Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 240: Bên hồ




Sở Hoan ôm Tố Nương rời khỏi Tĩnh Từ Am, tìm được ngựa ô trong rừng rậm dưới chân núi, lúc này đêm hôm khuya khoắt, chung quanh một mảnh yên tĩnh, tiếng gió đêm thổi qua có thể nghe thấy rõ ràng.

Sở Hoan cũng không cởi miếng khăn buộc ngoài miệng ngựa, trước tiên đặt Tố Nương lên ngựa, cởi cương ngựa. Tố Nương thần trí không rõ, thân thể trên lưng ngựa đã vô cùng khó chịu mà vặn vẹo, lúc này Sở Hoan cũng bất chấp nam nữ khác biệt, xoay người lên ngựa, ôm Tố Nương trước ngực, tránh cho nàng vặn vẹo lung tung, sẽ ngã xuống ngựa.

Thân thể Tố Nương không được thanh nhàn, Sở Hoan có thể cảm giác được trên người nàng nóng hổi, giống như sốt cao, ôm thân thể mềm mại trong lòng, mùi hương cơ thể tràn ngập, lại vô cùng nóng bỏng, hơn nữa trên người Tố Nương toát ra mồ hôi thơm, trong suốt trên cổ tuyết trắng, mồ hôi đầm đìa. Nàng tựa như đứa bé tức giận làm nũng, không ngừng vặn vẹo trong lòng Sở Hoan, môi anh đào phát ra tiếng rên rỉ khiến tim Sở Hoan đập thình thịch, thêm thể mềm mại đẫy đà kia khiến trên người Sở Hoan cũng khô nóng một hồi.

Nhưng hắn biết trong lòng không phải người khác, là người chí thân của mình, tuyệt đối không thể có chút tà niệm đối với nàng, hơn nữa lúc này Tố Nương bị dược làm mất bản tính, đang chịu thống khổ thật lớn, mình càng không thể có chút vượt qua vào lúc này.

Tuấn mã phi nhanh trong cánh đồng bát ngát, gió lạnh ban đêm cũng không khiến dược tính trong thân thể Tố Nương giảm xuống. Tuy rằng Sở Hoan lo lắng nàng ngã xuống, ôm nàng rất chặt, nhưng Tố Nương lúc này lại giống như một con rắn, eo thon nhỏ giống như tơ liễu kia không ngừng vặn vẹo, phong đồn đầy đặn mượt mà vặn vẹo, thường xuyên chạm vào bụng Sở Hoan.

Tố Nương không phải xuất thân nhà giàu, không được nuông chiều từ bé giống như Lâm Lang, nàng xuất thân gia đình nông hộ, thuở nhỏ bắt đầu làm việc kiếm sống, không giống Đại tiểu thư chỉ ngồi trong hương khuê.

Chính bởi vì như thế, bởi vì được rèn luyenj, thân thể của nàng rắn chắc hơn tiểu thư nhà giàu nhiều lắm, mà đường cong càng rõ ràng hơn nhiều, trên người nàng cũng có một cỗ khí lực, phong đồn cũng không thơm mềm trơn nhẵn như Lâm Lang, mà rắn chắc có lực, mỗi lần vặn vẹo về sau, không tự giác mà mỗi lần va chạm đều rất có lực, phong đồn rắn chắc kia mấy lần đụng vào bụng Sở Hoan, Sở Hoan có thể cảm nhận được phong đồn rắn chắc và tròn xoe rất rõ ràng, chỉ có thể cười khổ.

- Ta khát... !

Miệng Tố Nương vô cùng khát, muốn tránh khỏi lòng Sở Hoan:

- Ta muốn uống nước... !

Sở Hoan phóng ngựa chạy như bay, mơ hồ nhìn thấy ven đường cách đó không xa dường như có một cái hồ nhỏ, nếu Tố Nương khát nước, chỉ sợ miệng quả thật rất khát, lúc này cũng chỉ có thể uống nước trong hồ kia.

Sở Hoan phóng ngựa tới bên hồ, xoay người xuống ngựa, lập tức ôm lấy Tố Nương, lúc này lại nhìn Tố Nương, đã thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không ngờ một mảnh ửng hồng, tươi đẹp tựa hoa đào, mồ hôi hương trên mặt, đã ướt nhẹp tóc hai bên má, vài cọng tóc đen dán trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, lại tăng thêm vẻ kiều mị, phong tình vô hạn, hơn nữa đôi môi đỏ mọng của nàng thở ra hương lan, đôi mắt như đóng như mở, mang theo vẻ hưng phấn, đối mắt quyến rũ như tơ, nhìn qua giống như mật đào, thật sự khiến người ta muốn cắn một miếng.

Ngày thường Sở Hoan đối với Tố Nương có kính trọng, có cảm kích, có quan tâm, tuy rằng ngẫu nhiên nhìn thấy mặt cười của nàng, trong lòng nhanh chóng xẹt qua một gợn sóng, nhưng cũng không có bất cứ suy nghĩ không an phận gì đối với Tố Nương.

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tố nương, lại phát hiện không ngờ Tố Nương cũng là một mỹ nhân rất đẹp, tư sắc có lẽ kém Lâm Lang một chút, nhưng bản thân nàng có một loại phong tình khác.

Hắn không dám nghĩ nhiều, ôm Tố Nương tới bên hồ, ánh trăng yếu ớt chiếu trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, mặt hồ nổi lên gợn sóng, dao động lăn tăn, vầng trăng soi sáng cũng chìm trong đáy hồ.

Xung quanh u tĩnh khác thường, chỉ có tiếng rên khẽ của Tố Nương vang lên bên tai.

Đặt Tố Nương trên mặt đất, Sở Hoan lập tức tới bên hồ, nhìn hồ nước trong suốt, hai tay khép lại, vốc nước tới, đưa đến bên miệng Tố Nương:

- Tố Nương tỷ, nước đến rồi, uống nước!

Tố Nương nhìn thấy nước trong bàn tay Sở Hoan, lần này im lặng không ít, vội vàng dán tới uống nước.

Đôi môi đỏ mọng của nàng dán vào lòng bàn tay Sở Hoan, cũng khiến Sở Hoan sinh ra cảm giác kỳ quái.

Một vốc nước, rất nhanh bị Tố Nương uống hết, ánh mắt Tố Nương mê ly, nói:

- Ta còn muốn, ta còn muốn... !

Có lẽ xuân dược tác dụng, giọng nàng vô cùng kiều mỵ, nói ra ba chữ này, khiến Sở Hoan hết hồn, cảm giác khuôn mặt nóng lên, trong lòng biết mình nghĩ ngợi lung tung, vội vàng đi vốc nước.

Tố Nương uống ba bốn vốc nước, dường như không thể dừng khát, tiếp tục muốn nước, Sở Hoan lại biết dùng nước hồ uống là bất đắc dĩ, không thể uống nhiều, cũng không đi vốc nước, chỉ thấp giọng nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ cố chịu đựng, rất nhanh sẽ tốt, tỷ cố chịu đựng... !

Tố Nương giơ tay sờ loạn trên ngực Sở Hoan, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm ửng hồng, có vẻ vô cùng khó chịu nói:

- Ta... ta thật ngứa... thật ngứa... !

Sở Hoan ngẩn ra, thầm nghĩ rằng chẳng lẽ sau khi dùng Hoan Hỉ Đan, là không thể uống nước?

Hắn nhìn thấy cái cổ tuyết trắng của Tố Nương cũng nổi lên vẻ ửng hồng, trong lòng giật mình, chỉ nghĩ tới làn da Tố Nương ngứa, vội hỏi:

- Tỷ ngứa thế nào, có phải làn da hay không?

Tố Nương tươi đẹp tựa anh đào, ánh mắt me ly, nằm trên mặt đất, một bàn tay đã sờ xuống hạ thân mình:

- Ta... ta ngứa ở đó... thật ngứa... !

Sở Hoan sửng sốt, khuôn mặt lập tức nóng lên, hết hồn, vội vàng xoay người sang chỗ khác, lại không biết nói cái gì.

Hắn không biết, Hoan Hỉ Đan chính là dược vật thúc tình chế tác tỉ mỉ, sau khi dùng thì không thể uống nước, càng không thể uống rượu, nếu không sẽ càng gia tăng tình dục trong cơ thể.

Trong căn hầm bí mật Lưu Tụ Quang muốn Tố Nương uống rượu, thật ra chính là muốn Tố Nương trở nên càng phóng đãng.

Lúc này sau khi Tố Nương uống nước, thân thể càng thêm khô nóng, mà hạ thân cũng đã ngứa ngáy khó nhịn. Lúc này Sở Hoan vô kế khả thi, nhìn thấy Tố Nương mơ mơ màng màng giơ tay tới hạ thân, hắn cũng không biết thế nào cho phải.

Hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua xuân dược, căn bản không biết ứng phó tình huống này thế nào.

Hắn quay người đi, không dám nhìn Tố Nương, chỉ nghe thấy Tố Nương ở phía sau truyền đến từng đợt rên rỉ khiến người ta phun máu, rên rỉ kia không phải làm ra vẻ, vô cùng chân thật, lại khiến cả người ta nóng lên.

Phía sau truyền đến tiếng quần áo lật qua lật lại, Sở Hoan bất đắc dĩ trong lòng, chợt nghe Tố Nương a một tiếng, dường như thống khổ, dường như lại sung sướng. hắn lo lắng xảy ra chuyện, quay đầu lại nhìn, vừa thấy lại hết hôn, chỉ thấy Tố Nương một lần nữa kéo vạt áo trước ngực, lộ ra yểm hồng, một bàn tay nàng luồn vào bên trong yếm từ phía dưới, mà tay kia đã duỗi tới chỗ giữa hai chân. Bụng Tố Nương bằng phẳng rắn chắc, trắng tới chói mắt, mà đôi mắt nàng nhắm chặt, phong đồn cũng nhẹ nhàng nhô cao thấp.

Cảnh tượng hương diễm như thế, Sở Hoan nhìn thoáng qua, tim đập liên túc, lúc này lại xoay người đi.

Hắn biết Tố Nương hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, là thân thể khiến nàng vô tình làm như vậy, chỉ như vậy, nàng mới có thể khiến cỗ khô nóng trong thân thể hơi giảm xuống.

Sở Hoan đưa lưng về phía Tố Nương, lúc này không dám làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể tùy ý Tố Nương ở bụi cỏ bên hồ tự giải quyết một mình.

Tố Nương hoàn toàn là băng năng thân thể, ở sau lưng Sở Hoan, trình diễn hoạt sắc sinh hương một con phượng hoàng.

Tiếng rên rỉ câu hồn giống như thống khổ giống như sung sướng, lúc cao lúc thấp, không ngừng chui vào tai Sở Hoan. Sở Hoan ngưng thần tĩnh khí, không nghĩ tới cảnh tượng phía sau, nhưng hắn cũng là thân xác máu thịt, càng không nghĩ tới, trong đầu càng ảo tưởng ra tình cảnh hương diễm của Tố Nương sau người.

Cũng may đêm hôm khuya khoắt, nơi này lại là vùng hoang vu, trên đường không người đi lại, Sở Hoan nhắm chặt mắt, cũng không biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ của Tố Nương dần yếu xuống, mãi đến khi không còn chút tiếng động.

Sở Hoan đợi một lát, cuối cùng hơi xấu hổ quay đầu lại, chỉ thấy Tố Nương nằm trong bụi cỏ, quần áo lộn xộn, váy đã bị chính nàng kéo tới phần éo, tiết khố cũng bị kéo xuống không ít, một bàn tay vẫn còn đặt giữa hai chân, mà cái yếm của nàng đã bị nàng xé, bộ ngực tuyết trắng no đủ ngạo nghễ dựng thẳng, vô cùng rắn chắc, mà eo thon của nàng tinh tế giống như cành liễu, da thịt trắng nõn mềm mại, vẻ ửng hồng trên người lúc trước đã lui đi không ít.

Tố Nương vẫn nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ say.

Sở Hoan do dự một chút, lúc này thời tiết vẫn hơi rét lạnh, nếu cứ như vậy, thân thể Tố Nương nhất định sẽ cảm lạnh. Hắn không hề do dự, tiến lên nhắm mắt lại, mất nửa ngày mới sửa sang lại quần áo cho Tố Nương, trong đó không thiếu được ngẫu nhiên chạm phải thân thể Tố Nương, nhưng dưới loại tình huống này, cũng không thể để ý tới nữa.

Tố Nương hai mắt nhắm nghiền, ửng hồng trên mặt cũng dần biến mất, đã ngủ say, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, hô hấp cũng dần ổn định, xem ra cũng không có chuyện lớn.

Một lần nữa ẵm Tố Nương lên lưng ngựa, lúc này cũng không dừng lại, trong bóng đêm, phi thẳng về nhà.

Gió đêm thổi qua khuôn mặt, trong lòng Sở Hoan yên tĩnh, lại bắt đầu kỳ quái vì sao Tố Nương từ trên phố này đi tới Tĩnh Từ Am vùng ngoại thành? Lúc này hắn đã biết một mặt dơ bẩn của Tĩnh Từ An, mà Lưu Tụ Quang và ba ni cô cũng đều bị mình tự tay đâm.

Nhưng trong lòng hắn vẫn còn chứa nhiều nghi vấn.

Lưu Tụ Quang tự xưng 'bổn tọa', chẳng qua tự cho mình là chủ nhân sau màn của Tĩnh Từ Am, cho nên mới tự xưng 'bổn tọa'? Viên đá có hoa văn kỳ quái trên người Lưu Tụ Quang, là cái gì vậy?

Đặc biệt biểu hiện kỳ quái trước khi chết của Lưu Tụ Quang, mãi đến hiện giờ cũng khiến Sở Hoan không hiểu ra sao cả.

Trước khi Lưu Tụ Quang bị dao găm đâm vào ngực, dường như còn tự nhân là đao thương bất nhập, thậm chí cảm thấy Sở Hoan căn bản không có khả năng giết chết lão. Lúc ấy lão thần thái bình tĩnh, căn bản không phải bộ dạng thần kinh, hơn nữa có vẻ vô cùng tự tin, lòng tự tin kia từ đâu mà đến? Sau khi lão bị dao găm đâm, trước khi trên, lại thì thào tự nói là bị người ta lừa, người lừa gạt trong miệng lão lại là người phương nào? Hơn nữa kỳ quái chính là, trước khi chết dường như lão đang nguyền rủa, nguyền rủa dù Sở Hoan chạy trốn tới chân trời góc biển, chư Thần chư Phật cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Hoan.

Đây là nguyền rủa ác ý trước khi lão chết, hay là có dụng ý khác?

Ngực Lưu Tụ Quang có chữ 'Vạn', Sở Hoan thật ra biết đó dường như là ký hiệu Phật môn, chữ 'Vạn' trên bộ ngực, là yêu thích cá nhân của Lưu Tụ Quang, hay là có huyền cơ khác?

Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, bí mật Tĩnh Từ Am cũng không chỉ như thế, phía sau Lưu Tụ Quang, chỉ sợ còn cất giấu một bí mật càng lớn hơn nữa, đó lại là bí mật gì?

Còn có người dùng hòn đá ném vào trong viện thông báo tin tức cho mình, hắn báo cho biết Tố Nương ở Tĩnh Từ An, mà Tố Nương quả thật ở Tĩnh Từ Am, nếu không phải người nọ thông báo, Tố Nương nhất định sẽ gặp đại nạn, vậy người thông báo tin tức cho mình là ai? Lần này hắn hiển nhiên là giúp mình một phen, nhìn qua là bạn không phải là địch, nhưng thật sự như thế? Nếu là bằng hữu của mình, vì sao giấu đầu lòi đuôi âm thầm qua lại bằng thư từ, cũng không hiện thân gặp mặt?

Chuyện đã xảy ra lúc này, khắp nơi lộ ra quỷ dị, khiến trong đầu Sở Hoan tràn đầy dấu chấm hỏi.

Nhưng hắn lại mơ hồ có một loại dự cảm, bí mật này có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, sẽ lộ ra từng chút, đã có người âm thầm chú ý mình, như vậy mình sẽ trở thành một khâu trọng yếu trong đó.

Trăng tĩnh như nước, gió đêm hơi lạnh, trong bầu trời đêm, một con chim không lồ lao qua trên không, che đi vằng trăng sáng kia, chợt lướt qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.