Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 4:




Y đúng là không có giải, nhưng là bởi vì y vốn không có hạ chú, ma thú lại vào lúc này phát huy triệt để tình tình của một đứa nhỏ bướng bỉnh, hắn một lòng khẳng định là mình hạ độc chú, làm mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Ta thật sự giải rồi.” Nguyệt Quý nhấn mạnh nói.
“Ngươi nói láo, ánh mắt ngươi láo lia, nói chuyện ấp úng, đây là bộ dáng người ta nói dối, ngươi không lừa được ta.”
Hắn một bước đi về phía trước, thân hình hắn thon dài, diện mạo tuấn dật, cho dù là đang nổi giận, vẫn như cũ tuấn mỹ bức người.
Thấy hắn tức giận đến muốn động thủ, Nguyệt Quý khẽ quát một tiếng, “Ngồi xuống!”
Ma thú chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, nhưng trong lòng hắn tức giận, thật sự đề khí ngăn cản, kết quả chú thuật của Nguyệt Quý lần này đối với hắn không có hiệu quả, hắn thoáng chốc liền đứng trước mặt của Nguyệt Quý, y ngạc nhiên, hắn cũng đồng dạng kinh ngạc.
Hắn không rõ là vì sao, ngước mắt nghi hoặc nhìn về phía Nguyệt Quý, mà Nguyệt Quý cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Ngồi xuống!”
Nguyệt Quý lại hô một lần, nhưng cũng không có hiệu quả, ma thú thẳng tắp mà đứng, hắn cuối nhìn Nguyệt Quý, giờ khắc này hắn mới phát hiện Nguyệt Quý thật thấp, thật nhỏ gầy.
Ngẫm lại, Nguyệt Quý ở phủ Quốc sư cũng trên dưới nửa tháng, vậy mà chẳng mập lên chút nào, ngược lại còn càng gầy đi.
“Ngươi gầy như thế làm sao ăn?”
Hắn nắm cánh tay y lên, ngón tay đụng đến đều là xương cốt, Nguyệt Quý đã gầy đến da bọc xương.
Cánh tay y gầy như que cũi, ngay cả gân xanh cũng nhìn thấy được, bên dưới là mạch máu chậm rãi lưu động, hắn có thể ngửi được trong máu của Nguyệt Quý có hương vị của độc chú, ngọt động lòng người, làm cho người ta muốn dùng sức cắn xé, tận tình chè chén, hầu kết hắn lên xuống, bỗng nhiên trở nên thập phần khát khao.
Nhưng một cảm giác xa lạ cũng đồng thời dâng lên. Nhìn bộ dáng này của Nguyệt Quý, hắn nhịn không được lo lắng y còn sống được mấy ngày? Tựa như Vũ Y đã nói, sắc mặt hắn xanh vàng, môi biến thành màu đen, vừa nhìn đã biết mệnh thọ không lâu.
“Gầy chút không có mỡ, ăn vào tốt cho sức khỏe.” Nguyệt Quý vui đùa nói, giống như không hề để ý đến sinh mạng của mình.
Nghe vậy, ma thú giận tím mặt đứng lên.
Mình đang giận cái gì?
Giận y không lo cho sinh mạng của mình, giận y ung dung tự tại sống những ngày uổng phí, giống như sống hay chết không có ý nghĩa đối với y, càng giống y không hề sợ cái chết, ngược lại coi nó là lão hữu, chờ mong nó đến.
Lúc hắn độc ác hạ thủ, dã thú còn giãi dụa cầu sinh, vì cái gì một người tài giỏi như Nguyệt Quý, lại không thèm chú ý đến sinh tử của chính mình?
“Ngươi là con mồi nên có cái tâm chống cự của con mồi, làm gì lạnh nhạt với sinh tử như vậy, ta muốn ngươi phản kháng, ” hắn kiên định nói: “Đúng vậy, phản kháng, ngươi phải phản khán ta mới được, như vậy giết ngươi mới có lạc thú.”
Lời hắn nói rất nhanh, Nguyệt Quý bật cười, tính tình ma thú này thiệt giống tiểu hài tử, muốn nói cái gì liền nói cái đó, cũng không quản trước sau có ăn khớp hay không.
Ma thú tuy rằng trí tuệ hơn người, hiểu được phải vận dụng sức mạnh thế tục để trở thành quốc sư, nhưng mà dù sao hắn mới ba tuổi, nên lời nói mới luôn mang tính trẻ con.
Y cười khổ hỏi: “Cho nên vì lạc thú của ngươi, ta phải giãy dụa, muốn giãy dụa thế nào, kêu thảm thiết sao? Hay là lấy đao phòng thân, hoặc là dùng độc chú hộ thân?” Y thở dài, trong mắt có bất đắc dĩ. Y rất hiểu sức mạnh của ma thú, cần gì làm những hành động ngu xuẩn trên.
“Mấy cái đó đối với ngươi căn bản là vô dụng, ngươi nếu muốn giết ta, một ngón tay liền có thể đem ta nghiền nát thành tro, ta tội gì phải giãy dụa?”
Y giải thích mình không muốn làm việc vô ích, vậy mà ma thú lại cố tình hiểu theo ý khác.
“Liền bởi vì vô dụng, nên ngươi mới dùng độc chú tra tấn ta, ta không muốn nằm mơ nữa, cho nên ngươi phải phụ trách, ngươi nói ngươi đã giải chú, tất cả đều là gạt ta, ta muốn, muốn…”
Hắn muốn cái gì? Hắn hỏi lại chính mình.
Hắn không cần Nguyệt Quý chết, cho nên lúc Vũ Y đề nghị, còn làm hắn tức giận không vui, hắn muốn Nguyệt Quý còn sống, hơn nữa muốn y ——
Muốn y thế nào?
Hắn kinh ngạc nhìn người quần áo bố y đơn giản trước mặt, cho dù diện mạo xấu xí, khí chất lãnh liệt vẫn như cũ vượt bậc hơn người.
Thoáng chốc đáy mắt hắn nồng đậm mờ mịt. Hắn chưa từng nằm mộng, thật sự chẳng biết tại sao chẳng những một … mà … đến,  đến ba lần mơ thấy giấc mộng cổ quái như vậy, lúc tỉnh lại trừ bỏ cảm giác thất vọng khó hiểu, còn cảm thấy nhiều điểm mất mác, bất quá hắn biết con người có khi sẽ đem nguyện vọng ký thác vào trong mơ, cho nên có phải chỉ cần trong mơ thành sự thật, chú thuật mà Nguyệt Quý hạ vào hắn sẽ giải trừ.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào?”
Nguyệt Quý tựa như trấn an trẻ con nhỏ nhẹ nói, tìm một cái ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, một đôi mắt to bởi vì gương mặt nhỏ hơn người thường mà càng to hơn ba phần, mà Nguyệt Quý đẹp nhất, chính là ánh mắt trong suốt này, đen trắng rõ ràng, cơ trí vượt bậc mà tuổi y không nên có, hơn nữa sáng lấp lánh như vì sao, nhìn lâu, sẽ làm linh hồn người ta giống như bị hút, sa vào trong đó.
Hắn không biết chính mình muốn cái gì, lại bật thốt lên một câu, “Ta muốn ngươi giống như trong mộng hầu hạ ta.”
Nguyệt Quý ngẩn ngơ thật lâu, dùng ánh mắt kinh ngạc cùng nan giải nhìn hắn, sau đó từng chữ, từng chữ lặp lại một lần.
“Ngươi, muốn, ta, hầu, hạ, ngươi?”
Mỗi lần nói một chữ, y liền dừng lại một chút, giống như một người luôn luôn khôn khéo bỗng nhiên biến thành ngu đần.
Ma thú trái lại tự nhiên hiểu ra, cả người đều sảng khoái.
Đúng vậy, nếu Nguyệt Quý dùng loại độc chú này tra tấn hắn, vậy hắn sẽ dùng phương pháp đồng dạng để hóa giải, cái này biểu hiện nặng lực mình còn cao hơn cả Nguyệt Quý, có thể đem Nguyệt Quý đại bại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đây quả là kế sách thần kỳ, một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Nhìn đi, hiện tại Nguyệt Quý vẻ mặt xanh trắng trừng mắt nhìn hắn, giống như hắn là một con quái vật làm người khác sợ hãi.
Bộ mặt thật của hắn hù chết Chú vương, cũng không hù chết được Nguyệt Quý, vậy mà yêu cầu này của hắn lại làm một người trước nay luôn bình tĩnh như Nguyệt Quý biến động, thậm chí còn có chút ngốc nghếch há to mồm.
Nguyệt Quý ở trong lòng hắn từ trước đến nay tài trí vô song, có thể làm cho y lộ bộ dáng ngốc này, dại dột có chút buồn cười, cùng… Ân, buồn cười, điều này làm cho tâm tình của hắn thoáng chốc tốt lên, bỗng nhiên cảm thấy yêu cầu của mình quá hay.
“Đúng, ta muốn ngươi giống như trong mộng hầu hạ ta.”
Lần này hắn càng khẳng định, giống như hợp tình hợp lý lắm. Đây là điều hắn muốn, một chút cũng không sai, hắn muốn Nguyệt Quý phụ trách.
“Ta đây thân mình khô quắt ốm yếu, có cái gì thú vị?”
Nguyệt Quý lắc đầu liên tục. Nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, một ma thú thông minh hơn con người gấp trăm lần sao lại đưa ra chú ý vớ vẩn này.
Cho dù là mình chịu làm, thân thể mình chỉ có da bọc xương, chỉ sợ làm hư hứng thú của hắn.
“Có thú vị hay không là quyết định của ta, ta hiện tại muốn, trừ phi ngươi thu hồi độc chú, bằng không ta sẽ dùng thân thể của ngươi để phá giải.”
“Ngươi, ngươi —— ai, ta đây tú tài gặp binh, có lý nói cũng không được, ngươi vẫn là ăn quách ta đi…” Nguyệt Quý bất đắc dĩ oán giận.
Không đợi y nói xong, ma thú đã cuối người xuống, dùng sức tại miệng y hôn một cái, sự tình đột nhiên phát sinh, Nguyệt Quý sợ hãi giãy giụa đứng lên, đưa hai tay đẩy ngực người phía trước, đến khi ý thức được đây là hành động bọ ngựa đá xe, y đành buông cánh tay, giống như nhận mệnh.
“Nguyệt Quý không có kinh nghiệm, thân thể khô gầy này sợ không thỏa mãn được dục vọng của ngươi.”
Y là nói thật, nhưng ma thú hiển nhiên không nghe, có thể gọi là mắt điếc tai ngơ.
Hắn dùng móng tay nhẹ vẽ, móng tay kia được hắn biến hóa như dao, xẹt qua y kết của Nguyệt Quý, y kết liền bị cắt thành hai đoạn rớt xuống đất, bố y màu xám kia cũng nhanh chống rớt xuống, lộ ra lòng ngực trắng nõn trần trụi.
Nguyệt Quý thân mình rất đơn bạc, khuôn ngực mỏng manh, đáng xem duy nhất, chính là hai nhủ thủ hồng nhạt, đang ở trong không khí lạnh lẽo mà rung động.
Nước bọt hắn trào dâng, nửa người dưới phấn khởi đứng lên, cái này so với trong mộng còn muốn kích động hơn, hắn khẽ liếm hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng Nguyệt Quý, Nguyệt Quý có chút vựng huyễn, hiển nhiên là không biết ứng phó cường thế cầu hoan của hắn như thế nào, tình huống buồn cười này thật khó có thể đoán được.
“Há mồm, ta muốn đầu lưỡi của ngươi.”
“Hầm sao?”
Nguyệt Quý vừa mở miệng đùa cợt, hắn liền thừa dịp đó chui vào, Nguyệt Quý lùi bước, hắn liền gắt gao ôm, không cho y né tránh, hắn liếm lên đầu lưỡi của y, xẹt qua hàm răng y, một giọt cũng không chừa hút hết nước bọt của y, tựa như con ong chăm chỉ đang hút mật hoa.
Đến khi hít thở không thông Nguyệt Quý mới dùng sức đẩy hắn ra, há mồm thở dốc, nháy mắt trong ngực hắn có hàng ngàn con bướm bay múa, làm hắn khó chịu, rồi không hiểu vì sao lại vui mừng.
Nguyệt Quý ngay cả hôn môi cũng không biết, còn dùng miệng hô hấp, ma thú vì thế muốn cười, muốn hân hoan nhảy múa, còn muốn ôm Nguyệt Quý lên giường, làm thêm một lần.
“Ngươi chưa cùng người khác thân qua miệng?”
Nguyệt Quý rõ ràng ngượng ngùng, cố gắng che dấu giọng nói run rẩy.
“Ta đây thân thể dầu hết đèn tắt, nào dám làm lỡ duyên người khác.”
“Cho nên ngươi chỉ cùng ta thân qua miệng.”
Biểu tình cười trộm của hắn chọc giận Nguyệt Quý, Nguyệt Quý thúc vào ngực hắn, lần thứ hai quát khẽ, “Ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống!”
Y hẳn là đang nóng giận, sắc mặt ửng hồng, tứ chi khẽ run, liên tiếp hô vài tiếng, nhưng hai chân ma thú vẫn như cũ vứng vàng mà đứng.
Nguyệt Quý lui về phía sau một bước, ma thú liền tiến thêm một bước, thẳng đến khi Nguyệt Quý không thể lui, một cái ngã ngồi trên giường, hắn liếm lên đôi môi còn dính nước bọt khi hôn lúc nãy của mình, thưởng thức mùi hương của nó, bộ dáng còn muốn thêm.
Biểu tình thất kinh của Nguyệt Quý làm hắn rất vừa lòng, y giống như chim sợ cành cong co lại bàn chân, làm hắn nhớ lại hình ảnh trong mộng khi hắn cắn lên mông y, một đường hôn đi lên.
Hôm nay, hắn có thể thỏa mãn những gì mình từng ảo tưởng.
“Thật sự phải làm như vậy sao?”
Nguyệt Quý nhỏ giọng than thở, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu. Y ở trong này trụ nhiều ngày, đương nhiên xa xa cũng nhìn thấy Vũ Y, có cô nương xinh đẹp như vậy hầu hạ, vì cái gì ma thú còn muốn một người không có tư sắc như mình?
“Đúng, thật sự phải như vậy, ngươi là muốn ngoan ngoãn lên giường, hay là muốn bị ta đánh ngất quăn lên, tùy ngươi, dù sao hôm nay ta nhất định phải giải độc chú ngươi hạ vào người ta.”
Ngữ khí của hắn thực nghiêm túc, mà quả thật hắn cũng có quyết tâm làm như vậy, cho dù trời sụp đất nứt, thế gian hủy diệt, hắn cũng tuyệt không ngừng tay.
“Ta THẬT  SỰ không có hạ chú!”
Nguyệt Quý nhấn mạnh, nhưng ma thú không chịu tin tưởng!
Lại nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử của ma thú, tâm y biết khó tránh kiếp nạn này, với thân mình ốm yếu hiện tại của mình, nào có khả năng cùng ma thú tranh cao thấp.
Ma thú lần thứ hai khom người, không hề dư thừa, thẳng tiến cái miệng có hơi thở mùi đàn hương, y nhận mệnh hé môi, dù sao đánh cũng đánh không lại, không cho ma thú này như nguyện, chỉ sợ hắn sẽ đánh y bất tỉnh thật, cho dù là thất thân, y cũng không muốn bị thất thân trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
“Ngô… Ân…”
Sau khi không còn mạnh bạo chống cự, Nguyệt Quý phát hiện kỳ thực bị ma thú hôn cũng rất thoải mái. Dù sao hắn cùng Vũ Y cô nương luyện tập chắc cũng không ít lần, lần này thất thân hẳn là không có chuyện thống khổ như mất đi nửa cái mạng.
“Đúng, dùng mũi mà thở, đổi lại ngươi hôn ta đi.” Ma thú thanh âm trầm thấp dụ dỗ, làm cho người ta nghe xương cốt mềm nhũn.
Nguyệt Quý mở to mắt, nhưng vẫn nghe lời ma thú ghé qua, ma thú một phát ôm lấy đầu y, so với y còn hôn vội vàng hơn, hắn một phen đẩy ngã y, hơi thở nóng cháy phun lên cổ, đầu v*, mang đến một trận ngứa ngái khôn tả.
Hắn xả xuống mạn giường, ngày hẳn còn rất sớm, nhưng ma thú đã nóng vội không chịu nổi lột quần của y, Nguyệt Quý nhìn hoa văn điêu khắc trên đầu giường, trong đầu nghĩ loạn thất bát tao.
Có lẽ vì quá mức kinh hãi, không có biện pháp hảo hảo suy nghĩ, nói tóm lại trong đầu y bây giờ toàn là những ý tưởng không đâu ra đâu.
Ai! Ta thế nhưng lại vào ban ngày làm chuyện dâm loạn, còn bị một ma thú hóa thân nam nhân cầu hoan, thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ đến một việc quỷ dị như vậy.
Ma thú nhìn thân hình khô gầy của y tựa như vô hạn hứng thú, y một trận cười khổ. Từ lúc cùng ma thú quen biết đến nay chưa có một ngày nhàm chán, trước khi chết còn có … nhiều chuyện hảo ngoạn thế này, so với một mình chờ chết trong ngôi nhà nhỏ quả thật thú vị hơn nhiều lắm.
“Ngươi chuyên tâm một chút!” Liếc mắt một cái liền nhìn ra hồn phách y đã lạc đi đâu đâu, ma thú tức giận cắn vào đầu v* y một cái.
Y hơi đau mà giật mình, có chút bất đắc dĩ. Y cũng không biết nên chuyên tâm như thế nào, dù sao y chưa từng nghĩ tới khi mình còn sống, sẽ có lúc theo hầu người khác, nhưng ma thú lại hôn lên môi y, y đành phải thuận theo mà đáp trả.
Dần dần, thân thể luôn luôn lạnh băng, gương mặt trắng nhợt vĩnh viễn không đổi sắc nhiễm lấy một tầng đỏ ửng, hạ thân bị ma thú bướng bỉnh âu yếm đứng thẳng như trụ.
Nguyên lai tư vị hoan ái nơi khuê phòng, quả nhiên là không tệ, trách không được có nhiều người ham thích việc này. Đầu óc nóng rực của Nguyệt Quý đang suy nghĩ thì bị ma thú một tay ôm lấy thắt lưng, nhiệt khí trải rộng quanh thân, không còn có dư sức lực để miên man nghĩ ngợi nữa.
Tên  ma thú này thiệt là, ngang hơn cua, tự mình nằm mơ rồi bắt người ta chịu trách nhiệm.
còn Quý nhi cũng dễ dãi quá đi a, vậy mà cũng chịu luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.