, chính là muốn thể hiện tấm lòng muốn chiêu hiền đãi sĩ của Hoàng thượng. Hai con này tuy chỉ là gà, nhưng địa vị cao quý hơn gà thường, chính là Ngự Kê!”
Bốn vị bà mối há hốc miệng, kinh hãi nhìn Ân Tịch Ly.
“Xong rồi xong rồi!” Ân Tịch Ly quay cuồng, nói với hai bà mối, “Việc này nếu để Hoàng thượng biết được, ngươi, ta, tất cả đều…” Nói đoạn, tay làm động tác cắt ngang qua cổ, trừng mắt với bốn người, “Đầu rơi xuống đất.”
Tròng mắt của mấy bà mối trừng đến độ muốn lọt ra, sửng sốt hồi lâu, rồi “Ái da da” một tiếng mà bắt đầu khóc.
Viên Liệt chau mày, Ân Tịch Ly cũng rất sợ nữ nhân khóc, đặc biệt là nữ nhân có tuổi như thế này, nên vội vã ngăn lại, thấp giọng nói, “Suỵt…Không được khóc a!”
Bốn người ngẩng mặt lên nhìn hắn, bộ dạng khi khóc đã không được lê hoa đái vũ, mặt còn trang điểm dày đậm, nếp nhăn lẫn với bột nước phấn son, trông chẳng khác gì bông vạn thọ, khiến Ân Tịch Ly giật mình nổi da gà.
Lắc lắc đầu xong, Ân Tịch Ly nói, “Khóc cái gì? Các ngươi sợ người trong thiên hạ không biết được các ngươi khóc sao?”
Mấy bà mối vội lấy tay che miệng, nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly, đầu gật gật, tỏ ý sẵn sàng nghe hắn an bài.
Ân Tịch Ly thở dài, “Như vậy đi…Ta đây không muốn chết, các ngươi chắc cũng không muốn a?”
“Không hề muốn!” Mấy bà mối lập tức lắc đầu.
“Thế này.” Ân Tịch Ly ngồi xuống, bắt chéo chân ngẫm nghĩ, nói, “Ta cùng hai vị gà huynh ở chung đã lâu, tướng mạo của chúng ta đều nhớ rõ, các ngươi a… đi mua về càng nhiều gà càng tốt, chúng ta tìm hai con đồng dạng, đến trước mặt Hoàng thượng đổi trắng thay đen!”
Bốn bà mối nhìn nhau, hỏi, “Mẫn công tử, đây là tội khi quân a.”
Ân Tịch Ly nhướn mày, nói, “Nga, không khi quân thì cũng bị chém đầu a.”
“Ách… Đừng a.” Mấy bà mối nhanh nhảu lắc đầu, “Bọn ta đi tìm ngay!”
“Đi nhanh về nhanh a!” Ân Tịch Ly dặn dò, “Ta sắp phải hồi cung rồi!”
“Vâng vâng!” Bốn bà mối vội vàng chạy đi.
Ân Tịch Ly mỉm cười, gọi tiểu nha hoàn đến dâng trà cho mình, uống trà xong, cho nàng lui đi chỗ khác.
Viên Liệt khó hiểu hỏi hắn, “Ngươi định làm gì?”
Ân Tịch Ly cười nói, “Viên tướng quân, hỏi ngươi việc này.”
Viên Liệt nhìn hắn.
“Nếu bảo rằng, ngươi có một thủ hạ đắc lực, dũng mãnh thiện chiến, hắn kinh qua sa trường không chết, lại bị nguời khác hại chết, ngươi sẽ đối phó với kẻ hại người kia như thế nào?”
Viên Liệt không hề chần chừ đáp, “Thiên đao vạn quả​[14]​.” (lăng trì xử trảm)
Ân Tịch Ly hỏi, “Vì sao a?”
Viên Liệt ngẫm nghĩ, nói, “Giết một người răn trăm người, trấn định lòng dân, khích lệ sĩ khí, an ủi vong linh.”
“Hảo.” Ân Tịch Ly gật đầu tán thưởng, “Phàm là người, có những tổn thất mà sau này bất luận làm thế nào cũng không bù đắp lại được, chỉ có thể xả giận mà thôi, một khi đã chịu thiệt thòi, cơn tức này nhất định phải phát ra triệt để!”
Viên Liệt không thêm được manh mối gì, đành ngồi xuống lẳng lặng chờ xem Ân Tịch Ly chuẩn bị lăn qua lăn lại như thế nào.
Không lâu sau, liền thấy bốn bà mối trở về, mỗi người trình ra một giỏ gà, đưa Ân Tịch Ly xem qua.
Ân Tịch Ly nhìn từng con, toàn bộ đều lắc đầu, “Không giống không giống, cái đuôi phải dài hơn một ít, dáng điệu cần uy vũ thêm chút nữa.”
“A…” Mấy bà mối không còn cách nào khác, lại phải ra chợ mua tiếp, các mụ tìm đến tận đầu mối bán gà mua toàn bộ gà ở chợ đem về, đưa từng con cho Ân Tịch Ly xem.
Ân Tịch Ly xem xong, vẫn một mực lắc đầu, “Không giống không giống.”
“Thật sự…gà trong chợ đều mua hết toàn bộ rồi a.” Mấy bà mối khóc không ra nước mắt.
“Vậy đi từng nhà mua thì sao?” Ân Tịch Ly vừa nói, vừa chắp tay với Viên Liệt, “Tướng quân bớt giận a, các bà ấy đã lớn tuổi, hình phạt cắt lưỡi khoét mắt quả thực nặng quá…”
Mấy bà mối nghe được cả kinh, cuống cuồng vừa lấy tay che miệng vừa túm lấy vạt áo, vừa nói, “Chúng ta đi tìm ngay, đi ngay đây a!”
Viên Liệt quay sang Ân Tịch Ly, liền thấy hắn cười ha hả phía sau, dặn dò, “Phải nhanh lên a! Chậm sẽ muộn mất, nếu không kịp thì tìm vài người đến hỗ trợ!”
Viên Liệt lắc đầu im lặng, Ân Tịch Ly rốt cuộc là ra mặt thay các cô nương, hay bản thân chỉ thuần túy muốn đùa giỡn?!
Mà trong lúc này, thê thảm nhất dĩ nhiên là mấy bà mối, các ả đi gõ cửa từng nhà, bảo muốn mua gà, nhất thời, cả Nhạc Đô được chứng kiến bốn bà mối mặt vã mồ hôi đi mua gà, về sau các ả không tự kham nổi, phải tìm đến vài người hỗ trợ.
Dân chúng Nhạc Đô rất bực bội, tự hỏi mấy bà mối này bị cái gì vậy?
Ân Tịch Ly trông thấy một đám thanh niên đến dắt gà cho các bà mối, mỉm cười, nháy mắt với Viên Liệt.
Viên Liệt ngầm hiểu.
Chờ đến khi các bà mối lại bị Ân Tịch Ly xua ra ngoài mua gà xong, Viên Liệt bám theo sau… bí mật lôi mấy nam tử kia về Hàn Mai quán.
Những người nọ bị Viên Liệt dọa cho kinh hãi, đều run rẩy thừa nhận, đích thật đã cấu kết với đám bà mối, lừa sắc gạt tiền các cô nương gia, bạc chiếm được chia đều với các bà mối, cô nương cùng gia quyến sợ chuyện đồn ra ngoài gây tổn hại danh tiết, cho nên cũng không dám báo quan, đành phải uất ức mà nuốt giận.
Ân Tịch Ly gật đầu, hỏi Viên Liệt, “Tướng quân, gian nhục phụ nhân​[15]​, là tội gì a?”
Viên Liệt ánh mắt lạnh lùng, “Tử!”
Đám nam tử đã sớm sợ đến mức mặt vàng như đất, quỳ xuống cầu xin tha tội, thề không tái phạm nữa.
“Nhận lỗi thì giải quyết được cái gì?” Viên Liệt sắc mặt lạnh băng, phán, “Tử tội chính là tử tội!”
Trái lại Ân Tịch Ly chỉ mỉm cười, nói với bọn họ, “Cũng chưa đến mức phải chết…Trừ phi…”
“Công tử cứ nói a.” Đám người thấy còn có đường sống, vội vã cầu xin tha thứ, “Chỉ cần không giết chúng ta, xử thế nào cũng được a!”
“Hảo!” Ân Tịch Ly gật đầu, mỉm cười.
Một lát sau, có ba nam tử trẻ tuổi, trên tay ôm hai con gà, phía trước là một đàn gà bát nháo, bước ra khỏi Hàn mai quán, miệng lớn tiếng rao, “Bán gà a! Hàn Mai quán bán gà! Hàn Mai quán bán gà a!”
Sự việc ầm ĩ đến mức mọi người ở Nhạc Đô đều hoảng sợ, người đến xem tụ tập đông đảo, đám nữ tử trên đường trông thấy ba đại lão gia *** ôm gà diễu phố, liền không ngừng mắng to “Hạ lưu”, cầm rau quả thối ném tới tấp.
Lúc bấy giờ, bốn bà mối vừa đi từng nhà mua gà xong, toan trở về, hai bên vừa vặn chạm mặt nhau.
Bốn bà mối thấy ba người kia làm chuyện mất mặt trên phố, lập tức mắng, “Ba người các ngươi làm cái trò gì vậy a?”
Ba người nọ gặp đám bà mối, càng thêm ồn ào to tiếng, “Ái nhân, mau, đem gà lại đây!”
Chỉ một câu này, liền khiến mấy bà mốt thẹn muốn chết, giậm chân mắng bọn chúng nói xằng nói bậy.
Nhưng người xem hoàn toàn không nghĩ thế, vì chỉ thấy ba người kia ném gà, rồi tiến đến ôm hôn thắm thiết đám bà mối.
Dân chúng Nhạc Đô tuy cởi mở với vấn đề nam nữ, nhưng hành vi đó cũng đủ để người ta khinh bỉ cười nhạo, dân tình không ném đá thì cũng cầm chổi hay đòn gánh xua đi, ra sức mắng bọn người không biết xấu hổ.
Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt đứng ngoài cuộc xem náo nhiệt.
Viên Liệt thấy đường phố Nhạc Đô hỗn loạn, vỗ trán hỏi Ân Tịch Ly, “Giờ làm sao để giải quyết việc này đây?”
Ân Tịch Ly thản nhiên duỗi ngón tay chỉ nhóm quan sai nha môn đang vội vàng chạy đến, cười cười vỗ vào vai Viên Liệt, nói, “Ngươi đến chào hỏi Tri phủ đại nhân được không?”
Viên Liệc đảo mắt sang trừng hắn, “Ngươi cao hứng đùa giỡn rồi muốn đẩy hậu quả qua cho ta giải quyết?”
Ân Tịch ly cười, đưa tay chỉ một chỗ cách đó không xa.
Viên Liệt nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, liền thấy ngay gia đình ở đối diện tửu lâu ban nãy, tại cửa chính, cô nương kia đang cùng mẹ nàng đứng xem, biểu hiện trên mặt hai người không chỉ thống khoái, dường như miệng còn thì thầm, “Đáng lắm!”
Huynh đệ cô nương kia thì cầm cục đá tham gia vào đoàn người vây quanh, hung hăng ném đám nam tử và bà mối dám lừa tiền gạt sắc muội tử của mình.
Viên Liệt khẽ thở dài nhìn Ân Tịch Ly, “Ngươi thân là thư sinh mà có thể hung ác như vậy được a.”
“Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.” Ân Tịch Ly lẩm bẩm, “Báo thù phải báo cho thống khoái, chứ để dở dở ương ương thì báo thù làm cái gì? Ôm hận chết cho rồi!” Nói xong, bản thân lại khoan thai trở về tửu lâu uống rượu.
Viên Liệt bất đắc dĩ, tìm một gia tướng Viên gia ở cửa hậu của tửu lâu, phân phó hắn đến nha môn tìm Tri phủ đại nhân kể rõ sự việc. Tri phủ vừa nghe người của Viên Liệt phái đến căn dặn, liền bắt giữ ngay bảy người kia. Nghe nói bảy người này về sau đều bị nghiêm trị theo luật, tịch thu tiền của, chia đều cho những gia đình thụ hại, coi như bồi thường.
Vì được Viên Liệt thu xếp, nên việc này tiến hành thập phần bí ẩn, không ảnh hưởng gì đến mấy cô nương bị hại.
Ân Tịch Ly trở về tửu lâu uống thêm vài chén rồi về ngay, đóng cửa tiếp tục tranh luận với sách, chớp mắt đã hết hai ngày… Cuộc khảo thí, cuối cùng cũng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.