Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 298: Thông Châu đại doanh




Sở Hoan và Lâm Băng cưỡi ngựa như bay, đi qua hai con phố, rồi đi thẳng tới cửa Đông thành.

Trong lòng Sở Hoan vẫn lo lắng, sau khi Triệu Quảng Khánh biết được tin tức, sẽ lập tức phái người vây bắt, nhưng suốt dọc đường, không hề bị ngăn trở gì, trong lòng hiểu rõ, cho dù Quế Luân dùng đèn lồng đỏ để truyền tín hiệu, nhưng từ Quế phủ tới Thông Châu phủ cũng phải mất một khoảng thời gian, còn Sở Hoan và Lâm Băng thì hành động vô cùng nhanh chóng, nếu muốn lập tức tổ chức người ngựa vây bắt thì cũng không kịp nữa rồi.

Lần vây bắt ở mỏ đá Đinh Cốc, Sở Hoan vẫn luôn kỳ lạ Lâm Băng làm sao mà biết được đám người của Lâm Đại Nhi sẽ ẩn náu ở mỏ đá Đinh Cốc, mà nơi đó lại vô cùng heo lánh, nếu không phải do Lâm Băng dẫn đường, thì Sở Hoan cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghĩ được đám người của Lâm Đại Nhi lại thản nhiên ẩn núp ở mỏ đá Đinh Cốc này, người ta đã nói, ẩn nấp nhiều thì nên ẩn nấp trong thành, còn ít người thì nên tìm nơi nào hẻo lánh nhất mà ẩn nấp, loạn phỉ ẩn thân ở mỏ đá, e rằng tất cả mọi người đều không thể nào đoán ra được.

Rời khỏi Vân Sơn Phủ thành, đi theo Lâm Băng, rồi ngồi thuyền qua sông, ngồi xe qua núi, thực ra suốt dọc đường, đường lối quanh co vô cùng, Sở Hoan thầm cảm thấy, nếu quả thật Lâm Băng biết được đồng đảng của Lâm Đại Nhi đều ẩn thân ở mỏ đá Đinh Cốc, thì căn bản không cần thiết phải đi vòng vòng thế này, hành trình lúc đó, khiến Sở Hoan cảm thấy, dường như bị người ta dẫn đi vòng vèo vậy.

Sở Hoan là người thông minh, trong lòng cũng đã đoán được, trong đám người của Lâm Đại Nhi, e rằng đã có người suốt dọc đường để lại dấu vết, bởi vì mỗi lần rẽ vào một ngách, Lâm Băng đều xuống xe, bây giờ nghĩ lại, mục đích lão xuống xe, thì có tới tám chính phần là tìm những dấu tích lưu lại.

Nếu trước đó Lâm Băng không thể biết đám người Lâm Đại Nhi ẩn thân ở mỏ đá Đinh Cốc, cho dù Triệu Quảng Khánh là hung thủ đứng sau lưng,hắn cũng không thể nào ngờ được rằng mỏ đá Đinh Cốc đã bị bại lộ.

Có lẽ đối với Triệu Quảng Khánh mà nói, mỏ đá Đinh Cốc vô cùng bí hiểm, trong một khoảng thời gian ngắn ẩn nấp sẽ là một nơi lý tưởng, thực ra đối với Sở Hoan mà nói, nếu quả thực không phải vì có người bán đứng, thì làm sao có thể quả quyết đó là nơi an toàn được.

Hành động của Lâm Băng, khiến Triệu Quảng Khánh trở tay không kịp.

Cửa Đông thành cũng đã đóng chặt lại, bảy tám binh sĩ thủ thành đang dựa vào chân tường, ôm lấy trường thương, nghe thấy tiếng vó ngựa, cũng đã có người thúc đồng bọn dậy rồi, mấy người đứng dậy, cầm trường thương lên, tuấn mã nói tới là tới liền, người đi đầu là Lâm Băng ăn mặc như một thương nhân giàu có, cũng đã có binh sĩ tiến tới quát:

- Là ai? Làm gì?

Thấy chỉ có hai người, các binh sĩ thủ thành đều thấy yên tâm.

Lâm Băng quay đầu nhìn thoáng một cái, không phải nhìn Sở Hoan, mà là quan sát xem sau lưng còn có người nào khác nữa không, trong lòng lão rất rõ, nếu quả thật Triệu Quảng Khánh biết được tin tức, với sự tinh thông của Triệu Quảng Khánh, nhất định trong thời gian này sẽ khống chế Thông Châu doanh rồi.

Lâm Băng lôi từ trong ngực ra những bọc bạc nặng trịch, vứt xuống dưới nói:

- Mấy vị thông cảm cho, đang có việc gấp rời khỏi thành.

- Có việc gì?

Một binh sĩ thủ thành nhanh tay đỡ lấy, ước chừng ước chừng độ nặng, cảm thấy cũng nặng ra phết.

Trong lòng Lâm Băng có chút lo lắng, nhưng vẫn cười tủm tỉm nói:

- Có một số hàng hóa hôm nay sẽ vận chuyển ra ngoài, nhưng lại đi sai đường, nên cần phải nhanh chóng đuổi theo điều chỉnh.

Lão ăn mặc như một thương nhân, nên tất nhiên phải nói tới chuyện kinh doanh rồi.

Tên binh sĩ đó cầm bọc tiền vẻ hài lòng, bỗng nhiên một tên bên cạnh tiến tới cướp lấy bọc tiền, bĩnh sĩ đang hỗn độn, thì lại nhìn thấy giáo úy của thành môn, vội vàng khom người nói:

- Giáo úy, hai người này muốn xuất thành.

Giáo úy thành môn cầm bọc tiền đặt trên lòng bàn tay, chậm rãi nói:

- Muộn thế này rồi, xuất thành làm gì vậy?

Lúc này trong lòng Sở Hoan cũng rất lo lắng, nếu người ngựa của Triệu Quảng Khánh qua thật đuổi theo, e rằng không thể đi ra ngoài thành này được rồi, nhưng tên Giáo úy này vẫn đang chậm rãi nói, kiểu giả vờ giả vịt.

Trước cửa thành này vốn dĩ chỉ có bảy tám binh sĩ, nghe thấy tiếng vó ngựa, Giáo úy vội vàng chạy tới, rồi lại có năm sáu người đi theo, hơn chục tên lính này thì cũng chẳng đáng lo sợ, hai người ra tay, thì giải quyết cũng đơn giản thôi, nhưng trên thành vẫn còn binh sĩ đứng bảo vệ, không xa nữa lại có lính đi tuần, nếu động thủ, thì những binh sĩ đi tuần chắc chắn sẽ chạy tới, tới lúc đó thì phiền toái lớn rồi.

Không đợi Lâm Băng trả lời, một binh sĩ bên cạnh cướp lời nói:

- Hàng của bọn họ vận chuyển sai đường, bọn họ muốn ra thành để đuổi theo.

- Ố?

Hai tay Giáo úy chắp tay trước eo nói:

- Các ngươi phải biết, vẫn chưa tới giờ mở cửa thành, nếu lúc này mở cửa thành, quan trên trách tội, thì chúng ta không gánh vác nổi đâu.

Rồi lại nói thêm một câu:

- Lô hàng đó rất quan trọng phải không?

Lâm Băng cười nói:

- Dạ đúng!

Đôi mắt lão khắp lại như kẽ hở, những động tác thật giống một thương nhân thực thụ.

Giáo úy cười ha ha nói:

- Hàng hóa rất quan trọng sao? Thương nhân các ngươi sống thật thú vị, ngân lượng cứ ào ào như nước chảy vào túi các ngươi, lô hàng đó sẽ kiếm được không ít ngân lượng đâu nhỉ?

Sở Hoan chỉ cần nghe những lời này của gã, biết rằng tên này đang muốn kì kèo để có thêm ít bạc nữa đây mà.

Mà lúc này, hắn cũng đã mơ hồ nghe thấy những tiếng vó ngựa từ phía xa xa truyền tới, theo động tĩnh của những tiếng vó ngựa, số người tới đây không phải là ít.

Tuy tiếng vó ngựa còn cách nơi này một đoạn đường kha khá, nhưng trong lòng Sở Hoan cũng thấy lo lắng, biết rằng nếu cứ chậm trễ, thì đội người ngựa phía sau sẽ đuổi kịp, đêm hôm thế này, thường thì sẽ không có người xuất thành, ắt hẳn đội quân phía sau có tới tám chín phần là người của Triệu Quảng Khánh phái tới rồi.

Tuy trong lòng hắn lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, thấy Lâm Băng vứt xuống một bọc tiền, biết rằng, e rằng trên người lão không còn ngân lượng nữa, cũng không nói nhiều lời, rồi lấy từ trong ngực mình ra bọc ngân lượng rồi vứt xuống, tên Giáo úy ước chừng, rồi mở ra xem, trên khuôn mặt nở nụ cười, nói:

- Thôi được rồi, phải lương thiện với dân chúng, chúng ta là quan binh thì nên để cho bách tính có cuộc sống tốt đẹp...!

Rồi xua tay:

- Mở cửa thành!

Lập tức có mấy tên tiến lên mở cửa thành.

Sở Hoan cảm thấy những tiếng vó ngựa sau lưng càng ngày càng gần rồi, thấy then cửa thành được đẩy lên, sau đó thấy cửa thành hé mở, đúng lúc này, phía sau đã vang lên những tiếng kêu:

- Đóng chặt cổng thành lại, không thể mở cổng thành!

Lúc này Lâm Băng cũng đã thúc ngựa lao nhanh, Sở Hoan cũng thúc tuấn mã, hai con tuấn mã hí dài một tiếng rồi chạy qua khe cổng thành, phía sau vang lên những tiếng long trời lở đất, Giáo úy lập tức kêu lên:

- Mau đóng cửa thành lại.

Các binh sĩ lập tức đóng cửa thành lại, và đem them chốt vào vị trí cũ.

...

...

Đại Tần có mười sáu đạo, sáu mươi sáu châu, diện tích lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú.

Đế quốc khổng lồ từ ngày lập quốc, thì đã hình thành các mảng như kinh tế, quân sự, chính trị rất hoàn thiện, binh là lợi ích của quốc gia, nhưng đối với Đế Vương mà nói, có những lúc đó lại là con dao hai lưỡi, biết dùng thì vô cùng sắc bén, một khi không cẩn thận, trái lại có thể làm thương chính bản thân, Đế Vương đều vô cùng thận trọng đối với những chế độ quân sự từ xưa tới nay.

Từ cổ chí kim, những địa phương coi trọng binh quyền thì quá nhiều rồi, cho nên trong vấn đề quân sự Đế Vương hình thành mười hai Vệ Quân, Vệ Sở Quân, Cấm Vệ Quân, Châu Quân... mỗi quân đều có trọng trách riêng.

Mười hai Vệ Quân là Cảnh Vệ Quân của kinh thành, là quân đội tinh nhuệ và có sức chiến đấu mạnh nhất, còn Vệ Sở Quân là một cơ sở quân đoàn khổng lồ của Đế Quốc.

Các Đạo đều có Vệ Sở của Vệ Sở Quân, phân bố ở khắp các Châu, tướng lĩnh tối cao tuy là Nhất Đạo chỉ huy sứ, nhưng thực sự có quyền điều động chỉ huy thì lại nằm trong tay Binh Bộ và Xu Mật Viện, còn mệnh lệnh được ký đi cho Binh Bộ và Xu Mật Viện lại phải thông qua Môn Hạ Tỉnh thảo luận quyết sách.

Ở địa phương nếu muốn điều động Cấm Vệ Quân, không có công hàm của triều đình, thì đó là điều không thể rồi.

Cho nên thủ tục điều động Cấm Vệ Quân cũng vô cùng phức tạp, nhưng như vậy có thể bảo đảm được địa phương đó không thể lợi dụng Cấm Vệ Quân làm loạn được.

Tổng đốc của một Đạo, dưới chướng có năm ngàn Cấm Vệ Quân, có thể tùy ý Tổng đốc điều động, còn các Châu lại có Châu quân, biên chế của Cấm Vệ Quân chỉ hạn chế ở con số năm ngàn, còn Châu quân chỉ có ba ngàn biên chế.

Những quân đội này, ngoài việc dùng để phòng thủ kinh thành, chủ yếu được dùng để duy trì ổn định ở các địa phương, dùng để trấn áp dân biến hoặc có bất động gì bất cứ lúc nào, trừ phi hình thức biến động quá mức nguy cấp, thông thường thì Vệ Sở Quân không hành động, Cấm Vệ Quân và Châu Quân của các địa phương hoàn toàn có thể bình định được loạn ô hợp đó.

Hàng ngàn quân lính thì có hàng ngàn trang bị cần thiết, nói ít cũng không ít được, nói nhiều cũng không nhiều, tuy đều do các Tổng đốc các Đạo và Tri Châu các Châu nắm giữ quyền, nên cũng không thể hình thành những nguy hại quá lớn.

Nhưng tổ chức của Châu Quân, có cái khác so với Vệ Sở Quân.

Vệ Sở Quân đều từ quân hộ, hơn nữa sự điều động của tướng sĩ Vệ Sở Quân, hoàn toàn do triều đình khống chế, tỷ dụ như tổ chức Vệ Sở Quân của Tây Sơn Đạo, chưa chắc đến từ Tây Sơn Đạo, trong đó rất nhiều binh sĩ từ các Đạo điều động tới phục dịch cho Vệ Sở Quân ở Tây Sơn Đạo, nhưng có tới bảy tám phần là từ các Đạo khác thuyên chuyển tới, điều này cũng là để phòng ngừa những phe phái địa phương xuất hiện trong Vệ Sở Quân.

Còn Châu quân thì đều được chiêu mộ từ các thanh niên trai tráng ở địa phương đó, đối với khí hậu và hoàn cảnh của nơi đó đều vô cùng quen thuộc và thích ứng.

Thông Châu doanh có ba ngàn tướng sĩ, ngoài những tướng lĩnh cao cấp ra, còn những binh sĩ gần như đều là những con dân của Thông Châu chiêu mộ được.

Đại doanh của Thông Châu doanh nằm ngoài Đông thành không tới mười lăm dặm, tạo lạc ở chân núi Quan Sơn.

Trước cửa doanh trại Thông Châu, những binh sĩ canh gác nghe thấy tiếng vó ngựa, binh sĩ đứng trên chòi lập tức kêu lên:

- Có người tới.

Đều dương cung tên lên, ngắm chuẩn hai người cưỡi ngựa từ xa xa lao tới.

Sở Hoan và Lâm Băng phi ngựa tới, gần như đơn thương độc mã, Sở Hoan biết rằng như vậy giống như thâm nhập vào hang cọp rồi, chỉ cần một hành động bất cẩn nào đó, e rằng đêm nay khó có thể sống sót mà rời khỏi Thông Châu đại doanh được.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu đêm nay không thể trấn trụ được Thông Châu đại doanh, nếu trong lòng Triệu Quảng Khánh có dã tâm tạo phản thật, vậy thì Thông Châu có binh biến, thì toàn bộ thành Thông Châu mấy ngày sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.

Thông Châu vốn được coi như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, trước khi Từ Tòng Dương tới Tây Sơn Đạo, vốn đã xử lý những vụ việc ở Thông Châu trước rồi, đề phòng Thông Châu xảy ra bạo loạn, ảnh hưởng tới việc vận chuyển vật tư tới Tây Bắc.

Từ trước tới giờ, dường như Triệu Quảng Khánh đều rất cố gắng trấn trụ cái thùng thuốc nổ này, nhưng Triệu Quảng Khánh vốn dĩ là một mồi lửa, chỉ cần đem mồi lửa này đốt cháy thùng thuốc nổ kia, thì Thông Châu ắt sẽ nổ tung.

Một khi Thông Châu đại doanh theo Triệu Quảng Khánh khởi binh dẹp loạn, sau đó vung tay lên, Sở Hoan tin rằng Thông Châu rất nhanh sẽ có loạn quân ở khắp nơi.

Hắc Thủy Sơn tàng trữ một lượng lớn binh khí, như vậy cũng cho thấy Thông Châu sớm đã tồn tạy tại họa ngầm này rồi, nếu số binh khí đó có liên quan tới Triệu Quảng Khánh, cũng có nghĩa là từ trước tới giờ Triệu Quảng Khánh lấy thân phận một Tri Châu của Thông Châu để che giấu thân phận của mình, để chờ thời cơ mưu đồ tạo phản, hoặc có lẽ hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mấy năm gần đây, cũng đã khiến người khác có cảm giác khủng bố rồi, nếu Triệu Quảng Khánh nhóm mồi lửa lên, thì sẽ trở thành Hà Bắc Đạo thứ hai mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.