Thần tiên cô cô? Không phải là quỷ cô cô sao? Công chúa nhà ta chính là quỷ phán quan, chẳng lẽ hai người này mắt có vấn đề chăng hay là đầu óc không minh mẫn?
Thu Khinh đứng bên cạnh Thượng Quan Yên Uyển, nhìn hai người không chớp mắt mà đánh giá một lượt, đôi mắt lộ rõ vẻ thâm thúy.
Thấy hai người này giống như lục lạc quay đầu lại, Thượng Quan Yên Uyển ho nhẹ một tiếng, nói, “Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng lên nói chuyện."
Hai người chợt sửng sốt, lập tức ngừng dập đầu, sững sờ và ngơ ngác nhìn người phía trên.
Họ vốn cho rằng quỷ phán quan Quỷ Môn Quan là một con quỷ với khuôn mặt xanh xao và răng nanh, không ngờ tới hóa ra là một mỹ nhân xinh đẹp, ngoài mặt thì ngỡ ngàng nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Đây không phải là quỷ phán quan, rõ ràng chính là thần tiên cô cô! Chẳng những bề ngoài thanh mỹ, giọng nói lại dễ nghe như vậy!
Hai người nhìn vẻ mặt nhu hòa của Thượng Quan Yên Uyển, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, kích động mà nói không nên lời.
Nữ nhân nâng ống tay áo lên lau nước mắt, nhỏ giọng nói,“Thần tiên cô cô, đại từ đại bi, cầu xin người hãy cứu Nhị Cẩu nhà ta.”
Chậc, từ lúc vào cửa, lăn qua lộn lại mới nói một câu, cũng không biết tên Nhị Cẩu này là ai, càng không biết lai lịch hai người này từ đâu đến.
Thượng Quan Yên Uyển xoa xoa thái dương, nhàn nhạt thở dài, quả nhiên, làm quỷ phán quan cũng không dễ dàng như vậy.
Thu Khinh liếc nàng qua khẽ mắt, lập tức hiểu được tâm tình công chúa, đối mặt với hai người hỏi, “Các ngươi từ đâu đến? Quý danh là gì? Hôm nay tới Quỷ Môn Quan, các ngươi có điều gì muốn hỏi?"
Nghe tới đây, người đàn ông liền lấy lại tinh thần, nặng nề dập đầu, rồi mới nói, “Tiểu nhân tên Triệu Đại Hữu đến từ thị trấn Thanh Bình gần khu vực này, còn đây là a nương nhà tôi, tên Thúy Hoa.
Hôm nay chúng ta cả gan tới quấy rầy thần tiên cô cô, chỉ để cầu xin người cứu lấy nhi tử của tôi.”
Thượng Quan Yên Uyển đã hiểu khẽ gật đầu, thanh âm thanh đạm, từ tốn nói, “Các ngươi nói xem nhi tử nhà các ngươi bị làm sao?".
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Triệu Đại Hữu luống cuống, gấp gáp trả lời, “Tôi cùng Thúy Hoa mở một cửa hàng làm ăn ở Thanh Bình trấn, buôn bán khấm khá, miễn cưỡng cũng coi như có chút của ăn của để.
Nhị Cẩu nhà chúng tôi từ nhỏ không thiếu ăn thiếu mặc, lớn lên người tròn tròn cái như bánh bao, một nhà ba người chúng tôi ngập tràn hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao vào nửa năm trước, Nhị Cẩu bị mắc phong hàn, một tháng liền uống thuốc, cũng đã đi mời rất nhiều đại phu đến khám nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Hiện giờ nửa năm qua đi, cơ thể trở nên gầy ốm bất kham, như một tiểu hài tử bé nhỏ, khiến tôi và Thúy Hoa cũng lo lắng không ăn không ngủ mấy ngày nay.
Sau đó có người đến cửa hàng của chúng tôi thần thần bí bí nhắc đến Quỷ Môn Quan.
Nói nơi đây vốn linh thiêng, đến cầu nguyện với quỷ phán quan liền có thể giải quyết được chuyện của con trai ta.
"Tôi với Thúy Hoa quả thật đã hết cách, để cứu được Nhị Cẩu, phu thê chúng tôi nguyện sẵn lòng thử bất cứ điều gì, ngay cả khi chúng tôi lên rừng xuống biển, chúng tôi sẽ không ngần ngại, miễn là con trai tôi sống bình an, khỏe mạnh là được."
Thúy Hoa vừa nghe đến nhi tử của mình, hai hàng lệ sớm đã chảy ròng, nức nở nói, “Thần tiên cô cô đại từ đại bi, người nhất định phải cứu Nhị Cẩu nhà tôi, hức hức ~
Nó mới 6 tuổi, trẻ người non dạ, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, ông trời sao có thể tàn nhẫn như vậy, hức hức hức.
Thần tiên cô cô, chỉ cần người có thể cứu Nhị Cẩu Tử nhà tôi, đừng nói là một năm dương thọ, kể cả mười năm, tôi cũng nguyện ý cùng người trao đổi!”
Thượng Quan Yên Uyển nghe hai người nói xong, trong lòng tự có cân nhắc, “Được rồi, ta hiểu rồi, ba ngày sau, buổi tối ta sẽ tới nhà ngươi một chuyến.
Nếu ta trị hết cho Nhị Cẩu nhà ngươi, ta sẽ chỉ lấy đi một năm dương thọ, không cần đến mười năm.”
Triệu Đại Hữu cùng Thúy Hoa vừa nghe thấy lời này, đôi đồng tử đẫm lệ mông lung hướng lên lại dập đầu vài cái, “Đa tạ thần tiên cô cô, thần tiên cô cô quả thực đại từ đại bi, có tấm lòng rộng lượng!”
Thượng Quan Yến Uyển liếc nhìn Lượng Sát và ra hiệu cho hắn ta đưa hai người họ đi.
Lượng Sát mặt vô cảm gật đầu và đưa cả hai ra khỏi cổng.
Bên này, ngay khi bóng dáng của hai người đã biến mất ngoài cửa lớn, Thu Khinh khẩn trương hỏi, “Công chúa, người chắc chắn có thể giúp họ sao?"
Lời này vừa dứt, Xích Ly cùng Võng Sinh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Thượng Quan Yên Uyển trầm tư hồi lâu, giọng điệu trấn an nói, “Nghe bọn họ nói, cùng lắm chỉ là bọn quỷ ám không có lực công kích, không sao cả."
Quỷ ám?
Thu Khinh vì quá tò mò, liền hỏi, "Công chúa, quỷ là ám cái gì? Sao người lại biết căn bệnh quái quỷ đó?"
Thượng Quan Yên Uyển lộ ra vẻ mặt suy tư, chậm rãi nói, “Làm sao ta biết được, chậc, chắc là biết từ lúc tiểu quỷ quấy rầy ta ở cửa.
"
Phải rồi, có lẽ các ngươi chưa biết, ở kia có hai tiểu quỷ giữ cửa Quỷ Môn Quan, một tên kêu Bánh Bao, một tên là Nguyên Bảo.”
Vừa nói, vừa đưa tay chỉ bên cạnh chỗ đất trống trước cửa.
Thu Khinh theo bản năng lùi lại một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, "Chúng, chúng có ở bên cạnh tôi không, Công Chúa?".