Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 225: Rơi vào tuyệt cảnh




Lan tiên sinh Thảo Đường thư viện đã đứng dậy, tuy rằng qua năm mươi, nhưng vô cùng nho nhã, chắp tay bốn phía, lại cười nói:

- Đại Tần ta văn phong phơi phới, tài tử phần đông, yêu thích cả đời lão phu, đơn giản thi từ ca phú mà thôi, hôm nay cùng Triệu tiên sinh Tam Hòa thư viện, Lâu tiên sinh Thiên Vũ thư viện được mời tới đây, rất là vinh hạnh.

Lão nói xong thi lễ chung quanh, Triệu tiên sinh bên trái, Lâu tiên sinh bên phải cũng đứng dậy đáp lễ.

Lan tiên sinh lập tức lại nói:

- Vừa lúc gặp thịnh hội, ba người lão hủ chủ trì văn hoa, tài tử tập hợp, lão hủ không cầu gì khác, chỉ mong hôm nay có thể văn hoa rộng mở, nếu là ngườ đoạt giải nhất văn hoa, cũng là một câu chuyện lớn mọi người ca tụng!

Tài tử văn nhân chung quanh đứng dậy, thi lễ với ba vị tiên sinh, lộ rõ văn hóa.

Doanh Nhân nhẹ giọng hỏi:

- Sở Hoan, văn hoa này rốt cuộc là cái gì? Sao ta nghe không rõ?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:

- Ta cũng không rõ ràng. Chẳng qua xem ý tứ, dường như là muốn dùng thi từ tuyển hoa rồi… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lập tức có thể hiểu được.

Doanh Nhân khẽ gật đầu.

Lúc này Lan tiên sinh cười nói:

- Bài văn hay, có thể nói là một chữ ngàn vàng, một bài thi từ hay năm trước, có thể được tám đóa văn hoa, năm nay chúng ta thảo luận một phen, nếu có thi từ hay xuất hiện, cũng sẽ không keo kiệt, một bài nên mười đóa văn hoa, nếu các vị tài tử có bản lĩnh, cứ việc đi lên!

Trên mặt văn nhân tài tử lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đám thương gia cự phú giàu có ngồi bên cạnh bàn tuy rằng mang theo nụ cười, nhưng từ sâu trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường.

Muốn dùng thi từ được văn hoa, cũng không phải chuyện dễ, trừ phi ba vị tiên sinh cùng gật đầu, được ba người tán thưởng, nếu không chỉ cần có một người có dị nghị khác, như vậy thi từ sẽ không thể thông qua.

Một bài thi từ nếu có thể thông qua, liền có thể đạt được mười đóa văn hoa, cũng chính là ba trăm lạng bạc, nếu một người có được mười bài thi từ qua cửa, vậy giống như được gấm hoa ba nghìn lạng bạc, rất có thể tháo tấm biển xuống.

Chỉ là muốn liên tục qua mười bài, quả thật là ít lại càng ít, cực kỳ hiếm thấy, vị tài tử Kim Lăng Đạo năm đó liên tục qua mười tám bài, có thể nói trước chưa từng có sau không người nào.

Hơn nữa ba vị tiên sinh trấn thủ ở đây, quả thật cũng là đại gia thi từ nhất đẳng, vô cùng nghiêm khắc, nếu không có thi từ tuyệt diệu, thật khó thông qua, kỳ thật đây cũng là phía chủ sự cố ý làm, tuy nói đoạt giải nhất văn hoa quả thật sẽ trở thành câu chuyện mọi người ca tụng, nhưng không có bạc thu vào, trong mắt chủ sự, vẫn hy vọng loại văn hoa này xuất hiện càng ít càng tốt.

Ba người Lan tiên sinh lựa chọn nghiêm khắc, hơn nữa đức cao vọng trọng, muốn xuất hiện văn hoa, cũng không phải chuyện dễ.

Sau khi ba vị tiên sinh ngồi xuống, nghe được tiếng chiêng trống gõ vang, sáu cô nương lui ra lại cùng đi lên đài tuyển hoa, sếp hàng mở ra, mỗi người mỗi vẻ, giờ phút này đã là chuyện liên quan tới tiền đồ của các nàng, cho nên bất kể có nguyện ý hay không, các cô nương trong đó cố gắng bày ra nụ cười quyến rũ, cố ý làm ra chút động tác hấp dẫn, đôi mắt quyến rũ quăng loạn, thầm muốn hấp dẫn hoan khách, cuối cùng có thể đi vào nhóm hoa khôi.

Mạc Lăng Sương vẫn như một đóa thanh liên, lẳng lặng đứng trên đài, có vẻ vô cùng im lặng.

Hoa nữ mang theo giỏ cũng lên đài, phân biệt đứng ba phía, đợi sau khi tiếng chiêng trống yên tĩnh, nghe được một giọng đói vút cao trên đài hoa:

- Chọn lựa hoa khôi cuối cùng, các vị lại ra tay, ai có thể có được một đêm xuân phong, liền xem bản lĩnh các vị.

Giọng nói chưa dứt, vị Triệu thần tài đã đứng dậy, chỉ vào giai nhân Cao Ly nói:

- Lại dâng hai mươi đóa hoa cho Phác Trinh Hiền cô nương!

- Triệu gia dâng hai mươi đóa hoa, tạ ơn Triệu gia thưởng!

Hoa nữ lập tức tiến lên, lại gắn hai mươi đóa hoa cho Phác Trinh Hiền, đôi mắt Phác cô nương kia quyến rũ như tớ, ném cái nhìn quyến rũ đối với Triệu thần tài, phong tình vô hạn, ánh mắt dường như muốn nói tối nay mình chắc chắn thuộc về Triệu thần tài.

- Dâng mười lăm đóa hoa cho Thôi cô nương!

- Dâng mười tám đóa hoa cho Hoa cô nương!

- Tới, lại dâng mười đóa hoa cho Phác cô nương giúp ta!

Tiếng người ồn ào, trong đình viện lúc này tiếng gào liên tiếp, tổng tuyển cử hoa khôi tiến đến, những khách tìm hoa vận lộn lần cuối cùng, quăng số tiền lớn lên, đó là muốn so cao thấp.

Những hoan khách tài lực không đủ dùng hết ngân phiếu, chỉ có thể bùi ngùi thở dài, mà thân mang khoản lớn cũng ngươi đấu ta đoạt, đám hoa nữ trên đài bận không nói nổi, mà đám người hầu áo xanh chạy ngược chạy xuôi, giống như con thỏ.

Tuy nói mục đích một số cự thương chính là vì hái tấm biển, nhưng không ít hoan khách tự biết tài lực có hạn, chỉ tới góp náo nhiệt, chưa chắc là hái tấm biển, chỉ là cổ động cho cô nương mình thích, Lăng Sương đã có một trăm ba mươi đóa hoa gấm của Doanh Nhân trấn thủ, nhưng vẫn có một bộ phận người dâng hoa cho Lăng Sương, tám đóa năm đóa, mười đóa tám đóa, chỉ hy vọng cô nương mình thích cuối cùng có thể đoạt được giải nhất mà thôi.

Phiên chém giết này, đúng là lợi hại hơn không ít so với lúc trước, không ít hoan khách lúc trước chưa ra tay, lại vật lộn kiệt lực nhất ở thời khắc cuối cùng này.

Lúc này Doanh Nhân cũng kinh hồn táng đảm, La Đỉnh bên kia như cười như không nhìn tới đây, đã khiến Doanh Nhân cảm thấy được chuyện không ổn, gã thật không ngờ cuối cùng còn có cảnh tượng như vậy, vừa nghĩ tới trong túi mình ngượng ngùng, mà La Đỉnh rất có thể phát lực phía sâu, liền cảm giác được tình thế nghiêm trọng, dĩ nhiên khẩn trương nắm lấy cánh tay Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, tiểu tử kia… tiểu tử kia có quỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Mày Sở Hoan cũng hơi nhíu lại, hắn tự nhiên rõ ràng ý đồ của La Đỉnh, tiểu tử này lúc trước không có phát lực, thời khắc cuối cùng này tất nhiên là phát lực.

Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Doanh Nhân lại nhìn về phía Tôn Đức Thắng, nhẹ giọng hỏi:

- Tôn Đức Thắng, chúng ta còn bao nhiêu bạc?

Tôn Đức Thắng vẻ mặt đau khổ nói:

- Chỉ còn lại mấy chục lạng bạc.

Sở Hoan rốt cuộc nói:

- Từ công tử, hôm nay họ La tới đây, trên người sẽ không ít bạc, ta thấy người nọ bên cạnh hắn cũng là kẻ hào phú, cũng nhất định mang ngân phiếu trên người, nếu hai người này liên kết dâng hoa cho Lăng Sương, cho dù chúng ta dốc sạch túi, cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Doanh Nhân sắc mặt lo lắng, nói:

- Vậy có thể làm sao bây giờ?

Lúc này gã đầu tiên là lo lắng cho Lăng Sương, thứ hai cũng là tính cách tranh cường háo thắng, gã quyết không cho phép đường đường Hoàng tử như mình thua trong tay con trai một Chỉ huy sứ.

Sở Hoan lúc này cũng thật sự nghĩ không ra biện pháp gì, nơi này là ổ tiêu tiền, là trò chơi của kẻ phú hào, không có bạc, đánh thế nào? Đây cũng không phải lôi đài luận võ, có thể dùng tâm huyết để đấu.

Tiếng người không ngừng, trên người sáu cô nương ngày càng nhiều hoa, tài tử văn nhân chung quanh cũng không lập tức ra tay, trên đài lúc này, nhiều hoa nhất đó là mỹ nhân Cao Ly Phác Trinh Hiền, mà Thôi Mị Nhi theo sát sau đó, Mạc Lăng Sương trong sáu vị cô nương, cũng miễn cưỡng xếp hạng ba, chỉ là số hoa của một vị sau nàng cũng không kém nhiều lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vượt qua, Phác Trinh Hiền kia đã vượt qua Lăng Sương gần hai trăm đóa, đứng ở cao nhất, Thôi Mị Nhi cũng vượt qua Lăng Sương gần trăm đóa.

Phát triển theo tình thế này nữa, rất có thể hôm nay Phác Trinh Hiền đoạt được hoa khôi.

Sau một lúc lâu, chợt nghe được một hồi trống vang lên, tiếng kêu của những khách tìm hoa càng thêm vang dội, Sở Hoan nghe được bên cạnh có người nói:

- Tiếng trống thứ nhất vang lên, thì không thể dâng hoa nữa!

Doanh Nhân cũng nghe thấy, lúc này trên người Mạc Lăng Sương, vẫn là một trăm ba mươi đóa hoa của gã nhiều nhất, nhưng gã lại khẩn trương nhìn La Đỉnh, chi hy vọng tiếng trống vừa dừng, La Đỉnh không nên có bất cứ động tác gì.

Nhưng đây rõ ràng là hy vọng xa vời, La Đỉnh bên kia dường như đã nhìn ra Doanh Nhân khẩn trương, nói nhỏ vài câu với mập mạp kia, hai người đều nhìn về phía Doanh Nhân, trên mặt đều lộ ra nụ cười quỉ dị, dường như đã biết tài lực của Doanh Nhân đã cạn.

Cảnh tượng khiến DOanh Nhân tuyệt vọng rốt cuộc xuất hiện, chỉ thấy La Đỉnh chậm rãi giơ tay lên, hô lớn:

- Bổn thiếu gia lại dâng năm mươi đóa cho Lăng Sương cô nương… Không, lại thêm trăm đóa hoa!

Dường như gã quyết tâm phải hái được tấm biển Lăng Sương, lúc trước gã đã dâng trăm đóa, thêm trăm đóa lúc này, đã là hai trăm đóa, đã vượt qua Doanh Nhân bảy mươi đóa, chiếm vị trí thứ nhất trên người Lăng Sương.

Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, nhìn Sở Hoan, run giọng nói:

- Sở Hoan, ngươi… Ngươi mau nghĩ cách đi? Trên người các ngươi có bao nhiêu bạc? Mau, lấy hết ra đây… !

Lúc này tiếng trống dần chậm lại, sắp ngừng.

Doanh Nhân bối rối, cũng bát chất trên người có bao nhiêu bạc, giơ tay lên, muốn hô lên tám mươi đóa, La Đỉnh bên kia còn thực sự nghĩ rằng Doanh Nhân muốn vật lộn một lần, không đợi Doanh Nhân nói chuyện, đã lớn tiếng kêu lên:

- Lại dâng năm mươi đóa cho Lăng Sương!

Lần này, đã biết thành hai trăm năm mươi đóa, vượt qua Doanh Nhân một trăm hai mươi đóa.

Doanh Nhân há mồm muốn hét, Tôn Đức Thắng đã kéo tay gã, Doanh Nhân giận dữ, Tôn Đức Thắng vẻ mặt đau khổ nói:

- Từ… Từ công tử, chung sta… chúng ta không còn bạc. Ngài hô dâng hoa, không lấy được bạc ra, nhất định sẽ bị chê cười.

Doanh Nhân há miệng thở dốc, nói không ra lời, liền chậm chạp một chút, tiếng trống rốt cuộc ngừng lại, tiếng kêu trong đình viện rốt cuộc cũng dừng lại, có người đã hoan hô cười to, phần lớn người lại ủ rũ.

Doanh Nhân chỉ cảm thấy trống rỗng, nếu không có Phùng Ngọ Mã giơ tay đỡ lấy lưng gã, gã gần như ngã quỵ ra sau.

La Đỉnh bên kia thấy đã thắng lợi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, dưới cơn thịnh nộ trong mắt La Đỉnh, trong mắt đã lộ ra sát khí nồng đậm.

Lăng Sương trên đài tuyển hoa lúc này mặt tựa tro tàn, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.

Những khách tìm hoa lúc này đều nghị luận, trên đài tuyển hoa cũng đang kiểm kê số lượng, Thái ma ma lên đài, cười nói:

- Số hoa đã đếm ra. Trước mắt đứng đầ là Phác Trinh Hiền cô nương của Bảo Hương Lầu, tổng cộng một ngàn một trăm ba lăm đóa hoa gấm, vị thứ hai là Thôi Mị Nhi cô nương của Phù Dung Các, có một ngàn không trăm mười bốn đóa, vị thứ ba là Mạc Lăng Sương cô nương của Thúy Ngọc Lầu, có chín trăm lẻ bảy đóa… !

Triệu thần tài phía dưới đã lớn tiếng hỏi:

- Thái ma ma, ai cho Phác cô nương nhiều hoa nhất?

Thái ma ma cười quyến rũ, cười ha ha nói:

- Triệu thần tài, tối nay ta cũng không thể so với ngài. Ngài dâng một trăm năm mươi đóa cho Phác cô nương, nếu không có văn hoa đoạt giải nhất, Phác cô nương này là nương tử của ngài.

Triệu thần tài cười ha ha, đắc ý nói:

- Thái ma ma, Phác cô nương tất nhiên là của ông, đêm nay ngươi cũng đừng nhàn rối, cùng chơi với chúng ta.

Thái ma ma vung khăn thơm, cười ha ha nói:

- Không đứng đắn.

Tâm tình của nàng vô cùng tốt, Phác Trinh Hiền là cô nương trong lầu của nàng, dân hoa qua ngàn đóa, đã kiếm được hơn ba vạn lạng bạc cho Bảo Hương Lâu, đây chính là một số lượng cực kỳ khổng lồ, quan trọng hơn là, nhìn số hoa của nàng, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn đoạt được hoa khôi trở thành đại hành thủ hút hàng nhất, ngày sau là cây rụng ra tiền của Bảo Hương Lâu.

Thái ma ma lại nói:

- Thôi Mị Nhi cô nương của Phù Dung Các, dâng hoa nhiều nhất là Chu đại thiếu của Vạn Mã Đường, dâng một trăm hai mươi đóa… Chu đại thiếu gia, chúc mừng chúc mừng!

Một gã công tử bột không tới ba mươi đứng dậy, chắp tay bốn phía, có vẻ vô cùng nội liễm, so với Triệu thần tài mùi dầu đầy người, Chu đại thiếu gia trắng nõn tự nhiên, phóng khoáng hơn nhiều, Thôi Mị Nhi kia nhìn thấy mình bị công tử tuấn lãng như Chu đại thiếu gia hái được tấm biển, trong lòng cũng hơi vui mừng.

- Mạc Lăng Sương Thúy Ngọc Lầu, dâng hoa nhiều nhất là La thiếu gia!

Thái ma ma nhìn về phía La Đỉnh, cười tủm tỉm nói:

- La thiếu gia dâng hai trăm năm mươi đóa hoa cho Lăng Sương cô nương, thật là có tình có nghĩa!

Xung quanh truyền đến tiếng chúc.

La Đỉnh đắc ý đứng lên, liếc nhìn một đám, cười lạnh nhìn Sở Hoan và Doanh Nhân, ánh mắt quăng về phía Mạc lăng Sương, nâng ngón tay cười to nói với Mạc Lăng Sương:

- Lăng Sương cô nương, bổn thiếu gia nói được làm được, phải nắm được cô, liền nắm được cô, hái tấm biển của cô, liền hái tấm biển của cô, đêm nay cô là người của bản công tử, xem bản công tử tầm hương phóng diễm thế nào, ha ha ha… !

Tiếng cười vô cùng đắc ý.

Lăng Sương nhìn vẻ mặt dâm tà của La Đỉnh, trong lòng đau khổ, cúi đầu, lặng yên không tinh thần, thân thể mềm mại run rẩy, rất đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.