Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 60: Bàn mưu tính kế




Sấu Tử lão Tam bước nhanh lên, cúi người nói:

- Tiết gia!

Người này chính là Bát Lý Đường Tiết lão Đại. Gã nhìn lão Tam thái độ có vẻ như rất lạ, nhíu mày lại hỏi:

- Làm sao vậy? Bên kia xong hết rồi chứ?

- Không … không có!

Lão Tam có chút kích động:

- Hòa Thịnh Tuyền có một nhân vật lợi hại, đả thương… lão Tứ.

Tiết lão Đại đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức mặt đầy hàn ý, cười lạnh:

- Là đám điêu dân của Hòa Thịnh Tuyền kia động thủ?

Thần sắc của gã tuy âm trầm, nhưng tay phải vẫn không dừng lại, hai viên bi sắt va vào nhau kêu thành tiếng rất ghê răng.

- Không phải.

Lão Tam vẻ mặt đau khổ nói:

- Là tiểu tử ở thôn Lưu gia… hắn… hắn hiện giờ là tiểu nhị của Hòa Thịnh Tuyền.

- Sở Hoan?

Tiết lão Đại giật mình, lập tức hàn ý càng đậm, thản nhiên nói:

- Thật đúng là âm hồn không tiêu tan. Lão Tứ là bị hắn đả thương?

- Chặt đứt một chân.

Lão Tam đáp:

- Hắn ra chiêu quá nhanh, lão Tứ không phải là đối thủ. Ngoài lão Tứ, còn có vài huynh đệ vì đả thương, có hai người đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Tiết lão Đại chậm rãi nói:

- Chân lão Hổ, chân lão Ngũ, hôm nay thêm chân của lão Tứ… Ha hả. Tiểu tử này ra tay thật ác độc, đã đánh gãy ba cái chân của ta.

Gã hơi trầm ngâm, gằn giọng nói:

- Lão tử thực muốn nhìn, tên tiểu tử năm lần bảy lượt đối đầu với lão tử rốt cuộc là nhân vật lợi hại đến cỡ nào.

Chính vào lúc đó, trong xe truyền ra tiếng đằng hắng. Tiết lão Đại lập tức biểu hiện cung kính ra mặt, xoay người lên xe, chui tọt vào thùng.

Xe ngựa này bên ngoài nhìn cũng bình thường, nhưng bên trong cực kỳ xa hoa. Toàn sàn rải da thú, bên trong thậm chí còn bày một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt mâm trái cây, còn có một chai dầu thơm của nước Triều Tiên.

Bên trong thùng xe, có một lão già hơn 50 tuổi một thân hoa phục, đầu đội mũ lông màu tím, một bàn tay đang cầm chai dầu thơm đưa lên mũi hít hít, nhìn thấy Tiết lão Đại đi vào, lão già lấy cái khăn thượng đẳng trên bàn lên lau tay, giọng khàn khàn già nua, có vẻ rất yếu ớt:

- Không cần xử sự như kẻ thất phu, rất nhiều chuyện, không cần phải dùng đến vũ lực mới giải quyết được.

Tiết lão Đại ngồi xuống trước mặt lão già, cung kính:

- Xin đường tôn chỉ giáo.

Lão già đó, chính là tri huyện Thanh Liễu Hồ tri huyện.

Hồ tri huyện tựa vào thùng xe, hờ hững nói:

- Bản quan cũng định trừng phạt tên tiểu tử kia, tuy nhiên, hiện tại xem ra, còn phải tiếp tục chờ đợi. Có thể đả thương ba thủ hạ đắc lực nhất của ngươi, hắn đúng là có chút bản lĩnh. Tiết lang, ngươi bảo chúng ta nên dùng biện pháp nào để đối phó hắn?

Tiết lão Đại cười nói:

- Có đường tôn làm chủ, ở huyện Thanh Liễu này có cái gì không thể giải quyết. Cho dù hắn lợi hại, nhưng chẳng lẽ là đối thủ của đường tôn? Đường tôn chỉ cần hạ lệnh một câu, tiểu tử này không còn đường sống.

- Hồ đồ!

Hồ tri huyện nhíu mày:

- Bản quan là phụ mẫu một phương, không phải thích làm gì thì làm. Tiểu tử kia không phạm vào vương pháp, bản quan sao có thể nào chỉ một câu cũng khiến hắn không có đường sống? Ngươi định cho rằng bản quan là một hôn quan phải không?

Tiết lão Đại vội vàng cười:

- Đường tôn nguôi giận, là tiểu nhân ăn nói hồ đồ.

Hồ tri huyện thở dài:

- Cũng là do ngươi, thuộc hạ ngươi quá vô dụng. Ngay cả một tiểu tử nông thôn cũng không đối phó được. Bản quan nghĩ ngươi cần phải chỉnh đốn đám thuộc hạ, nếu không, vài năm nữa Bát Lý Đường không còn chỗ sống ở thành Thanh Liễu này đâu.

Tiết lão Đại vội ôm quyền nói:

- Hết thảy còn nhờ đường tôn chiếu cố. Bát Lý Đường là một tay đường tôn nâng đỡ, sau đó, lại làm phiền đường tôn giáo huấn. Đám thuộc hạ của tiểu nhân càng ngày càng bất tài, quay về, tiểu nhân sẽ chỉnh đốn lại.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ tri huyện hạ giọng:

- Tuy nhiên tiểu tử kia vẫn còn tồn tại là mối họa lớn, tuy nhiên bản quan chưa tìm được lý do gì để bắt người. Ngươi có lẽ không biết, Hòa Thịnh Tuyền kia chẳng phải là một tửu phường đơn giản, và Lão đông gia kia cũng không đơn giản, chắc chắn có chút liên quan đến Lôi tướng quân trong triều.

Tiết lão Đại gật đầu nói:

- Chuyện này, tiểu nhân cũng biết vài phần, Lôi tướng quân là nhất đẳng đại tướng của Đại Tần, thân phận tôn quý, sao có thể có liên quan gì đến một Tô gia nho nhỏ? Đường tôn có phải là đã quá… cẩn thận không?

- Cẩn thận?

Hồ tri huyện lạnh lùng cười, nhìn Tiết lão Đại một cách khinh miệt, không khách khí nói:

- Tiết lang, cho dù ngươi đứng đầu một huyện, nhưng không thể cho mình là vô địch thiên hạ? Chuyện triều đình rắc rối phức tạp, sự hung hiểm trong đó, người như ngươi có khả năng hiểu được sao?

- Tiểu nhân ngu muội, xin mời đại nhân chỉ giáo.

- Tiểu tử kia đang ở Hòa Thịnh Tuyền, sau lưng hắn, chính là Hòa Thịnh Tuyền. Rất nhiều người nghĩ Hòa Thịnh Tuyền hiện giờ chỉ có một tiểu nương tử yếu đuối chống đỡ, không có năng lực gì. Điều đó thật sự rất vớ vẩn.

Hồ tri huyện thở dài:

- Nếu Hòa Thịnh Tuyền có thể dễ dàng đối phó, bản quan sớm đã nắm tửu phường trong tay, còn phải chờ hôm nay, dựa vào mấy người các ngươi đến lấy một ít rượu sao?

Tiết lão Đại cũng không dám nói tiếp.

- Bản quan chậm chạp không động thủ, chính là bởi vì lo lắng Hòa Thịnh Tuyền và vị kia còn có liên hệ.

Hồ tri huyện vuốt chòm râu, nói:

- Hòa Thịnh Tuyền mấy năm nay tuy rằng không hiện sơn hiện thủy, nhưng ai dám cam đoan bọn họ và Lôi tướng quân không hề có liên hệ. Nhìn Tô gia mấy năm nay có vẻ bình tĩnh vô cùng, nếu bọn họ thật sự có liên hệ với Lôi tướng quân, thì là chuyện không nhỏ rồi.

- Đại nhân nói chính phải!

Tiết lão Đại gật đầu:

- Tuy nhiên, nếu muốn sửa trị một tiểu tử nghèo nho nhỏ, Hòa Thịnh Tuyền chắc chắn sẽ không vì một nhân vật như vậy mà kinh động đến Lôi tướng quân.

- Sửa trị người cũng phải giảng đạo lý, phải có lý do.

Hồ tri huyện thản nhiên nói:

- Chúng ta phải ra tay, sẽ tuyệt đối không được để xảy ra sai sót, tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn. Cho dù mặt trên có người tới chúng ta cũng có lý do để ứng đối.

- Đại nhân anh minh!

Tiết lão Đại cười nịnh.

Hồ tri huyện ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Bản quan vừa nghe nói, tiểu tử này lại đả thương người của các ngươi.

Tiết lão Đại nắm chặt tay, sầm mặt xuống, gật đầu nói:

- Lão Tứ bị đánh gãy chân, còn đả thương mấy tên nữa, có hai tên đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Hồ tri huyện mắt xẹt qua một tia nhìn âm hiểm, khẽ thở dài:

- Bản quan còn hy vọng tiểu tử kia ra tay mạnh một chút, thật muốn hắn đánh chết người, giết người phải ra công đường, ha ha, chỉ tiếc, hai người kia chỉ bị hôn mê. Nếu là chết, hết thảy sẽ có cách giải quyết.

Lão lắc đầu, thở dài:

- Đáng tiếc… thật là đáng tiếc!

Tiết lão Đạo ánh mắt sáng lên, nhìn Hồ tri huyện, nói khẽ:

- Nếu hôn mê, ai biết sống hay chết, chỉ sợ chết rồi cũng không chừng.

Nói đến đó, Tiết lão Đại nắm chặt hai tay đến nổi cả gân xanh.

Các nhóm tửu thương từ các nơi vẫn liên tục đổ về Hòa Thịnh Tuyền, khi bọn họ đến, Hòa Thịnh Tuyền đã được thu dọn sạch sẽ, hai dãy ghế dựa lớn xếp thành hai hàng san sát đầy khí thế.

Nhóm tửu thương đi vào khiến Hòa Thịnh Tuyền náo nhiệt vô cùng, phần lớn mọi người nhắc đến chuyện vừa rồi đều có vài phần tức giận. Lương phường chủ, Hàn Uyên và những người liên can còn lại thì lo việc chiêu đãi khách. Mọi người vừa nói vừa cười, chuyện không vui tạm thời dẹp sang một bên.

Nhóm tửu thương đều đã mang rượu của mình ra xe. Trước cửa Hòa Thịnh Tuyền ngựa xe vô số, rất đông đúc nhộn nhịp.

Người của Bát Lý Đường thối lui. Tô Lâm Lang cũng không có thời gian rỗi để hàn huyên với Sở Hoan. Nàng lo dẫn mọi người đến tửu khố, đến trước cửa chính của ngoại diếu có khóa ba cái ổ khóa to đùng. Lương phường chủ giữ một chìa, Đại tác sư Hàn Uyên và Đại đông gia Tô Lâm Lang mỗi người một chìa, phải có cả ba thì mới có khả năng mở được cửa vào ngoại diếu.

Rượu mới sớm đã được bày bên ở bên ngoài tửu khố, san sát hàng hàng, tầng tầng lớp lớp, nhìn qua vô cùng khí thế.

Lâm Lang đứng lẫn với mọi người, chẳng khác nào đóa hoa trong bụi cỏ, xinh đẹp lạ thường. Nàng lúc này đã quên chuyện khó chịu vừa rồi, đối với nàng mà nói, hiện tại, chuyện quan trọng nhất là giải quyết chính sự.

Sở Hoan cũng đứng lẫn trong đám người, trong ánh mắt kinh sợ của mọi người. Ngưu Kim đi bên cạnh Sở Hoan, giống như dựa hẳn vào hắn, vẻ mặt đầy tự hào.

Tuy rằng suốt ngày ở trong tửu phường, nhưng mọi người lúc này ngửi thấy mùi rượu từ bên trong tỏa ra cũng vẫn cảm thấy hưng phấn.

- Mọi người nghe đây, dựa theo quy củ, lấy rượu mới bổ sung vào kho rượu cũ.

Lương phường chủ vừa rồi co rúm không dám hó hé một tiếng trước đám Bát Lý Đường giờ khoa chân mua tay giọng sang sảng:

- Khi khuân vác, phải hết sức cẩn thận, nếu ai làm đổ vỡ bình rượu, đừng trách ta không nhắc trước.

Tô Lâm Lang nhíu mày, ôn tồn nói:

- Chỉ cần bảo khi khuân vác cần hết sức cẩn thận là được không cần phải quá đao to búa lớn như thế. Xoong chảo chum vại là thứ dễ vỡ, lại là lúc đông người, có bị vỡ cũng là chuyện khó tránh.

Nàng đứng trước mọi người, dáng người uyển chuyển, rực rỡ như hoa xuân, cao giọng nói:

- Hôm nay là ngày khai diếu, mọi người phải vất vả. Lâm Lang có điều này muốn nói với mọi người. Hòa Thịnh Tuyền không phải của riêng Lâm Lang ta, mà là của mọi người. Hòa Thịnh Tuyền có được ngày hôm nay, càng không phải do Lâm Lang ta, mà là nhờ mọi người đổ máu mà thành. Lâm Lang hứa với mọi người, chỉ cần năm nay có lợi nhuận cao, tuyệt đối không bạc đãi, cuối năm chắc chắn sẽ chắc chắn sẽ tặng mọi người bao lì xì thật to.

Mọi người đều hoan hô như sấm, đều trầm trồ khen ngợi. Tô Lâm Lang thấy ai nấy vui mừng cũng tươi cười, quay sang Hàn Uyên nói:

- Đại tác sư, có thể lấy một ít rượu Trúc Thanh để mọi người nếm thử chút không?

Hàn Uyên cười tủm tỉm:

- Đại đông gia đúng là có lòng từ bi, ta thay mặt mọi người cám ơn Đại đông gia.

Sở Hoan thấy Lâm Lang xử sự khôn khéo, chỉ cần vài lời đã lấy được lòng người cũng hiểu nữ nhân này không hề đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.