Tôn Khải Yến thấy nàng rõ ràng là ở cho có lệ, trong lòng vô cùng tức giận, quai hàm công lên thành một vòng cung nhọn hoắt.
Qua một hồi, hắn ta mới dần chịu đựng, buông tay ra, lại chuyển đề tài, “Công chúa, tiểu muội muội của ta không có thân với người, sao muội ấy dám quấy rầy công chúa đích thân đưa về, ta không biết vì sao công chúa lại làm như vậy."
Sắc mặt Thượng Quan Yên Uyển lạnh lùng, nghe vậy nhàn nhạt nói, “Cái này cũng không có nguyên nhân gì, mà là bởi vì nàng đáng thương, vô cớ bị đẩy xuống nước, lạnh đến nỗi khắp người run rẩy, suýt chút nữa mất mạng.
Chỉ cần trái tim còn ấm áp, ai cũng sẽ thông cảm cho nàng, bổn cung tuy tính tình lạnh lùng nhưng cũng không phải thấy chết không cứu.
Hơn nữa, lệnh muội đã xảy ra chuyện tại yến hội ngắm hoa do bổn cung tổ chức, nếu thật sự xảy ra chuyện, bổn cung cũng khó có thể tha thứ cho mình.". Đam Mỹ Sắc
Tôn Khải Yến nhìn nàng, thấy vẻ mặt nghiêm túc đấy, có vẻ như không phải là nói dối, nhưng nàng càng bình đạm, gã ta càng cảm thấy bất an.
Vì lý do nào đó, khi nhìn thấy Tôn Tư Nhu mỉm cười khéo léo với Thượng Quan Yên Uyển, trái tim gã ta chợt khẩn trương lên.
Không ai hiểu rõ Tôn Tư Nhu hơn gã ta, kể từ khi nàng ta đến Thượng kinh, nàng ta luôn vâng vâng dạ dạ, luôn phục tùng mọi người, chưa từng nhiều lời, cũng chưa từng nghe nói nàng ta có thân cận với bất kỳ ai.
Bây giờ người luôn nhát như chuột đột nhiên cười ngọt ngào với một người không biết cười khác, nhưng nụ cười chân thành đó lại khiến gã đau mắt.
Không đúng! Có chút vô lý.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng gã không thể biết được điều gì đã xảy ra.
Tôn Khải Yến đột nhiên phát hiện ra rằng kể từ lần Thượng Quan Yên Uyển bị bắt cóc trước kia, nàng đã trở nên kỳ lạ, tính tình thay đổi chóng mặt và dường như nàng không còn dễ lừa như trước nữa.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Trong lòng gã ta có một ý nghĩ, nàng sắp mất khống chế rồi, người vốn tưởng có thể di chuyển trong lòng bàn tay, bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh, muốn bay đi?
Tôn Khảo Yến lại nhìn nàng thật lâu, đột nhiên nói, "Công chúa, thần đã nghĩ đến phần thưởng mà người đã hứa trước đó."
Thượng Quan Yên Uyển hiểu ý cười cười, quả nhiên nói hồi lâu, gã ta rốt cục nói ra suy nghĩ của mình.
Khi Tôn Khải Yến ngăn nàng lại, nàng đã nghĩ đến mục đích của gã ta, con cáo già cuối cùng cũng mất bình tĩnh.
Nhưng trên mặt nàng không lộ ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào, nàng chỉ hỏi, "Quốc công, ngươi muốn phần thưởng gì?"
Tôn Khải Yến không ngờ lại bị nàng hỏi như vậy, gã ta sửng sốt một chút, nhanh chóng thu lại vẻ mặt ấy, khẽ cười nói, “Nếu ta nói ra, công chúa có thể cho ta bất cứ điều gì ư?"
Thượng Quan Yên Uyển cười lạnh một tiếng, nụ cười căn bản không chạm tới đáy mắt, "Còn phải xem là ngươi muốn ban thưởng điều gì."
Nhìn khuôn mặt xấu xí của gã, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, cố ý hỏi, "Ví như quốc công muốn giang sơn Thượng Quan gia của ta, đương nhiên không thể đồng ý, dù sao tính mạng của Thượng Quan Yên Uyển ta cũng không có giá trị gì."
Nghe những lời nàng nói, sắc mặt Tôn Khải Yến tái nhợt, trong lòng chấn động, toàn thân đột nhiên cứng đờ, không thể tin nhìn nàng.
Thấy bộ dạng sợ hãi của gã, Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy vô cùng sảng khoái, Tôn Khải Yến, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Như thế nào, bị nói trúng tim đen, có phải là hoảng loạn không? Ta muốn làm cho cuộc sống ngươi càng ngày càng khốn đốn.
Ngươi không phải muốn giang sơn của Thượng Quan gia chúng ta sao? Ngươi không phải muốn mưu quyền đoạt vị sao? Ta chính là không để cho ngươi muốn làm gì thì làm.
Thượng Quan Yên Uyển giả vờ nói điều này như một trò đùa, nhưng nàng muốn đóng vào trong lòng hắn ta một cây đinh.
Xem đi, tất cả mọi người đều biết ngươi muốn làm gì, nên kiềm chế bản thân đi, cẩn thận lật thuyền trong mương, chết quá khó coi.